Chương 91: Truyền thuyết hoàng gia
Lãnh Như Băng lạnh nhạt nhìn Tiêu Tịch, Tiêu Tịch vẫn thản nhiên như thường ngày.
Còn nhớ, khi lần đầu tiên hắn ta gặp Tiêu Tịch, y cũng thản nhiên ngồi dưới gốc mai, lạnh nhạt nhìn hắn ta.
Dung mạo y tuy không tính là tuấn mĩ, nước da lại quá trắng bệt, nhưng mà y lại có một cặp mắt hút hồn người, đôi mắt ấy không chút tạp niệm, khiến người ta không khỏi muốn gần gũi y.
Lãnh Như Băng thân là thái tử, bản thân chịu nhiều áp lực, từ nhỏ lại sống trong cung, cho nên bên ngoài hắn ta nhìn có vẻ dễ thân thiết hơn các hoàng tử khác nhưng căn bản hắn ta không dễ dàng tin tưởng một ai.
Còn Tiêu Tịch là người đầu tiên mà hắn ta vô cớ tin tưởng, tuy hắn ta không tin tưởng lời thiên mệnh của Tiêu Tịch, nhưng lại cực kì tín nhiệm con người y.
Cho nên, tuy rằng thân thế của Tiêu Tịch là dấu chấm hỏi, nhưng hắn ta lại không hoài nghi mục đích mà Tiêu Tịch tiếp cận hắn ta, có lẽ, đó không phải do hắn ta không đủ cẩn trọng mà là do Tiêu Tịch thiên sinh có một ma lực khiến người khác không khỏi không thân thiết.
Giờ đây Tiêu Tịch bỗng nhiên từ biệt hắn ta, trong lòng hắn ta có vài phần không nỡ.
Nhưng hắn ta là thái tử của một nước, tuy rằng không muốn mất đi một nhân tài như Tiêu Tịch, thế nhưng hắn cuối cùng cũng không nói ra lời níu kéo, mà chỉ trầm giọng hỏi: “ngươi muốn đi đâu?”
Nụ cười của Tiêu Tịch điềm nhiên, y nhìn mây đang trôi trên trời, nhẹ nhàng đáp: “Tiêu Tịch cô thân một mình, tứ hải là nhà, thái tử gia không cần lo lắng.”
Lãnh Như Băng nhìn Tiêu Tịch, trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên nói: “Tiêu Tịch ngươi nói, người có thể tìm ra kho báu của vương triều Tây Diệm chính là Ưu Vô Song?”
Nghe thấy lời của Lãnh Như Băng, đột nhiên Tiêu Tịch lộ ra thái độ kì quái.
Y trầm mặc hồi lâu, mới lạnh nhạt trả lời: “lúc trước, người tìm ra kho báu đúng là xuất thân từ Ưu phủ, và số mạng nàng ta cực kì cổ quái, từ nhỏ ngốc nghếch, người thích hợp nhất chính là thất hoàng phi, nhưng sau khi các người đại hôn ta không thể tính được việc có liên quan đến nàng ta, thái tử gia, những việc này, e là sau ngày đại hôn của người đã thay đổi.”
Nói tới đây, thần sắc của Tiêu Tịch bỗng trở nên cô tịch, ánh mắt y nhìn cánh hoa mai bay đầy trời, âm thanh tựa như khói bay: “có lẽ, những việc này đều là ý trời, ta tự cho rằng với sức của ta có thể thay đổi thiên ý, là ta không biết lượng sức.”
Dứt lời, Tiêu Tịch không thèm quan tâm Lãnh Như Băng, quay người đi ra khỏi mai trúc, bóng dáng thon dài phảng phất như chứa đựng một nỗi cô đơn vô bờ, từ từ biến mất trong mai trúc.
Lãnh Như Băng lẳng lặng đứng tại chỗ, hắn ta vốn không tin lời của Tiêu Tịch, nhưng mà bây giờ hắn không thể không tin, bởi vỉ, Tiêu Tịch đã từng ngay ngày đại hôn của hắn ta nói, hắn ta nhất định phải cưới Ưu Vô Song, nhưng cuối cùng vì hắn ta không cam tâm cưới một người ngốc nghếch xấu xí, cho nên mới tạo nên sai lầm hôm nay.
