Chương 5
Trời vẫn còn chưa sáng, ánh bình minh chậm rãi hé lên từ phía Đông, Kinh Giao Biệt Viện mới sáng sớm đã nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
“Mở cửa ! Mở cửa nhanh !”
“Đến đây ! Đến đây ! Ai vậy ? Sáng sớm mà đã muốn tìm con đường ch.ết à ?” Tên tôi tớ bước ra mở cổng, thấy người đứng ngoài của cửa mà giật mình “Vương … vương gia … sao người lại đến đây ?”
Đông Phương Hạo Diệp đẩy hắn sang một bên, xông vào.
“Diệu Nguyệt đâu ? Vương phi đang ở đâu ?”
“Vương phi vẫn chưa dậy, còn ở phòng ngủ …” Tiểu vương gia không chờ hắn nói hết lời, thẳng tiến đến phòng ngủ.
Vừa xông vào phòng, hắn thấy Bắc Đường Diệu Nguyệt vội vàng từ giường đứng lên.
“Diệu Nguyệt” Đông Phương Hạo Diệp quát to một tiếng, mạnh mẽ bước tới, ôm Diệu Nguyệt vào lòng ngay khi Diệu Nguyệt vừa đứng dậy nên cả hai lại ngã xuống thành giường.
Bắc Đường Diệu Nguyệt thập phần giật mình “Sao ngươi lại tới đây ? Mới sáng sớm đã xảy ra chuyện gì ?”
Tiểu vương gia lặng lẽ siết chặt vòng eo của y, ôm chặt y vào lòng.
Bắc Đường Diệu Nguyệt bị hắn ôm chặt, lại ở trên thành giường làm cho y không thoải mái, hơi tránh ra một chút nhưng lại bị Đông Phương Hạo Diệp dùng sức càng siết chặt hơn, nhịn không được nên hừ một tiếng “Ngươi cứ nhứ thế eo của ta gãy mất”
Đông Phương Hạo Diệp rầu rĩ nói “gãy cũng tốt”
“Ngươi nói cái gì ?” Đông Phương Hạo Diệp ngẩng mặt, mặt đối mặt với y, hai chóp mũi chạm vào nhau “Nếu eo của ngươi gãy, ta sẽ chăm sóc ngươi cả đời”
“Nói bậy gì đấy” Bắc Đường Diệu Nguyệt nhíu mày, không vui nói.
Đông Phương Hạo Diệp cẩn thận hôn nhẹ lên bờ môi của y, nhẹ nhàng nói “Như vậy ngươi sẽ không thể rời xa ta, vĩnh viễn ở bên cạnh ta”
“Đông Phương Hạo Diệp” Bắc Đường Diệu Nguyệt bị hắn chọc giận, khiển trách một tiếng, lại thấy tiểu vương gia hai mắt đỏ lên, nước mắt đã trực trào ngay khóe mi, rồi từng giọt lăn dài trên má, rơi xuống ngay má của y.
“Ngươi, ngươi …” Bắc Đường Diệu Nguyệt thập phần khiếp sợ, trừng lớn đôi mắt mà nhìn hắn.
Kinh ngạc một lúc lâu, y mới lên tiếng hỏi “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy ?” nỗi uất ức trong lòng tiểu vương gia bùng nổ “Oa” một tiếng, lên tiếng khóc lớn.
“Diệu Nguyệt … Diệu Nguyệt …”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn hắn gào khóc, đôi mày tuấn mỹ cong lên, đôi môi đỏ mọng cũng cong thành một đường.
“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy ? Có ai khi dễ ngươi à ?”
Tiểu vương gia vừa khóc thút thít vừa nói “Không, không ai khi dễ ta”
“Vậy thì ngươi khóc vì cái gì ?”
“Ta, ta … ta nhớ ngươi …” Tiểu vương gia gục đầu vào hõm vai của y.
Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy nước mắt hắn đều rơi trên người mình, nhíu mi nói “Được rồi, đừng khóc. Ta chỉ mới đi một ngày thôi, trước kia ta có đi mười ngày hay nửa tháng ngươi cũng sẽ không như vậy”
“Ta không còn như trước nữa ….”
Bắc Đường Diệu Nguyệt bất đắc dĩ nói “Dường như ngươi chỉ là một tiểu hài tử. Ta còn không biết ngươi sẽ vì như thế mà khóc”
Bắc Đường Diệu Nguyệt đỡ hắn ngồi xuống giường, giúp hắn lau đi nước mắt, hỏi “Khá hơn chút nào không ?”
Đông Phương Hạo Diệp lúc này đã khá hơn, gật gật đầu, bỗng nhiên thấy chút ngượng ngùng.
Thấy Bắc Đường Diệu Nguyệt, hắn không thể khống chế cảm xúc, thật mất mặt.
Bắc Đường Diệu Nguyệt xuống giường, mở chiếc tủ bên cạnh lấy một bộ y phục sạch sẽ chuẩn bị thay, nghiêng đầu nhìn tiểu vương gia đã tốt hơn một chút, trừng lớn đôi mắt theo dõi hắn, do dự một chút, nói “Quay đầu đi”
Tiểu vương gia không động đậy, dùng ánh mắt nói: đều là nam nhân thì sợ cái gì ?
Bắc Đường Diệu Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, đành phải thay y phục trước mặt hắn, động tác tao nhã mà nhanh nhẹn, nhanh chóng thay y phục sạch sẽ.
“Hì hì …” Đông Phương Hạo Diệp bỗng nhiên ngây ngô cười hai tiếng.
Tuy rằng, Bắc Đường Diệu Nguyệt thay y phục với tốc độ cực nhanh nhưng hắn vẫn nhìn thấy những vết tích mà hôm trước đã để lại trên người y.
Tiểu vương gia đột nhiên hối hận, thầm mắng mình sao ngu đến vậy, vừa rồi là lúc thiên thời địa lợi biết chừng nào, nhân cơ hội mà đem Diệu Nguyệt nằm xuống giường mà làm thì tốt rồi cớ sao lại bỏ qua ? Bây giờ có hối hận cũng không kịp, Bắc Đường Diệu Nguyệt đã thay y phục chỉnh tề và đang đứng trước mặt hắn.
Đông Phương Hạo Diệp thân mật kéo y ngồi xuống giường, hai tay ôm lấy vòng eo dẻo dai và mảnh khảnh của y, tựa đầu vào vai y.
Bắc Đường Diệu Nguyệt hỏi “Ngươi rốt cuộc vì cái gì mà chạy đến đây ?”
Tiểu vương gia ngửi mùi hương toát ra từ người y, luồn tay qua lớp áo mong manh mới phát hiện nhiệt độ bên trong cơ thế còng nóng hơn bên ngoài nhiều, tâm trạng có chút dao động, nghe câu hỏi của y mà không khỏi nhớ tới chuyện đêm qua.
Mặc kệ lời nói của tên Nam Cung Lưu Giản kia có đúng hay không, dù sao hắn cũng đã nhận định Diệu Nguyệt chính là người của mình.
Đông Phương Hạo Diệp thầm hạ quyết tâm, bất luận thế nào cũng không thể để y rời xa mình.
“Không có gì, đột nhiên ta rất nhớ ngươi. Diệu Nguyệt, ta nói như vậy, ngươi tin không ?”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn hắn, nói “Ta tin”
Tiểu vương gia mừng rỡ, tinh thần lập tức phấn chấn.
“Ngươi không còn chuyện khác để nói sao ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt không chút để ý nói.
Tiểu vương gia cảm thấy rùng mình, Bắc Đường Diệu Nguyệt giơ tay, các ngón tay từ từ chạm vào vết thương ngay trên môi hắn, chậm rãi nói “Làm sao ngươi bị thương ở chỗ này”
“Cái, cái gì, vết thương ?” Tiếu vương gia lắp bắp, hắn chạm đến chỗ đó càm thấy hơi đau, tình hình là rách da.
