Chương 83: Bị sắp dặt
Ưu Lạc Nhạn cực kì thân thiết kéo tay Ưu Vô Song, chầm chậm bước khỏi đại đường, sau đó hai người hướng về phía hoa viên sau phủ mà đi, trong ánh mặt của những người không biết gì, họ nhìn rất giống tỉ muội tình thâm.
Chỉ có Ưu Vô Song tự mình biết, người nữ nhân kéo tay nàng trong thâm tâm đang có chủ ý xấu.
Rất nhanh hai người đã đến hoa viên, bởi vì phủ thái tử đang mở yến tiệc, cho nên, hoa viên rất tĩnh mịch, hạ nhân trong phủ lưu lại nơi đây cũng ít đi.
Diễn kịch là điểm mạnh của một chuyên gia đàm phán như Ưu Vô Song, nhưng mà nàng bây giờ không có tâm trạng diễn kịch trước mặt nữ nhân này, hơn nữa, nàng lại không phải là Ưu Vô Song ngốc nghếch, càng không cần nghe người nữ nhân thâm độc này nói tình cảm tỉ muội gì!
Một người ngay cả tỉ tỉ mình cũng giết hại thì còn tình cảm tỉ muội?
Cho nên, đến nơi không người, Ưu Vô Song liền hất bỏ tay Ưu Lạc Nhạn, nói: “được rồi, ngươi có gì cứ nói! Đứng tiếp tục nói gì tình cảm tỉ muội với ta!”
Đối diện với phản ứng của Ưu Vô Song, Ưu Lạc Nhạn trước tiên là khẽ sửng sốt, sau đó lại giả vờ không hiểu nhìn Ưu Vô Song nói: “tỉ tỉ, người nói gì vậy? Muội muội chỉ vì nhớ tỉ nên muốn cùng tỉ ra đây hàn huyên thôi mà!”
Ưu Vô Song cười lạnh một tiếng, không chút để tâm lật tẩy lời nói dối của Ưu Lạc Nhạn, giễu cợt nói: “ngươi nhớ ta? Ngươi chắc là đang nghĩ, sao ta vẫn chưa ch.ết? Một nữ nhân vì địa vị và quyền lực, ngay cả thân tỉ tỉ của mình cũng hạ độc thủ, ngươi nói ngươi nhớ ta, quan tâm ta, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao? Hay là ngươi bây giờ còn tưởng ta còn là ả ngốc kia?”
Bị Ưu Vô Song lật tẩy, Ưu Lạc Nhạn cũng không tiếp tục giả vờ, ả cười lạnh một tiếng, nhìn Ưu Vô Song nói: “xem ra, ta không thể không tin, ngươi đúng là đã khỏi! Nếu không, ả ngốc trước kia, làm sao lại nói ra được những lời này? Ưu Vô Song, quả là ta đã xem thường ngươi!”
Ưu Vô Song cười nhẹ, đôi mắt nhìn chằm chằm Ưu Lạc Nhạn, nói: “ngươi ngay cả một ả ngốc cũng không bỏ qua, tâm ngươi thật là hiểm độc!”
Ánh mắt Ưu Lạc Nhạn thoáng qua tia hận ý, đột nhiên cười nói: “hiểm độc? Ưu Vô Song, là ngươi ép ta, ngươi không thể trách ai được! Nếu như không phải ngươi giả điên giả dại, phụ thân sao lại phối ngươi cho thái tử gia? Một con ngốc như ngươi, dựa vào gì mà trở thành một thái tủ phi cao cao tại thượng? Vị trí thái tử phi, vốn dĩ là của Ưu Lạc Nhạn ta! Phụ thân thiên vị cho nên mới đoạt đi tất cả của ta!”
nói tới đây, Ưu Lạc Nhạn ngừng lại, đột nhiên khuôn mặt nhăn lại, ánh mắt lộ tia oán hận nói không nên lời, hét: “ta vốn nghĩ ngươi là con ngốc, khi ấy không giết ngươi, giờ ngươi sao lại hồi phục chứ?”
