Chương 59: Khởi binh vấn tội (15)

Tả tướng phủ không hề có động tĩnh, Lưu Nguyệt cũng vậy, hai bên âm thầm đối đầu.


“Nơi này, nơi này có người đi ra.” Một mảnh tĩnh lặng, đột nhiên có người ồn ào lên, mọi người đều quay nhìn về bên trái phủ, thấy một người đang lồm cồm bò lỗ chó đi ra, khuất trong chỗ tối, lập tức kêu ầm lên.


(lỗ chó: những lỗ hổng dưới chân tường gạch/hàng rào kẽm, khá nhỏ, thường chó hay chui ra chui vào nên gọi thế ^^)
Lưu Nguyệt nghe vậy, chậm rãi mở to mắt, lạnh lùng cười: “Ta chỉ chắn đại môn, nếu Tả tướng cũng muốn chui ra bằng lỗ chó, ta, Mộ Dung Lưu Nguyệt cũng phóng hắn một con ngựa.


Thanh âm lạnh lùng vang lên trong đêm, vòng vây xem chung quanh đang yên tĩnh, đột nhiên một người cười khúc khích.
Cười là một phản ứng dây chuyền, ngay sau đó tất cả mọi người đều cười, hi hi ha ha hê hê hô hô vang trong đêm tối, thể hiện rõ ràng sự khinh miệt.
Giữa lúc đó, Hoàng cung xa xa vang lên tiếng chuông.


Giờ mẹo, đến giờ vào triều.
Tiếng bước chân vang, đèn đuốc sáng trưng, Tả tướng phủ vốn yên tĩnh đột nhiên có tiếng người truyền ra, vô số cây đuốc được thắp lên, khiến cả khu này sáng rõ.


Tả tướng một thân triều phục, đầu đội châu quan khổng tước đỉnh long, mặc mãng bào màu tím, chân đạp giày quan nhất phẩm, thần tình uy nghiêm, từng bước đi ra.
Dưới ánh sáng đèn dầu, rọi rõ thân ảnh hắn.


available on google playdownload on app store


Sau lưng nhất phẩm triều phục, Tả tướng hai tay để sau lưng, trên lưng buộc chặt một cành mận gai, đây là…..chịu đòn nhận tội a. Mọi người chung quanh nhất thời hưng phấn ồ lên.


“Dưỡng dục con cháu không nghiêm, cháu gái Liễu Tâm Ngải ác ngôn nhục miệt Dực Vương phi do Hoàng đế bệ hạ ban thưởng, bổn tướng bụng làm dạ chịu, có tội, tự nhiên sẽ hướng Hoàng Thượng chịu đòn nhận tội.”
Dứt lời, lửa giận ngập lòng lạnh lùng nhìn Lưu Nguyệt , lớn tiếng nói: “Ra đây.”


Phía sau, lập tức có gia đinh đưa Liễu Tâm Ngải ra cửa phủ, mạnh tay ấn quỳ gối xuống đất.
“Năm nay đã mười sáu, tội khó thoát được, theo quốc pháp Thiên Thần, nhục mạ hoàng tộc, nặng thì 100 côn, đánh.” Hét một tiếng thật to, Tả tướng sắc mặt xanh mét.


Gia đinh phía sau lập tức ấn trụ Liễu Tâm Ngải đang kinh hoảng, quân côn trong tay lập tức đánh xuống.
Nhìn Lưu Nguyệt đang quan sát bọn họ chăm chú, lực tay nhất thời chẳng dám nhẹ nửa phần, hết sức đánh xuống.
Nhất thời, chỉ nghe thấy tiếng ‘Bang bang’ mãnh liệt.


Liễu Tâm Ngải vốn được nuông chiều từ bé, làm sao nếm trải đau đớn như thế này bao giờ, nhất thời gào khóc, liên tục mắng: “Mộ Dung Lưu Nguyệt , ngươi…..”






Truyện liên quan