A a a ! Tên Nam Cung Lưu Giản ch.ết tiệt ! Đông Phương Hạo Diệp đột nhiên nhớ lại, vết thương này không phải do đêm qua bị Nam Cung Lưu Giản cưỡng hôn mà có sao ? Hắn nói lắp “Là… là do ta bị ngã thôi”
“Gì ? Ngã sao ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt hơi nhíu mi, con ngươi yên lặng nhìn hắn.
“Phải ! là do ta ngã” Tiểu vương gia sợ y không tin, vội vàng giơ chân, vén ống quần lên, mắt cá chân bị thương đêm qua đem cho y xem.
Kết quả là chính mình cũng hoảng sợ khi nhìn thấy.
Toàn bộ chân đều sưng đỏ lên, chân cũng phồng to ra như bánh mì, mắt cá chân là chỗ đau nhất.
Đêm qua bị thương vẫn còn chưa kịp băng bó, vừa thoát khỏi Nam Cung Lưu Giản liền vội vội vàng vàng phóng kỵ mã tới đây, kết quả là trên lưng ngựa xóc nảy quá nhiều, làm cho thương thế chuyển biến xấu hơn.
Lúc ấy chỉ nghĩ tới Diệu Nguyệt mà quên mất.
“Ngươi làm sao mà đến nỗi thế này ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt kinh hãi, nhíu mày giúp hắn cởi giày, nhẹ nhàng chạm vào”
“A a a … đau!” Tiểu vương gia cảm thấy đau buốt, kêu lên.
“Ta ra ngoài nhờ người gọi ngự y”
Bắc Đường Diệu Nguyệt gọi gia nhân đi tìm ngự y tới đây, lại sai người chuẩn bị nước hầu hạ Đông Phương Hạo Diệp rửa mặt, thay y phục và dùng điểm tâm.
“Ngươi ngủ một chút đi, ta còn có việc phải làm, ta sẽ về thăm ngươi sau” Bắc Đường Diệu Nguyệt thản nhiên nói.
Tiểu vương gia gật gật đầu, cảm thấy cũng buồn ngủ, đợi y đi rồi mới chợp mắt lúc nào không hay.
Hắn ngủ một giấc đến khi chạng vạng tối mới tỉnh dậy.
Tiểu vương gia đứng dậy, xoa xoa đầu, nghi ngờ lúc rơi vào Liên Hoa trì vừa bị mất đi trí nhớ còn phá hủy luôn thần kinh ngủ, bằng không sao mà mê man bất động ? Sai tên gia nhân thay y phục, Đông Phương Hạo Diệp đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền nói “Đem gương lại đây”
Tên gia nhân đem chiếc gương tới, Đông Phương Hạo Diệp cầm lên soi, trong lòng nhất thời cảm thấy hơi lạnh.
Khóe môi dưới ngay vết thương, rõ ràng có thể thấy được dấu răng, chỗ rách da sưng đỏ, vừa nhìn đã biết là do bị cắn, không giống bị ngã chút nào ? Nhất thời trong lòng cảm thấy lạnh băng.
Buổi sáng đã viện ra cái cớ đó đừng nói Bắc Đường Diệu Nguyệt không tin, ngay cả chính hắn cũng sẽ không tin.
Nam Cung Lưu Giản thật to gan ! Chẳng những cưỡng hôn ta lại còn muốn châm ngòi vào mối quan hệ giữa ta và Diệu Nguyệt ! Đông Phương Hạo Diệp trong lòng thấm mắng, biết chắc rằng Bắc Đường Diệu Nguyệt sẽ hoài nghi nhưng lại chẳng biết giải thích thế nào.
Nghĩ tới thái độ không tức không giận lúc sáng của Bắc Đường Diệu Nguyệt, cũng không thể nào không để ý.
