Chương 14: Cố Nhân
Kinh thành một phen nháo nhác. Tam vương gia một cực phẩm mỹ nam của Nguyệt quốc nay được hoàng thượng mở cuộc tuyển chọn nam nhân ban tặng. Người truyền cho người nên sự việc nay lan ra nhanh chóng.
"Xem ra cả Nguyệt quốc này ngươi bây giờ là nổi tiếng nhất" Dương Ngọc Lan nhấp ngụm trà rồi vừa cười vừa nói.
Mặt Vũ Phong Thần theo đó xám lại, chân mày nhăn theo. Hô hai chữ "Mạc Thiên" thật to.
Mạc Thiên từ ngoài chạy vào nhìn biểu cảm của vị vương gia kia liền biết mình không qua ải này. Liền quỳ rạp trước mặt Vũ Phong Thần "Vương gia tha mạng. Thần còn có mẹ già em thơ"
"Chưa đánh đã khai a. Nhưng Mạc Thiên, ta tán thưởng ngươi nói ra sự thật" Dương Ngọc Lan vỗ tay tán thưởng.
"Đa tạ Dương tiểu thư" Mạc Thiên một phút tự hào.
"Phạt 1 tháng quét dọn hậu viện, tưới tất cả hoa Dương tiểu thư đã trồng" Vũ Phong Thần phân phó
"Vâng" Mạc Thiên ngậm đắng nuốt cay nhận hình phạt. Cái tội không nghĩ đến hậu quả.
1 tháng? Cũng lâu đấy! Hoa sẽ sống tốt thôi! Xem ra phải cảm ơn Mạc Thiên rồi!
Tiếp theo đó Mạc Thiên dược hoàng thượng triệu vào cung vì tội lừa hoàng thượng phạt cọ thùng đựng phân của các thái dám trong Ngự Thiện Phòng trong 5 ngày.
Nghe tin Dương Ngọc Lan cười ra nước mắt. Lần này Mạc Thiên xác định rồi!
Tiểu Mai thì thấy thương Mạc Thiên.
Vũ Phong Thần chỉ cười nhếch một cái rồi lại trưng ra cái mặt lạnh.
"A! Vết thương của ngươi cũng lành rồi! Ta và Tiểu Mai xin cáo từ" Dương Ngọc Lan nhìn Vũ Phong Thần.
Nàng đã muốn về thì cho nàng về. Vũ Phong Thần gật đầu.
Dương Ngọc Lan liền cho Tiểu Mai đi sắp đồ. Chỉ một lúc Tiểu Mai mang đồ ra. Dương Ngọc Lan cáo từ rồi cùng Tiểu Mai ra cửa.
Vũ Phong Thần không nói chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Dương Ngọc Lan.
"Sao rồi? Sao rồi? Hắn có làm gì muội không?" Dương Ngọc Lan vừa ngồi xuống ghế đã bị Dương Ngọc Tuấn hỏi. Tiểu muội muội của hắn đến vương phủ xa lạ. Hắn đương nhiên lo, cho dù vương gia kia chưa động nữ sắc cũng không thể bảo đảm sẽ không có ý gì với tiểu muội.
"Sao là sao? Làm gì là làm gì?" Dương Ngọc Lan ngây thơ nhìn Dương Ngọc Tuấn. Ca ca này thật hay, hắn muốn muội muội hắn bị tên vương gia kia làm gì chắc?
"A! Thôi! Không có gì! Phụ thân và mẫu thân đến phủ Vương tướng quân rồi. Bây giờ ta cũng đến đó muội ở phủ ngoan về ta mua kẹo hô lô nha" Dương Ngọc Tuấn gặp ánh mắt ngây thơ của tiểu muội muội thì chắc chắn không có gì xảy ra rồi. Vương tướng quân hôm nay làm mừng thọ cho mẫu thân.
Dương Ngọc Tuấn vừa rời khỏi Dương Ngọc Lan nằm phịch xuống giường đợi Tiểu Mai đi lấy đồ ăn.
"Tiểu thư, tiểu thư" Tiểu Mai chạy ù vào lay Dương Ngọc Lan đang lơ mơ ngủ trên giường.
"Cái gì mà xồn xồn lên thế? Có biết ta sắp đi vào giấc mộng nghìn thu à nhầm giấc ngủ rồi không hả?" Dương Ngọc Lan bật dậy gắt gỏng.
"Tiểu thư mau sửa soạn đi. Lão gia cho người về đón tiểu thư tới phủ Vương tướng quân kìa"
Tiểu Mai chạy lại tủ quần áo chọn bộ màu xanh dương nhạt thay cho Dương Ngọc Lan, rồi chảy tóc tết hai dây hai bên rồi buộc lại đằng sau bằng dây vải trơn màu xanh dương nhạt. Đánh ít phấn má hồng cam. Thêm ít son hồng đỏ.
Tiểu Mai cầm tay Dương Ngọc Lan đưa ra xe ngựa bên ngoài.
Dương Ngọc Lan nãy giờ bị xoay như chong chóng, chả hiểu mô tê gì hết. Từ khi nào mà nàng bị một nha hoàn xoay như con rối thế này?
Phủ Vương tướng quân này cũng thật rộng lớn đi. Mời vũng thật nhiều người. Dương Ngọc Lan được đưa đến sảnh chính, nàng hành lễ trước Vương tướng quân, Vương phu nhân và vị lão bà mẫu thân của Vương tướng quân.
