Chương 15: Tâm tư của Ưu Lạc Nhạn (2)
Đôi mắt hồ ấy trong nháy mắt lại tràn đầy lệ, cơ thể nhẹ nhàng dựa lấy Lãnh Như Tuyết, khe khẽ thút thít: “Như Tuyết, chàng biết không? Khi lên nhầm kiệu hoa, thiếp đã từng phái người đến nói với phụ thân, nhưng phụ thân trong lòng chỉ có tỉ tỉ, đối với thiếp lại không hề quan tâm, chỉ sai người đến bảo nếu đã nhập môn của đại hoàng tử thì an phận ở chỗ ngài ấy, thiếp biết từ khi đại nương (mẹ cả) qua đời phụ thân hết mực yêu thương tỉ tỉ, nhưng lần này thiếp có đau lòng cũng không còn cách nào, Như Tuyết ơi sao số thiếp khổ thế!”
Nói xong, Ưu Lạc Nhạn đã nức nở không thành lời, như thể chịu phải uất ức kinh thiên không bằng.
Lãnh Như Tuyết nghe xong lời của nàng ta, cơn tức giận lại dâng lên, hắn ta vỗ nhẹ vai Ưu Lạc Nhạn, tức giận nói: “Phụ thân nàng nếu đã không quan tâm đến ý nguyện của nàng, vì ả điên đó mà chia lìa chúng ta, Lạc Nhạn nàng yên tâm, ta tuyệt đối không để hắn ta được như ý đâu.”
Ánh mắt Ưu Lạc Nhạn bỗng chốc hiện tia đắc ý, nhưng rất nhanh lại thay đổi giọng điệu: “Như Tuyết, việc này cũng không thể trách phụ thân, tỉ tỉ là người không được bình thường, vào lúc gặp chàng tỉ ấy đã yêu chàng rồi, phụ thân lại thương tỉ tỉ hơn.”
Nghe thấy Ưu Lạc Nhạn nói đến Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết cắn rắn tức giận, đường đường là thất vương gia, mĩ nam nổi tiếng của vương triều Tây Diệm, lại đi cưới ả điên làm chính phi, đây quả là nỗi nỗi nhã lớn nhất đời.
Hắn giận đến xanh cả mặt, đôi tay nắm chặt lấy nhau: “Ả điên ấy, ta tuyệt đối không bỏ qua cho đâu! Lạc Nhạn, những uất ức trước kia nàng phải chịu ta sẽ thay nàng trả gấp bội lên người ả điên kia! Hừ, nếu như cha nàng cho rằng đưa ả điên ấy nhét cho thất vương phủ ả sẽ được như ý thì ông ta đã sai lầm rồi. Ta sẽ khiến ả ta ở trong thất vương phủ này sống không bằng ch.ết!”
Nghe được lời nói ấy của Lãnh Như Tuyết, trong mắt Ưu Lạc Nhạn lộ vẻ vui mừng nhưng không biểu hiện ra mặt, giả vờ lo lắng bảo: “Như Tuyết chàng không thể bắt nạt tỉ tỉ, tuy rằng trước kia tỉ ấy thường đối xử không tốt với thiếp nhưng dù sao tỉ ấy cũng là người điên, hơn nữa nếu phụ thân biết sẽ không bỏ qua cho chàng đâu.”
Lãnh Như Tuyết vỗ nhẹ vai Ưu Lạc Nhạn, cười lạnh một tiếng, nói: “Lạc Nhạn, nàng yên tâm, ta sẽ không giết ả ta, ta nghi ngờ ả ta giả điên giả khùng, hừ, người tâm cơ thâm độc như ả, bổn vương nhất định sẽ khiến sống không bằng ch.ết!”
Lời nói của Lãnh Như Tuyết khiến Ưu Lạc Nhạn khẽ giật mình, nhưng mà nàng ta rất nhanh định thần lại, lúc nhỏ Ưu Vô Song bị nàng ta đẩy xuống hồ đầu đụng phải đá nên biến thành người khờ khạo thì giờ sao biết giả khờ? Nhưng Lãnh Như Tuyết đã nói vậy nàng ta cũng không xen vào, bởi vì Ưu Lạc Nhạn đích thực muốn mượn tay Lãnh Như Tuyết khử đi Ưu Vô Song.