Nghĩ đến đây trong lòng lại không nhịn được.
Mặc dù hắn đối với Bắc Đường Diệu Nguyệt thực sự chung tình, tình cảm sâu nặng nhưng Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng chưa hẳn trong lòng đã có hắn, cho nên môi hắn bị thương cũng chưa hẳn để ý.
Thứ cảm giác này làm cho tiểu vương gia có chút phẫn nộ.
Hắn bước đi khập khiễng, cũng không cần gia nhân giúp đỡ, tự mình đi về phía trước thì thấy Bắc Đường Diệu Nguyệt từ sân ngoài tiến vào.
Bắc Đường Diệu Nguyệt trở về trong ánh chiều tà, một vầng sáng xung quanh y làm cho y nổi bật giữa tiên cảnh đang dần tới gần.
Gió từ đâu thổi đến làm tóc y tung bay, phất qua gương mặt tuấn mỹ, có cảm giác ham muốn lướt qua.
Y dần dần đến gần, lộ rõ gương mặt dưới ánh chiều tà, con ngươi như sáng lên lại ảm đạm cười.
Nhịp tim tiểu vương gia bỗng nhiên đập mạnh, dường như hô hấp cũng không nổi.
“Chân ngươi khá hơn chút nào chưa ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt hỏi.
“Tốt, tốt hơn rồi”
“Ăn cơm thôi”
“Ừ”
Tiểu vương gia ngoan ngoãn đi phía sau y vào nhà ăn.
“Diệu Nguyệt, ngươi … ngươi không có gì muốn hỏi ta sao ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt liếc mắt một cái, thản nhiên nói “Buồi sáng không phải đã hỏi rồi sao ?”
“Cái đó …”
“Cái gì ?”
“Ta, ta không phải …” Đông Phương Hạo Diệp không biết nên giải thích thế nào, ngón tay cứ sờ vào khóe môi, trộm nhìn y.
Bắc Đường Diệu Nguyệt bỗng nhiên đưa tay nâng cằm hắn, buộc hắn phải ngẩng đầu, lạnh nhạt nói “Ngươi cho ta là đứa ngốc sao ?”
“Diệu Nguyệt, ta không có ý đó … chỉ là hiểu lầm thôi …”
“Hiểu lầm ? Vết thương này là hiểu lầm, ngươi nói dối cũng là hiểu lầm sao ?”
Tiểu vương gia nhất thời á khẩu không trả lời được.
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn chăm chú hắn một hồi lâu, đột nhiên buông hắn ra nói “Quên đi, dù sao ngươi với ta cũng chẳng có quan hệ gì”
Lời nói của y vừa rồi làm tiểu vương gia trong lòng căm tức.
Hắn trừng mắt “Cái gì gọi là không có quan hệ chứ ? Chúng ta là phu thê mà. Ta bị thương trên môi như thế ngươi chẳng quan tâm chút nào sao ?”
Bắc Đường Diệu Nguyệt chớp mắt, trong trẻo mà lạnh lùng, trong con ngươi hiện lên một biểu hiện hoang mang khó hiểu.
“Ta chưa bao giờ cảm thấy chúng ta là phu thê cả”
“Cái gì ?” Đông Phương Hạo Diệp càng thêm nổi giận “Chúng ta đã làm những chuyện đó, không phải phu thê thì là cái gì ?”
“Hừ” một tiếng, Bắc Đường Diệu Nguyệt hạ một chưởng xuống bàn rồi đứng dậy “Ngươi còn dám nói ?”
Đông Phương Hạo Diệp bị y làm cho khiếp sợ, nhìn lại mặt bàn, còn thấy rõ ấn chưởng được lưu lại.
“Ngươi hạ ta Phù Xuân Tô, lại cưỡng bức ta, ngươi còn dám đem chuyện này ra mà nói. Ngươi không biết xấu hổ sao ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt tức giận nói.
