Chương 7
Hàn Mặc đi chưa được mấy bước đã bị Lãnh Phong giữ lại.
"Tẩu tẩu mau giúp ta nói với nhị ca giúp ta đi. Tẩu không biết đâu huynh ấy bắt ta làm rất nhiều việc không cho ta đi chơi gì cả, ta khó lắm mới ra đây chơi được nếu bị huynh ấy bắt về nhất định sẽ rất thảm"
"Ngươi nói xem ta trở thành tẩu tẩu của ngươi chưa? Trở thành vương phi của nhị ca ngươi chưa?"
"Bây giờ chưa phải nhưng sau này sẽ phải"
Lãnh Phong vừa nói vừa lắc đầu.
"Chính xác, vậy nên ta không có lí do gì để xin nhị ca ngươi giúp ngươi được tự chịu đi, giờ ngươi mau bỏ tay ra đi ta còn phải đi nơi khác. "
Đừng có đùa với nàng như vậy nha bị tên vương gia này làm phiền thật khiến nàng muốn bỏ đi hình tượng lạnh lùng để chửi hắn luôn đó. Nhưng dù sao hắn cũng là vương gia nên không nên làm vậy. Nàng rất ngoan biết việc nào không nên làm. Phải nhịn phải nhịn.
Lãnh Băng từ nãy đến giờ đứng đó xem kịch, khuôn mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ chỉ thấy được đôi mắt lạnh lùng màu đen không thấy đáy. Lúc thấy Lãnh Phong lôi kéo cánh tay của Hàn Mặc thì rất khó chịu. Đúng vậy hắn đã rung động với nàng mất rồi làm sao được nàng cuốn hút tầm mắt hắn như vậy không rung động mới là lạ đó. Khí chất trên người nàng luôn tạo ra một sự bức người vô hình. Khuôn mặt nàng xinh đẹp nhưng lạnh lùng ánh mắt màu hổ phách lạnh lùng nhìn không ra được suy nghĩ gì trong đôi mắt đó. Hắn đã gặp qua rất nhiều người có dung mạo tuyệt mĩ nhưng không ai có được khí chất như nàng. Hắn cũng đã nhận định hắn sẽ theo đuổi nàng và làm mọi cách để nàng yêu hắn.
"Tam đệ, đệ nháo đủ chưa bỏ tay của đệ ra đó là thê tử tương lai của ta đó mau theo ta trở về nếu muốn trốn đi nữa thì hậu quả chắc đệ biết rồi chứ"
Lãnh Phong khóc không ra nước mắt bỏ tay ra ánh mắt tỏ ra vô tội cùng đáng thương nhìn Lãnh Băng
"Nhị ca huynh tha cho đệ đi, đệ biết lỗi rồi mà đừng ra tay với đệ mà"
"Ai nói ta sẽ ra tay ta chỉ giao cho đệ một số công việc mà khi bị phạt đệ thường làm không nói đệ cũng biết nhỉ?"
Lãnh Phong nghe xong lập tức yểu xìu ánh mắt nhìn đáng thương vô cùng.
Hàn Mặc vẫn còn hơi ngơ ngẫn một chút khi Lãnh Băng nói nàng là thê tử tương lai của hắn. Không phải nói hắn không gần nữ sắc sao vậy hắn nói vậy làm gì. Nàng còn chưa chấp nhận hắn đâu. Tiêu chuẩn của nàng rất cao đó hắn đủ hay không còn chưa biết đâu.
Nếu Lãnh Băng biết được suy nghĩ của Hàn Mặc chắc chắn sẽ tự tin nói với nàng rằng hắn đủ hết tiêu chuẩn của nàng cho coi.
Đó chỉ là suy nghĩ trong lòng của Hàn Mặc thôi ngoài mặt nàng tỏ ra vô cùng bình tĩnh tựa như không có chuyện gì. Nàng tiến lại gần Lãnh Phong nói
"Nhị vương gia, tiểu nữ xin phép hồi phủ không làm phiền hai vị vương gia"
Nàng tưởng hắn đồng ý không ngờ câu trả lời của hắn suýt làm nàng muốn chửi vào mặt hắn. Đúng vậy hắn không những trả lời khiến nàng muốn đánh mà còn thay đổi sắc mặt khiến mọi người há hốc miệng ra.
Đúng vậy, vì ở đây có rất nhiều người uống trà mà động tĩnh nàng không tính là nhỏ nên mọi người đều hướng ánh mắt về phía này xem kịch vui. Câu nói của Lãnh Băng đó là
"Nàng đợi ta một lát để ta gọi người đưa tam đệ về phủ vương gia rồi cùng nàng hồi thừa tướng phủ của nàng. Ta cũng muốn đi gặp thừa tướng một chút tiện thể xem xem nàng sống ở thừa tướng phủ có tốt không"
Hàn Mặc đơ ra. Quách tờ phức chuyện gì vậy tại sao lúc nãy hắn nói với tam đệ hắn rất lạnh lùng sao lại thay đổi 180 độ vậy. Còn ánh mắt đầy nhu tình mật ý kia nữa giống như nàng và hắn yêu nhau không bằng vậy. Nàng thật muốn hét vào mặt hắn mà.