Ưu Vô Song mở to mắt, không dám tin Ưu Lạc Nhạn đầy mặt oán hận, nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, nàng thật không dám tin, trên thế gian lại có nữ nhân thâm độc như vậy, vì muốn đạt được quyền lợi, không tiếc giết hại thân tỉ tỉ của mình, thậm chí còn hỏi tội tỉ tỉ mình sao không tiếp tục điên dại.
Ưu Vô Song không có cách nào hình dung cơn giận trong người, nàng phẫn nộ nhìn Ưu Lạc Nhạn, tức giận nói: “nàng ta là tỉ tỉ của ngươi, sao ngươi có thể nói ra những lời như vậy? Con người ngươi quả là vô nhân tính!”
Ưu Vô Song trong cơn phẫn nộ, Ưu Vô Song quên mất thân phận bây giờ của mình, nàng chỉ muốn đòi lại công đạo thay cho Ưu Vô Song bị ch.ết oan kia.
May thay, Ưu Lạc Nhạn đang cực kì đố kị, không lưu tâm đến Ưu Vô Song nói chữ ‘nàng ta’ chứ không ‘ta’.
Ả đối với sự phẫn nộ tri vấn của Ưu Vô Song, căn bản không để trong mắt, ả chỉ cười lạnh, nói: “tỉ tỉ? trước giờ ta không xem một đứa ngốc như ngươi là tỉ tỉ của ta! Ngươi chỉ là nghiệt chủng của mụ đàn bà kia! Bởi vì ngươi, phụ thân luôn bảo vệ ngươi, cái gì tốt cũng đều cho ngươi, còn ta? Bao năm nay, ta được cái gì? Ngươi chỉ là một con ngốc, dựa vào gì mà hơn ta? Mẫu thân nói không sai, hôm đại hôn, ta đáng ra nên để người giết ch.ết ngươi! Giữ lại mạng của ngươi, thật đúng là tai họa!”
Ưu Vô Song không còn nhịn được nựa, đi nhanh một bước về trước, giơ tay tát Ưu Lạc Nhạn một bạt tay, tức giận nói: “nữ nhân thâm độc ích kỉ như ngươi căn bản không đáng làm tỉ muội với người khác!”
Ưu Vô Song còn tưởng Ưu Lạc Nhạn sẽ đánh trả, nhưng không ngờ, Ưu Lạc Nhạn chỉ hét lên một tiếng, tông mạnh về phía hòn non bộ, sau đó ngã xuống đất.
Bởi vì trán đụng phải hòn non bộ, bị rách da, nên vài tia máu nhỏ chảy ra.
Ưu Vô Song nhìn Ưu Lạc Nhạn cả mặt đầy máu khẽ sửng sốt, nàng chỉ tát ả một bạt tay, vốn không dùng toàn lực, cũng không đẩy ngã ả, mà cho dù nàng có đẩy, ả cũng không thể ngã về hướng hòn non bộ?
Tuy nhiên, Ưu Vô Song chưa kịp suy nghĩ gì, sau lưng đã truyền lại một âm thanh phẫn nộ: “Ưu Vô Song, ngươi làm gì vậy?”
Tiếp đó, Ưu Vô Song chỉ cảm thấy có một bóng người thoáng qua, trên mặt bị tát một bạt tay, và nàng vì đứng không vững, đầu đụng phải hòn non bộ.
Ưu Vô Song cố gắng chịu đựng nỗi đau trên trán truyền lạ, mở to mắt, nhìn thấy Ưu Lạc Nhạn bị một bạch y bóng dáng ôm lấy, bắt đầu từng chút từng chút mất dần ý thức.
Và người ôm lấy Ưu Lạc Nhạn không phải là ai khác chính là Lãnh Như Tuyết, sau khi Ưu Lạc Nhạn và Ưu Vô Song rời khỏi, hắn không an tâm,bởi vì hắn biết Ưu Vô Song biết chút võ công, cho nên, hắn mượn lí do ra ngoài, nhưng không ngờ, đến đây lại thấy cảnh Ưu Vô Song đánh Ưu Lạc Nhạn.