Không biết, không biết … Cùng mình làm những chuyện nên làm thì có gì đáng xấu hổ … Tiểu vương gia trong lòng một chút ý thức tỉnh lại cũng không có, chính vì bị Bắc Đường Diệu Nguyệt dọa cho khiếp sợ mà chẳng hé răng được nửa lời.
“Ta xem ngươi chẳng có chút ý thức thức tỉnh” Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn biểu hiện của hắn, lại tức giận, nhìn chăm chăm vào vết thương của hắn mà nói “Đây là vết tích của nữ nhân nào để lại ? Là nha hoàn trong phủ hay mỹ nhân nào đó trong hoàng cung ?”
“Không phải nữ nhân …” tiểu vương gia thanh minh, hối hận thiếu chút nữa là cắn đứt lưỡi của mình.
“Không phải do nữ nhân …” Bắc Đường Diệu Nguyệt nheo mắt, con ngươi sâu thẳm không thấy đáy “Là cùng nam nhân ?”
Tiểu vương gia che miệng lại mà liều mạng lắc đầu.
Hắn chưa bao giờ thấy thần thái ánh mắt của Diệu Nguyệt nguy hiểm như thế, đến mức tận cùng, sự kì dị lại làm hắn lại có cảm giác hai con ngươi trong suốt làm hắn say mê.
“Diệu Nguyệt, ta, ta thực sự xin lỗi ngươi, ta trong sạch mà, ta chỉ thích ngươi thôi. Ngươi, ngươi nhất định phải tin tưởng ta …” Tiểu vương gia cảm thấy mình rất giống hoàn cảnh lão công bắt gian tại trận.
Bắc Đường Diệu Nguyệt cười lạnh một tiếng “Tin tưởng ngươi ? Vậy ngươi chứng minh thế nào cho ta xem !”
Nhãn châu của tiểu vương gia xoay động “Ngươi muốn ta chứng minh như thế nào ?”
Bắc Đường Diệu Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn.
Tiểu vương gia bỗng nhiên toát ra một chủ ý, đấy Bắc Đường Diệu Nguyệt ra, cởi bỏ y phục của mình, đem y phục từng cái từng cái quăng xuống đất, để lộ ra thân thể.
Bởi vì nhiều năm tập võ, đáng ngươi tuy gầy yếu nhưng khỏe đẹp, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, làm cho thân thể cao quý, trắng nõn như nữ tử, so với nữ tử thì khỏe mạnh cường tráng hơn, mà theo thanh thiếu niên thì quá mức, quá tuổi giới hạn, có một loại mị lực riêng biệt.
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn hắn cởi hết y phục, con ngươi tối sầm lại.
“Ngươi nhìn cho kỹ”
Đông Phương Hạo Diệp chỉ vào vết tích trên người mà nói “Đây đều là dấu vết mà ngươi đã để lại, nó vẫn chưa biến mất mà cũng không còn mới nữa. Ngươi không tin có thể kiểm tra. Còn có …” Bắc Đường Diệu Nguyệt cúi thấp người, hơi run run chạm vào hạ thân, còn hắn đang cảm thấy lạnh lại đột nhiên cảm thấy nóng lên, nhiệt hầu như đều tập trung ở nơi đó.
Đông Phương Hạo Diệp đầy khẩu khí, nói “Ngươi xem, ngươi xem, chỉ có ngươi sờ ta như vậy, ta mới có phản ứng đó thôi”
Bắc Đường Diệu Nguyệt hơi run khi chạm vào hạ thân, lập tức rút tay về.
“Ngươi như vậy mà chứng minh mình trong sạch sao ?” Tiểu vương gia nghĩ nghĩ, cắn răng nói “Được thôi, ta lại chứng mình cho ngươi xem” nói xong hắn kéo y vào phòng ngủ, dùng một lực mà đè y lên giường.
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhíu mi, nhìn hắn thô lỗ mà kéo vạt áo của mình, sờ soạng trong lòng ngực, hỏi:“Ngươi đang làm cái gì đấy ?”
