Chương 45: Bỏ chạy
Ưu Vô Song vốn không nhìn thấy Lãnh Như Tuyết, cho nên thấy Châu Nhi kho6ngtie61p tục đẩy xích đu, cảm thấy kì lạ, liền hoài nghi mà hỏi: “Châu Nhi, ngươi sao thế?”
Châu Nhi sắc mặt trắng bệt, nàng ta không biết lấy đâu ra sức lực, đột nhiên giữ lấy chiếc xích đu của Ưu Vô Song, run rẩy nói: “Vô Song, vương…vương gia và Liễu thị nhân đến rồi”
Vương gia? Ưu Vô Song nhe thấy lời nói củ Châu Nhi bất giác bị dọa đến giật cả mình, nàng nhanh chóng nhảy từ trên xích đu xuống, giữ chặt lấy tay áo Châu Nhi, gấp gáp hỏi: “hắn ở đâu?”
Châu Nhi run rẩy, chỉ tay về hướng sau lưng Ưu Vô Song.
Trong lòng Ưu Vô Song dự thấy sự việc không ổn, nàng quay lại quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lãnh Như Tuyết và mĩ nhân đang tức đến đen của mặt đang bước vào cửa của khuôn viên, lúc này họ đang nhìn nàng chằm chằm.
Nhìn thấy Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song bị dọa đến hồn siêu phách lạc, nàng nghĩ cũng không nghĩ lập tức kéo lấy áo Châu Nhi, vội vàng nói: “chạy mau, ngươi còn đứng đó làm gì?”
Phản ứng của Ưu Vô Song nằm ngoài dự đoán của Châu Nhi, nàng ta cho rằng, Ưu Vô Song cả gan kiêu ngạo trước mặt quản sự ma ma, nhất định có quan hệ gì với vương gia, nhưng mà, nàng ta không ngờ rằng, Ưu Vô Song hễ thấy vương gia như thấy quỷ vậy, lập tức kéo lấy nàng ta chạy.
Trong lòng nàng ta tuy hoài nghi, nhưng lại không tự chủ mà chạy theo Ưu Vô Song.
Khắp khuôn viên đều là Liên Đường cao hơn nửa người, và còn lại từng mảng từng mảng lớn, cho nên, Ưu Vô Song nhanh trí kéo lấy Châu Nhi chui vào biển Liên Đường, cộng thêm dáng người họ vốn nhỏ bé, rất nhanh, hình bóng của họ đã biến mất trong biển hoa đỏ rực ấy.
Lãnh Như Tuyết không ngờ rắng, vị thiếu nữ mĩ miều tựa tinh linh ấy khi nhìn thấy mình, một lời cũng không nói đã chạy mất tiêu.
Vả lại, biểu hiện khi thấy hắn cứ như nhìn thấy ma, hắn đường đường là thất vương gia tuấn mĩ nhất vương triều Tây Diệm, bộ hắn trông đáng sợ thế sao?
Nhìn theo hình bóng vị thiếu nữ biến mất trong biển hoa, không biết tại sao, Lãnh Như Tuyết trong lòng đại nộ, hắn tức giận nhìn theo hướng Ưu Vô Song biến mất, đột nhiên nói với Ngạo Phong đang đứng cạnh mình: “đi gọi quản sự ma ma của khuôn viên đến cho bổn vương!”
Thấy Lãnh Như Tuyết đột nhiên đại nộ, Liễu Yên Nhiên trong lòng bất giác có chút không vui, vốn định cùng Lãnh Như Tuyết đến đây thưởng hoa, nhung lại thấy hắn tức giận vì mộ a hoàn không rõ lai lịch.
Nghĩ đến vị thô sứ a hoàn có dung mạo xinh đẹp kia, Liễu Yên Nhiên trong lòng cảm thấy hối hận, biết trước trong khuôn viên có một nữ tử xinh đẹp như vậy, ả ta sẽ không bảo Lãnh Như Tuyết tới đây.
Ngĩ tới đây, Liễu Yên Nhiên vội vàng kéo lấy tay áo Lãnh Như Tuyết, nhõng nhẽo: “vương gia, Yên Nhiên cảm thấy trong người không khỏe, vương gia có thể bồi Yên Nhiên về phòng không?”
Trong lòng Lãnh Như Tuyết giờ đây đang tràn ngập hình ảnh của người thô sứ a hoàn không rõ lai lịch kia, àm gì rảnh mà nghe Liễu Yên Nhiên nói, bất giác hắn không nhẫn nại nói: “được rồi, nàng không khỏe thì về nghỉ ngơi trước đi!”