Chương 97: Vô cớ bất an
Khi Ưu Vô Song hoàn toàn không còn sức lực phản kháng, Lãnh Như Tuyết đột nhiên đẩy mạnh nàng ra.
Hắn đứng im tại chỗ, lẳng lặng nhìn Ưu Vô Song rơi lệ, trên môi hắn có một vết thương nhỏ, đó chính là kiệt tác của Ưu Vô Song, lúc này ánh mắt hắn có chút gì đó, nhưng mà hắn lại cố gắng che đậy đi.
Một lúc sau, hắn mới hàn giọng, lạnh lùng nhìn Ưu Vô Song nói: “Ưu Vô Song, ngươi nhớ lấy, dù là đồ mà bổn vương không cần, bổn vương cũng không nhường cho người khác! Ngươi muốn lấy được hưu thư, sà vào lòng đại hoàng huynh, bổn vương khăng khăng không để ngươi như ý! Ngươi tốt nhất hãy ngoan ngoãn lưu lại thất vương phủ, nếu không, đừng trách bổn vương hủy ngươi!”
Dứt lời, Lãnh Như Tuyết như đang che đậy gì đó, không nhìn Ưu Vô Song thêm một cái, quay người rời đi.
Ưu Vô Song cắn chặt môi dưới, nhìn theo hình bóng xa dần của Lãnh Như Tuyết, đột nhiên căm hận lau miệng, sau đó quật cường đứng thẳng người, từ từ đi về phía Vô Trần điện.
Bước đi của nàng không nhanh, nàng từ từ đi, gió nhẹ khẽ lùa qua, lùa qua mái tóc đen mềm mại của nàng, trên dung mạo tuyệt mĩ ấy còn lưu lại vết lệ rơi, nhưng mà, nàng không thèm để tâm.
Nụ hôn lúc nãy của Lãnh Như Tuyết, khiến lòng nàng càng thêm phần kinh hãi, tuy lần trước Lãnh Như Tuyết cũng từng hôn nàng, nhưng mà nàng có thể phân biệt được, nụ hôn lần trước và lần này không giống nhau.
Nếu như nụ hôn lần trước của Lãnh Như Tuyết chỉ vì đùa cợt nàng, vậy thì nụ hôn bây giờ của hắn là gì? Là trừng phạt nàng?
Hay là vì liên quan đến đại hoàng tử Lãnh Như Băng nên hắn mới mất kiểm soát? Nếu như vậy, hắn đang ghen sao?
Ghen? Nghĩ tới điểm này, lòng Ưu Vô Song bất giác có chút kinh ngạc, nàng đột nhiên nghĩ đến một việc cực kì nghiêm trọng.
Đó chính là, Lãnh Như Tuyết căn bản định từ nàng để có được Ưu Lạc Nhạn, nhưng mà tư khi trở về từ phủ thái tử, lại không thấy hắn có động tĩnh gì, cũng không có như dự tính của nàng, cho nàng hưu thư.
Nếu như nói hắn không cho nàng hưu thư vì liên can đến đại hoàng tử Lãnh Như Băng, và hắn thể diện thì cũng không đúng, bởi vì, hắn từng yêu Ưu Lạc Nhạn sâu đậm, vì Ưu Lạc Nhạn mà không ngại không giữ thể diện mới đúng.
Nghĩ tới ngày đại hôn của Ưu Lạc Nhạn và đại hoàng tử Lãnh Như Băng và ngày nàng đến thất vương phủ lâu như nhau, Ưu Lạc Nhạn đang tâm gả cho Lãnh Như Băng, vì để có được địa vị thái tử phi, ả tuyệt đối không vì Lãnh Như Tuyết mà thủ thân như ngọc.
Điểm này tin rằng Lãnh Như Tuyết cũng không phải không biết, nhưng mà hắn vẫn không từ bỏ, trên yến tiệc muốn nàng định nói ra chân tướng, vậy thì mục đích của hắn là sỉ nhục nàng và vì có được Ưu Lạc Nhạn.
Nhưng mà, bây giờ thay đổi của hắn khiến nàng hoài nghi, nếu như Lãnh Như Tuyết muốn có được Ưu Lạc Nhạn, vậy thì sao yến tiệc kết thúc đến giờ đã hơn mười ngày, hắn đáng ra phải cho nàng hưu thư, nhưng hắn lại không có động tĩnh gì, ngược lại còn tỏ ra thất thường, không cho nàng hưu thư.
Nghĩ tới đây, lòng Ưu Vô Song bất giác dâng lên cảm giác bất an, bởi vì nàng nhìn không thấu Lãnh Như Tuyết nghĩ gì, không biết tại sao, với nụ hôn vô cớ và ánh mắt âm trầm như nước của Lãnh Như Tuyết khiến nàng vô cớ sợ hãi!
Nàng không muốn tiếp tục lưu lại thất vương phủ, nàng không nguyện ý nhìn thấy Lãnh Như Tuyết!
Nhưng mà trong thời phong kiến cổ đại này, thân phận nàng là vương phi của Lãnh Như Tuyết, qua những ngày này, nàng cũng biết được không ít về thời đại này.
Trong thời phong kiến này, một nữ tử nếu bị phu quân từ khỏi phủ thì không thể tự ý rời đi, thậm chí ngay cả ra khỏi phủ cũng cần thông qua sự đồng ý của phu quân, nếu không là không giữ phụ đạo.
Người khác làm sao nhìn nàng, nàng không để tâm, nhưng điều nàng để tâm là với thân phận này của nàng, nếu như nàng tự ý rời khỏi, ngày tháng sau này e là không an bình.
Bởi vì ở đây nếu tự ý rời khỏi nhà phu quân thì cũng như tội phạm truy nã ở thế kỉ 21, không có văn điệp chứng minh thân phận để thông quan, nàng thậm chí ngay cả kinh thành còn rời không khỏi.
Còn lưu lại kinh thành, muốn trốn người của thất vương phủ, căn bản là chuyện không thể.
Nghĩ tới đây, dù có thông minh như nàng cũng không nghĩ ra được chủ ý nào để rời khỏi thất vương phủ, rời khỏi Lãnh Như Tuyết.
Bắt nàng lưu lại thất vương phủ, nàng sao cam tâm chứ? Đừng nói mấy nữ nhân trong phủ và mụ Lí ma ma độc ác không biết lúc nào sẽ tìm đến nàng, chỉ một mình Lãnh Như Tuyết với khuôn mặt lục nguyệt thiên (ý là tính tình thất thường), nàng đã chịu không nổi rồi!
Không được, nàng nhất định phải nghĩ ra cách rời khỏi đây, rồi khỏi tên nam nhân dễ thay đổi Lãnh Như Tuyết, nếu cứ tiếp tục như vậy nàng sẽ điên mất!
Trong lòng Ưu Vô Song đang tính toán cách rời khỏi, không để tâm bên lối đi của Vô Trần điện, đột nhiên có một vị thiếu niên mặc trang phục tiểu tốt không mấy bắt mắt, chỉ thấy hắn ta đang theo lối đi từ từ bước đến bên Ưu Vô Song.
Ưu Vô Song vì trầm luân trong tâm sự, cho nên đối với một tiểu tốt trong phủ căn bản không chú ý, nàng chỉ lạnh nhạt nhìn sơ hắn ta một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục suy tư. Căn bản không nhìn thấy ánh mắt tiểu tốt thoáng qua tia kì lạ.
Ngay lúc vị tiểu tốt ấy đi ngang qua người Ưu Vô Song, đột nhiên hắn ta dừng bước chân, nhẹ nhàng nói với Ưu Vô Song: “vương phi.”