Hai hộ vệ khiêm luôn chức đại hộ pháp cùng với Lãnh Phong và mọi người ngồi xem kịch khi nghe xong câu đó tức thời miệng chữ O mắt chữ A ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta ý muốn hỏi chuyện gì vậy nhưng tất nhiên là không ai biết rồi.
Đây là Chiến thần vương gia là Nhị vương gia của bọn họ đó sao. Không phải nói vương gia rất lạnh lùng sao? Không ham nữ sắc sao? Tại sao lại có thái độ như vậy? Biểu hiện của vương gia đang biểu thị rõ sự nhu tình với đại tiểu thư phủ thừa tướng kìa? Sao không thấy vương gia lạnh lùng chút nào vậy?
....
Rất nhiều câu hỏi trong đầu bọn họ lúc này. Hai đại hộ pháp là Hắc Dạ và Hắc Bạch thì biểu cảm có vẻ tốt hơn một chút sau khi đơ ra một lát thì thay vào đó là sự vui mừng. Rốt cuộc vương gia của họ cũng đã rung động với một nữ nhân rồi nhiều lúc bọn họ còn nghĩ vươn gia của mình bị đoạn tay áo nữa đó.
Hai nha đầu Vân nhi và Song nhi đi cùng Hàn Mặc thì vui mừng cho nàng. Nhị vương gia đối tốt với tiểu thư như vậy bọn họ không cần lo sau này nàng gả đi bị người khác ức hϊế͙p͙ nữa.
Bỗng chốc không khí ồn ào náo nhiệt không còn nữa mà thay vào đó là sự im lặng ngạc nhiên.
Hàn Mặc rất lâu mới hồi phục được tinh thần. Nhìn xung quanh thấy mọi người vẫn chưa hết ngạc nhiên thì mới hiểu không phải một mình nàng ngơ ngẫn mà tất cả mọi người đều ngơ ra hết trừ cái tên đầu sỏ kia ra.
Nàng làm sao có thể từ chối hắn chứ. Ai bảo hắn là vương gia mà nàng chỉ là đích nữ của một thừa tướng chứ.
"Như vậy thật may mắn cho tiểu nữ. Vương gia cứ làm việc cần làm tiểu nữ sẽ đợi"
Hắn đúng là phá đám vốn định cùng Vân nhi Song nhi đi chơi thêm nữa mới trở về nhưng không ngờ hắn chen vào chưa kể nàng là vượt tường ra ngoài giờ lại đi cùng hắn hồi phủ biết nói sao với lão thừa tướng kia đây. Khuôn mặt không biểu cảm nhưng nội tâm đang gào thét không biết lúc nãy ngẩn ra hắn có thấy không, hình tượng lạnh lùng nàng bị lung lây mất rồi.
Lãnh Băng nhìn thấy hết mọi hành động của nàng không bỏ sót một chút nào. Hắn cảm thấy lúc nàng ngơ ra khuôn mặt không mang vẻ lạnh lùng nữa mà có chút đáng yêu. Lãnh Băng hướng nàng nở một nụ cười tươi nhất. Khóe môi cong lên rất cao ánh mắt cũng mang ý cười. Hắn rất vui vì nàng đồng ý cùng hắn hồi phủ. Trước khi đến đây hắn biết được nàng lại vượt tường trốn phủ ra đây chơi lại còn biết được nàng ở đây cùng với tam đệ nên mới tới chứ hắn định để Lãnh Phong chơi đã rồi phạt sau.
Hàn Mặc thấy hắn cười thì nhìn hắn hơi mơ màng một chút. Ai bảo hắn có nụ cười đẹp như vậy.
Đáng ra mọi người đã hoàn hồn sau khi Hàn Mặc lên tiếng trả lời nhưng khi thấy Lãnh Băng cười thì lại đơ ra tập hai.
Hả? Nhị vương gia đang cười ư? Bọn họ có nhìn lộn không vậy? Bọn họ đưa tay ra dụi mắt mình nhưng vẫn thấy Lãnh Băng đang cười. Bọn họ không có nhìn lầm đây là lần đầu thấy vương gia cười đó không đơ ra mới lạ. Bao nhiêu ngạc nhiên cứ xảy ra liên tiếp trong hôm nay vậy. Có lẽ hôm nay là ngày bất ngờ nhất trong năm đó.
"Hắc Dạ, Bạch Dạ mau hộ tống tam vương gia trở về không cần đi theo ta"
Lãnh Băng lúc này đã khôi phục lại sự lạnh lùng trước đây lạnh giọng phân phó.
Mọi người lại bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của mình. Hắc Dạ và Bạch Dạ nghe xong thì không tán thành
"Vương gia đi một mình như vậy nguy hiểm lắm không được đâu để một người ở lại bảo vệ vương gia đi "
"Ta nói các ngươi không nghe sao ta muốn đi riêng với Mặc nhi thôi sẽ không có chuyện gì đâu"
"Thuộc hạ không dám"
"Vậy làm theo lời ta phân phó đi"
"Vâng"