"Ây dà! Lan nhi lớn thật nhanh nha. Lai còn lại mỹ nữ nữa. Lại đây cho ta ôm một cái nào" Lão bà kia cười phúc hậu nhìn Dương Ngọc Lan.
Dương Ngọc Lan giật tay áo Dương Ngọc Tuấn bên cạnh. Hắn cúi xuống thì thầm với tiểu muội.
Dương Ngọc Lan gật đầu hiểu chuyện đi lại gần lão bà nói hai tiếng bà bà rồi cho lão bà ôm.
Sau đó Dương Ngọc Lan theo Liễu Kim Dung ra hậu viện, nơi các phu nhân và tiểu thư tụ tập nói chuyện.
"Chào Dương phu nhân" Một vài vị phu nhân tươi cười.
"Chào mọi người" Liễu Kim Dung cười hiền từ ngồi xuống ghế "Đây là tiểu nữ nhà ta, mới từ Anh Quốc trở về"
"Bái kiến các vị phu nhân" Dương Ngọc Lan đứng bên cạnh nhún một cái vẻ tiểu thư khuê các.
"Mỹ nữ, mỹ nữ nha" Vải vị phu nhân cười rồi lên tiếng.
Dương Ngọc Lan thầm nghĩ, bổn cô nương đây không mỹ nữ thì ai mỹ nữ?
"Chỉ là một nữ nhân thôi mà" Tiểu thư nhà nào đó lên tiếng. Dương Ngọc Lan ngó ngó. À thì ra là Hoa Cơ Liên, chắc lại oán hận vụ tam vương gia đấy mà.
"Liên nhi" Vị phu nhân ngồi bên cạnh lên tiếng, nữ nhi nhà nàng thật không biết phải trái.
Mẫu thân Hoa Cơ Liên là Từ Thiếu Phi, người ở mạn Bắc.
Hoa Cơ Liên bĩu môi một cái rồi thôi, ở đây ai cũng biết Hoa tiểu thư hay dựa mình là đại mỹ nữ hoàng thành mà tác oai tác quái, nay lại có người xinh đẹp hơn chắc chắn xẽ ghen tị mà làm khó người ta.
"Là nữ nhi nhà ta không biết điều, thứ lỗi" Hoa phu nhân cười nhìn Liễu Kim Dung. Liễu Kim Dung không nói chỉ cười, nhan sắc của Hoa tiểu thư kia làm sao địch nổi nữ nhi nhà nàng?
Tiểu Mai bên cạnh thầm khinh, nhan sắc kia cũng gọi là đệ nhất mỹ nữ hoàng thành? Xách hài cho tiểu thư còn chẳng được.
"Mời các vị phu nhân tiểu thư đến sảnh chính dùng tiệc" Vương phu nhân đi đến cười tươi mời.
"Hôm nay ta làm lễ mừng thọ cho lão bà, ta có bữa tiệc nhỏ mời mọi người chung vui" Vương tướng quân cầm ly rượu đưa đến lão bà bà "Con kính mẫu thân một ly"
Rồi mọi người cùng nâng ly đồng thanh "Kính lão bà, phúc như đông hải thọ tỷ nam sơn"
Xong tiệc, mọi người dùng trà nói chuyện ở sảnh chính. Dương Ngọc Lan thấy ngột ngạt giả vờ muốn đi vệ sinh rồi cùng Tiểu Mai trốn ra hậu viện thưởng hoa.
"Lan nhi" Nam nhân nào đó gọi tên nàng, nàng quay qua quay lại nhìn thấy một nam nhân. Cao, trắng, mặc y phục kết hợp đỏ trắng. Ngũ quan hài hòa, không thể phủ nhận đây không phải mỹ nam. Có điều còn kém xa Vũ Phong Thần.
Dương Ngọc Lan ngây ra đánh giá nhan sắc nam nhân kia.
"Muội nhớ ta chứ?" Nam nhân tiến đến đứng trước mặt nàng, tươi cười chói lóa.
Dương Ngọc Lan chính là không nhớ có quen một mỹ nam như thế này. Liền thốt ra "Quen đâu mà nhớ!?"
"Sao? Không nhớ? Ta là Vương Tử Sơ, năm xưa muội còn nói thích ta" Vương Tử Sơ là đại công tử của Vương tướng quân.
"Ta có nói thích ngươi sao?" Dương Ngọc Lan ngây ngô hỏi lại.
Tiểu Mai giật tay áo Dương Ngọc Lan rồi thì thầm vào tai nàng. À thì ra nam nhân này là tình cũ của Dương Ngọc Lan thật. Sau khi được tỉnh tò thì không thương tiếc tặng một câu "Biến đi" Và đó cũng là một phần trong nguyên nhân Dương Ngọc Lan thật muốn đi du học.
Hừ, Dương Ngọc Lan, nàng yên tâm. Ta sẽ thay nàng giáo huấn tên nam nhân khốn kiếp kia.
"À! Thì ra là cố nhân" Dương Ngọc Lan mỉm cười nhìn Vương Tử Sơ.
Vương Tử Sơ thì điêu đứng bởi nụ cười của Dương Ngọc Lan, tự trách mình tại sao năm xưa lại bỏ qua nàng ta?