Chương 17: Vương phi ngốc nghếch
Ưu Vô Song thấy người ma ma đến đây vốn không có thiện ý, nàng đứng dậy, đưa tay lau mồ hôi còn đọng trên trán, không nói một lời lẳng lặng đánh giá ba người vừa đến.
Và Ưu Vô Song không hề biết rắng, đôi tay vừa mới dọn cỏ trong vườn kia dính đầy bùn đất, lúc này nàng dùng tay lau đi mồ hôi vô tình làm cho khuôn mặt vốn đã dính đầy bụi kia càng thêm phần bụi bẩn, toàn thân vừa đen vừa dơ, đâu có chút dáng vẻ nào của một vương phi?
Ả ma ma ấy thấy bộ dạng này của Ưu Vô Song trong lòng thêm bội phần khinh miệt.
Lúc trước bà ta đã từng nghe nói dại tiểu thưƯu Vô Song của Ưu thừa tướng là ả ngốc, vốn bán tín bán nghi, trong lòng thầm nghĩ, một nam tử ưu tú như thất vương gia sao lại cưới một ả ngốc làm vương phi?
Giờ đây chính mắt nhìn thấy cả người dơ bẩn của Ưu Vô Song, khuôn mặt đen xì đầy bụi dơ đang nhìn mình chằm chằm, bà ta không thể không tin!
Hai ả a hoàn sau khi nhìn thấy bộ dạng của Ưu Vô Song nhịn không được cười, một người trong số ấy còn lớn tiếng nói với người ma ma đó: “Ma ma, người xem, nô tì đã nói rồi, bây giờ người tin rồi chứ? Hứ, vương phi gì chứ? Chẳng qua chỉ là một ả ngốc!”
Vân Nhi vốn dĩ nhát gan, giờ đây nhìn thấy ba người đến đây với ý không thiện, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng thấy a hoàn cười nhạo Ưu Vô Song, nàng ta liền đứng vội dậy, che lấy Ưu Vô Song, lớn tiếng bảo: “Các ngươi là người gì? Cả gan cười nhạo tiểu thư nhà ta? Lẽ nào các ngươi không biết, tiểu thư nhà ta đường đường là thất vương phi?”
Nhưng họ đã xác định nàng là đứa ngốc thì làm sao để trong mắt lời nói của Vân Nhi?
Nghe thấy Vân Nhi cả gan phản kích lại lời nói của mình, trong lòng không khỏi tức giận, bất kể có người đang ở đây, ả ta bước vội về phía trước, giơ tay trọng trọng tát lấy Vân Nhi, kinh bỉ nhìn Ưu Vô Song nói: “Vương phi? Một đứa ngốc cũng xứng với vương gia? Còn nữa, tiện nhân như nhà ngươi, mau mau đem tiểu thư ngốc nghếch của ngươi cút khỏi đây để khỏi phải mất mặt nơi này.”
Nhìn thấy ả a hoàn ấy bạo hành với Vân Nhi, ma ma ấy cũng không hề ngăn cản, chỉ lạnh nhạt nhìn ả a hoàn ấy nói: “Được rồi, Tú Nhi, muốn dạy dỗ ả tiện nhân ấy thì sau này còn thời gian, bây giờ không được quên việc vương gia đã giao phó.”
Ả a hoàn ấy nghe thấy lời của ma ma, trừng mắt với Vân Nhi sau đó mới không can tâm tình nguyện đi trở về.
Vân Nhi bị ả a hoàn tên là Tú Nhi đánh một bạt tay, mặt nóng cả lên, đưa tay che lấy mặt, nước mắt từ trong mắt trào ra, nhưng lại không thể làm gì. Còn Ưu Vô Song trong lòng lại vô cùng phẫn nộ.
Nghĩ lại Ưu Vô Song lúc còn ở thế kỉ 21, nàng chưa hề chịu qua nỗi uất ức như vậy? Nay cuyên không đến nơi này, bị tên cẩu vương gia ch.ết tiệt kia bạo đánh một trận, bây giờ lại bị hạ nhân của hắn ức hϊế͙p͙, làm sao nàng nuốt trôi cơn giận này?