“Ngươi không thấy sao, cởi y phục”
“Ngươi cởi y phục của ta làm gì ? Ngươi không phải chứng minh mình trong sạch sao ?”
“Phải ! Cho nên ta muốn làm” Tiểu vương gia lớn tiếng nói, có chút đắc ý vì thấy ý này của mình rất hay “Ta không có vụng trộm, làm rồi thì ngươi sẽ biết”
Bắc Đường Diệu Nguyệt đột nhiên xoay người, đem hắn đè xuống dưới thân, nhíu mi cười “Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, vương gia”
“Hiểu lầm cài gì ?” Tiểu vương gia không hiểu mà nhìn hắn.
“Ta không phải hoài nghi ngươi cùng nữ nhân vụng trộm, cũng không hoài nghi ngươi cùng nam nhân khác thế nào …’ Bắc Đường Diệu Nguyệt vừa nói, một tay đặt lên mông hắn, ngón tay từ từ đút vào lỗ nhỏ.
Không cần y nói, tiểu vương gia đã hiểu được y hoài nghi cái gì, bởi vì ngón tay y đã tìm tới mật huyệt mà nhẹ nhàng vuốt ve.
“Diệu …Diệu Nguyệt…” Tiểu vương gia cảm thấy thanh âm của mình có chút mềm yếu.
“Chúng ta, mỗi người một lần, thật công bằng, đúng không ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt cúi đầu, ghé sát vào lỗ tai hắn nói những lời nhẹ nhàng, trầm thấp, làm cho Đông Phương Hạo Diệp khóc không ra nước mắt … A a a … bị lừa … Muốn thượng thì cứ nói thẳng thôi, đâu cần phải quanh co lòng vòng, còn muốn vu tội cho sự trong sạch của hắn.
Tiểu vương gia trong lòng nức nở, gương mặt nhỏ nhắn bị Bắc Đường Diệu Nguyệt ôm vào ngực.
“A a a … đau quá … !” đột nhiên hắn kêu to.
“Câm miệng ! Ta còn chưa tiến vào mà !” Sắc mặt Bắc Đường Diệu Nguyệt tối lại.
Đông Phương Hạo Diệp mặt nhăn như chiếc bánh bao, hắn phải cắn răng chịu đựng, khiến cho hắn sợ hãi mà muốn rút lui.
“Nếu như dám rút lui, ta và ngươi sẽ lập tức cắt đứt quan hệ” Bắc Đường Diệu Nguyệt lạnh nhạt nói.
“Không được” Đông Phương Hạo Diệp vội vàng thả lỏng mình, lại từ từ tiến vào hạ thân của hắn.
Trán của Bắc Đường Diệu Nguyệt đã bắt đầu đổ mồ hôi, biết y rất vất vả, không khỏi có chút áy náy.
Nhớ tới Bắc Đường Diệu Nguyệt có thể chất của một ma da nhân, tiểu vương gia cảm thấy y do trời sinh khác với những người khác nên đành chấp nhận.
“A a a … đau …” Bắc Đường Diệu Nguyệt vừa mới tiến được một nửa, Đông Phương Hạo Diệp lại nhịn không được mà kêu lên.
Bắc Đường Diệu Nguyệt thật sự chịu không nổi, hạ thấp thân mình mà chăn miệng hắn lại.
Đông Phương Hạo Diệp nhất thời choáng váng, ôm lấy bả vai của Bắc Đường Diệu Nguyệt mà tham lam ngửi một chút hương vị từ y, hai chân cũng quấn láy vòng eo của y.
Bắc Đường Diệu Nguyệt thừa lúc hắn ý loạn tình mê, lại tiếp tục tăng tốc độ mà tiến vào.
“A ———-” Hạo Diệp lại kêu to thêm lần nữa, lập tức bị Diệu Nguyệt chặn lại.
