Chương 12: Phẫn nộ
Ưu Vô Song nhìn gương mặt không ưa nhìn trong gương, cơn tức giận xông lên tận đầu, giọng tức giận hỏi: “Là ai làm cho ta thành ra như vậy?”
Vân Nhi bị nàng dọa đến giật cả mình, vội vàng hỏi: “Tiểu thư, người sao thế? Đây không phải là người lúc thường ngày sao? Lúc trước, người luôn vẽ đến mặt mình đen thui, nhưng từ khi người gặp thất vương gia, bởi vì ngài ấy bảo tiểu thư xấu xí nên tiểu thư đã theo nhị tiểu thư học trang điểm, lần này thành thân, tiểu thư than khóc không chịu cho nô tì trang điểm cho người, tiểu thư muốn tự làm….”
Nghe xong lời của Vân Nhi, Ưu Vô Song lặng thinh, qua một lúc lâu nàng mời hỏi: “Ngươi nói bộ dạng như quỷ này là do ta tự làm?”
Vân Nhi gật gật đầu, có chút oan ức nói: “Là tiểu thư một mực đòi làm vậy, tiểu thư không lẽ người không còn nhớ chút gì sao?”
Ưu Vô Song bây giờ đâu phải là Ưu Vô Song ngốc nghếch kia, làm sao nàng nhờ được việc ả ngốc kia đã làm chứ?
Không đúng! Đợi đã, Ưu Vô Song đột nhiên nghĩ ra được một việc, có thể, gương mặt trở nên như vậy là do những người có tâm dối gạt Ưu Vô Song ngốc nghếch kia, nên cố ý làm thành bộ dạng nàng ta xấu xí thế này.
Còn về người đó là ai, hiển nhiên là đệ nhất mĩ nhân Ưu Lạc Nhạn rồi, không phải Vân Nhi đã nói rằng, Ưu Vô Song ngốc kia từng theo Ưu Lạc Nhạn học trang điểm? Chắc hẳn là cố ý lừa ả ngốc đó tự vẽ mặt mình ra như vậy.
Nghĩ đến đây, Ưu Vô Song cười lạnh một tiếng, nàng vô cớ bị tên nam nhân kia đánh tơi tả, Ưu Lạc Nhạn không thoát khỏi liên can.
Vì theo như Vân Nhi nói, vốn dĩ phụ thân của ả ngốc này định gả nàng cho đại hoàng tử, trở thành thái tử phi, nhưng đến ngày thành thân, ả ngốc lại bị người khác đánh ngất trong phòng, Ưu Lạc Nhạn định gả cho tên ch.ết tiệt kia lại ngồi lên kiệu hoa của đại thái tử.
Tất cả mọi việc này đều là có dự tính trước, với bộ óc thông minh của Ưu Vô Song bây giờ, nàng không cần nghĩ cũng biết được đây là âm mưu của Ưu Lạc Nhạn, ả ta định làm thái tử phi nên mới đánh ngất Ưu Vô Song, sau đó tự mình thay Ưu Vô Song lên kiệu hoa.
Tân nương thì luôn đội khăn che đầu, đợi ả ta lên kiệu hoa, phụ thân của Ưu Vô Song ngốc nghếch kia có biết thì cũng không có cách nào thay đổi nữa! Chỉ còn cách gả ả ngốc này cho tên nam nhân tàn bạo kia.
Trong lòng Ưu Vô Song bất giác dâng lên cơn phẫn nộ, tuy nàng không phải là ả ngốc kia, nhưng ả ngốc cũng là một mạng người.
Và Ưu Lạc Nhạn là muội muội của ả ngốc, làm sao muội muội có thể đối xử với tỉ tỉ mình như thế? Vì đạt được mục đích, không ngại giết cả tỉ tỉ mình, nữ nhân này thật là quá nham hiểm!