Tất cả việc này, căn nguyên là một truyền thuyết lâu đời của vương triều Tây Diệm, trong truyền thuyết, ba trăm năm trước, vương triều Tây Diệm xuất hiện một người hiếm thấy, người này cực kì thông minh, là một vị vương phi tuấn mĩ vô cùng, người này từ nhỏ đã có năng lực dự đoán trước tương lai, người ấy tính được sau này ba trăm năm sau, vương triều Tây Diệm sẽ có một đại nạn, nếu như không thể hóa giải, vương triều Tây Diệm sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. (nói chung là vĩnh viễn mất nước)
Và vị vương gia này còn tính được, muốn hóa giải đại nạn này tuy cần nhiều tiền tài, cho nên, người ấy quyết định chôn kì trân diệu báu tại một nơi bí mật, để đời sau dùng để hóa giải đại nạn.
Nhưng mà, vương triều Tây Diệm lâm vào đại nạn đều do thiên ý, vị vương gia ấy thay trời hành đạo là không thể cho nên vị vương gia ấy đã hao tổn tâm tư mới tính ra được, chỉ có một vị nữ tử số mạng kì quái mới có năng lực hóa giải được nơi cất giấu bảo tàng, bởi vì linh hồn của nàng ta đến từ một thế giới không được biết đến, do đó, vị vương gia đó để lại một bức thư làm bằng tơ, để hậu thế gặp đại nạn có thể dùng để tìm ra vị nữ ử này, và lập nữ tử này thành vương phi hay hoàng hậu, có như vậy, mới có thể hóa giải đại nạn của vương triều Tây Diệm.
Tuy nhiên, những việc này đều là cơ mật của hoàng gia, trong thời đại này, chỉ có đương kim hoàng thượng và thái từ mới biết, cho nên, hắn ta thân là thái tử, mới có thể biết được việc này.
Và đây cũng chính là mục đích mà hắn ta muốn có được Ưu Vô Song.
Nhưng mà hắn ta cuối cùng cũng không tin truyền thuyết ấy, hắn ta cho rằng, đó chẳng qua chỉ là lời đồn đại của người có tâm địa xấu xa, cho nên khi Tiêu Tịch tìm đến hắn ta, hắn ta căn bản không tin lời của Tiêu Tịch, cũng không làm theo yêu cầu của Tiêu Tịch mà cưới Ưu Vô Song làm thái từ phi.
Tuy rằng Ưu Vô Song thực sự khiến người khác cảm thấy kì quái, người từ nhỏ ngốc nghếch như nàng, sau khi thành thân lại hồi phục thần trí, nhưng mà về việc liên can đến truyền thuyết đại nạn, Lãnh Như Băng không chịu tin, hắn ta cho rằng, những việc này chẳng qua chỉ là trùng hợp, hoặc là Ưu Vô Song căn bản không ngốc nghếch, mà là do nàng cố ý giả điên giả dại để thoát khỏi Ưu phủ, mẹ con Ưu Lạc Nhạn không còn uy hϊế͙p͙ được nàng ta, nàng ta mới không tiếp tục giả điên dại nữa.
Nghĩ tới đây, tay Lãnh Như Băng khẽ siết chặt, ánh mắt thoáng qua tia quả quyết, hắn ta đường đường là thái tử một nước, làm sao có thể dễ dàng tin nhưng lời truyền thuyết hư vô ấy?
Hắn ta càng không tin, cái gì thiên ý! Hơn nữa, với sự sủng ái của phụ hoàng dành cho Lãnh Như Tuyết bây giờ, hắn ta không thể trở mặt với Lãnh Như Tuyết, nếu không đối với hắn ta không có chút lợi ích gì!
Không lẽ, vương triều Tây Diệm, thật sự vì một nữ tử yếu ớt mà lâm vào cảnh đại nạn? Quả là chuyện nực cười!