Chương 28

Mà lúc Hàn Mặc đến cũng là lúc Lãnh Băng vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một bộ trung y. Cổ áo cũng lỏng lẽo lộ ra một mảng lớn ngực màu ngăm đen khiến người khác nhìn chảy nước miếng.
Đúng lúc Hàn Mặc thấy được cảnh này cũng không thấy xấu hổ lắm mà nghiêm mặt nhìn Lãnh Băng.


"Ta không cố ý, ngươi mặc thêm y phục vào rồi nói chuyện"


Dù sao thì ở kiếp trước nàng là trùm của hắc đạo nên rất lạnh lùng, do thân phận đặc biệt nên vẫn có thấy được cơ thể đàn ông khi bị tr.a tấn đến rách quần áo nên nàng cũng không thấy xấu hổ lấm mà những người nàng thấy thì cũng chỉ có vết máu khắp người nên không thấy gì là đẹp cả.


Mà Lãnh Băng thì khác, hắn không phải phạm nhân, trên người cũng không có vết máu nên nàng nhìn thấy có chút khác thường nhưng vẫn giữ được bình tĩnh không quá dao động. Nói thì là vậy nhưng mặt Hàn Mặc vẫn đỏ lên. Nàng có thể thấy được mặt mình thật nóng. Có lẽ nàng bị Minh Nguyệt làm cho đầu óc suy nghĩ bậy bạ mất rồi. Tim nàng lại càng ngày đập càng nhanh hơn. Hàn Mặc vẫn cố gắng giữ cho mình bình tĩnh.


(Minh Nguyệt là nhân vật chưa được nhắc đến thôi nha. Chứ không phải mình viết lộn đâu! Vài chương nữa sẽ biết rõ về người này nha)


Còn Lãnh Băng đương nhiên thấy Hàn Mặc đỏ mặt thì rất cao hứng. Dù sao thì trước sau gì nàng cũng sẽ thấy cơ thể của hắn nên trêu chọc nàng thêm sẽ không sao đâu. Nghĩ vậy liền áp sát người mình lại gần Hàn Mặc hơn.


available on google playdownload on app store


"Không phải trước sau gì nàng cũng sẽ nhìn thấy ta với dáng vẻ này sao? Nên giờ ta mặc thêm áo hay không cũng đâu quan trọng nữa."


Hàn Mặc cảm thấy lúc nào nàng ở chung với hắn thì luôn không giữ được bình tĩnh mà lộ ra nghĩ tâm tư của mình lên mặt cũng giống như bây giờ nàng sắp không giữ bình tĩnh được nữa.


"Nếu ngươi muốn ta đào hôn thì cứ tiếp tục thử xem, ta đảm bảo với ngươi nếu ngươi cứ tiếp tục thì ta sẽ dào hôn ngay"


Lúc Hàn Mặc nói ra mấy lời này thì đã là lúc Lãnh Băng đã áp sát nàng vào vách tường rồi. Hàn Mặc còn cảm nhận được hơi thở xa lạ của Lãnh Băng phả vào mặt nàng. Mùi bạc hà trên người hắn rất dễ chịu thoải mái. Lần đầu tiên tiếp xúc gần như vậy với một nam nhân nên nàng thấy rất căng thẳng liền nói như vậy.


Lãnh Băng nghe nàng nói vậy thì cũng tránh ra. Nàng vẫn còn chưa thuộc về hắn nên không thể hành động thiếu suy nghĩ được. Với năng lực của nàng thì đào hôn cũng không phải chuyện gì khó. Vả lại ngày thành hôn rất gần rồi không thể để bị hủy được.


Hàn Mặc thấy Lãnh Băng né ra thì trong lòng thở phào. Dù nàng có cảm thấy không bài xích với hắn đi nữa nhưng nàng cũng chưa thích hắn thì đứng sát như vậy làm gì.
Lãnh Băng né ra thì có nhưng lại không mặc thêm áo vào mà nhìn nàng.


Hàn Mặc cũng không nói hắn mặc thêm áo vào nữa mà là trực tiếp đi vào vấn đề. Ngồi vào ghế bàn về chuyện Bích Liên thảo.
"Bốn ngày nữa sẽ có một cuộc tỷ võ phần thưởng là Bích Liên thảo cũng là một trong số những dược cần để lấy cổ trong người ngươi ra"


"Vậy nàng có định đi hay không?"
"Ta đã hứa sẽ giúp ngươi rồi nên hai ngày sau sẽ đi đến đó"
"Ừm, ta sẽ đi chung với nàng. Chúng ta còn phải về để kịp lễ thành hôn nữa"
"Ta về phòng đây, sáng hai hôm sau, sau khi ăn xong bọn ta sẽ xuất phát nếu ngươi muốn đi cùng thì đến đúng giờ"


Về chuyện thành hôn Hàn Mặc sẽ không nhắc đến dù sao nàng cũng không thích hôn sự này nếu trả lời là ta đã tính toán rồi thì giống như nàng rất mong chờ nên trực tiếp bỏ qua không cũng không nhắc đến chuyện thành hôn chỉ nhắc về thời gian xuất phát, còn vế sau lơ đi vờ như không nghe thấy.


Nói xong nàng cũng đứng lên bước ra khỏi phòng của Lãnh Băng về lại phòng của nàng.


Hàn Mặc sau khi về phòng mình vẫn còn cảm thấy mặt mình vẫn còn chút nóng. Thật mất mặt nàng mà, tại sao lại cảm lúc đó Lãnh Băng rất soái nhỉ ? Mà thôi nàng không nên nghĩ đến hắn nữa, nên đi ngủ thôi. Nghĩ như vậy Hàn Mặc liền đi ngủ ngay để không nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa mà bên Lãnh Băng thì lại không như vậy.


Lãnh Băng bây giờ vẫn còn đang rất lưu luyến khi Hàn Mặc rời đi, lúc dựa sát vào người nàng Lãnh Băng có thể ngửi được mùi thơm trên cơ thể tạo cho người ta một cảm giác rất dễ chịu, thoải mái. Hắn cảm thấy mình càng ngày càng thấy thích nàng mất rồi. Xem ra phải mau chóng thu phục nàng mới được, khiến nàng nhanh chóng thuộc về mình mới được .


Sáng hôm sau, khỏi phải nói Lãnh Băng vẫn tiếp tục bám lại chỗ của Hàn Mặc không chịu về phủ của mình Hàn Mặc nói thế nào cũng không được nên đành mặc kệ Lãnh Băng muốn thế nào nàng cũng không quan tâm.


Sáng hai hôm sau, cũng là ngày xuất phát đi đến đại hội võ lâm, tất cả đều chuẩn bị xong và lên đường. Nơi tổ chức là ở Cung gia, đến đó mất gần một ngày đường, cả nhóm người Hàn Mặc, Lãnh Băng, Hắc Dạ, Bạch Dạ, Song nhi, Vân nhi đều đi bộ vì tất cả đều có tập võ qua nên không cần đi xe vẫn chịu được. Lúc đến nơi thì trời cũng gần tối, cả nhóm người đứng đối diện với tấm bảng "Cung gia" thật to trước mặt liền đi vào trong.






Truyện liên quan