Được rồi ! Được rồi ! Thượng đi, thượng đi ! Dù sao ta cũng thích ngươi, bị ngươi thượng một lần cũng không sao, như vậy về sau ta sẽ thượng ngươi.
Ha ha … Quan hệ của chúng ta lại thêm một bước tiến triển, về sau ngươi muốn bỏ đi cũng khó khăn ! Ha ha .. ôi … đau … Đông Phương Hạo Diệp nói lầm bầm, trong lòng tính toán nhỏ nhặt.
Bắc Đường Diệu Nguyệt trong cơ thể hắn chậm rãi di chuyển, bị giữ chặt lấy, loại cảm giác kì dị tràn ngập nói không nên lời.
Đông Phương Hạo Diệp cảm thấy y rất tận tâm nhưng cũng thật ôn nhu, vì hắn đang bị thương mà không thể đạt đến khoái cảm, không giống như Bắc Đường Diệu Nguyệt thì rất mãnh liệt.
Tiểu vương gia vừa lầm bẩm nghĩ ngợi vừa ôm lấy thân thể của Bắc Đường Diệu Nguyệt mà vuốt ve.
Bắc Đường Diệu Nguyệt có lúc bị hắn làm cho đau, nhưng hạ thân lại kích thích càng thêm kiên quyết, ra vào cũng thêm hữu lực.
Tiểu vương gia rốt cuộc cũng có khoái cảm, bất qua cũng vẫn thấy đau, phối hợp rên rỉ vài tiếng …
Không còn biện pháp, Bắc Đường Diệu Nguyệt là lần đầu tiên được nên phải cho hắn tin tưởng.
Không biết qua bao lâu, trận chiến này mới kết thúc, Bắc Đường Diệu Nguyệt chậm rãi ra ngoài.
Đông Phương Hạo Diệp nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt lại quyết định thả lòng thân thể một chút, ai ngờ đột nhiên lại thấy thân phân của mình ấm lên.
Hắn mở mắt ra nghi hoặc hỏi “Diệu Nguyệt, ngươi làm gì vậy ?”
Bắc Đường Diệu Nguyệt không nói gì, y đang vuốt ve thân phân
Tiểu vương gia hiểu được, y chắc là phát giác mình vừa rồi không có cảm giác gì, hy vọng hiện tại bồi thường cho y.
Đông Phương Hạo Diệp tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng hạ thân rất nhạy cảm lại còn kỹ thuật của Bắc Đường Diệu Nguyệt rất nhanh.
Ai, nếu có thế thích hắn ít một chút, phản ứng của mình sẽ không nhanh như vậy.
Đông Phương Hạo Diệp hừ một tiếng.
Hắn thở dốc trong chốc lát, lắc lắc cánh tay của Diệu Nguyệt “Ta còn muốn ..”
Bắc Đường Diệu Nguyệt tối mặt “Ngươi còn chưa biết dừng sao”
Đông Phương Hạo Diệp cảm thấy mình vẫn chưa đủ.
Hắn suy nghĩ lâu như vậy, chịu được vài đêm tịch mịch cô liêu (kì thật là hai đêm liền), hiện tại thật vất vả, do Diệu Nguyệt ở trên mình ở dưới, như vậy không thỏa mãn được hắn.
“Diệu Nguyệt, cho ta làm đi …”
Bắc Đường Diệu Nguyệt vốn đã muốn nằm xuống, lúc này vừa nghe, lập tức mở mắt “Ngươi nói cái gì ?”
“Ta nói là ta làm … Cho ta làm đi, cùng lắm lần tới ta cho ngươi ở trên”
“Ngươi còn có thế làm sao ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt lạ lùng nhìn hắn “Lần trước ngươi làm ta nhiều lần như vậy, lần này ta mới làm ngươi có một lần thôi, còn ít sao ? Ngươi còn muốn làm nữa ?”
“Số lần không quan trọng, chất lượng mới là vấn đề”
Tiểu vương gia bò người lên, nghiêm mặt nói “Ngươi xem, ta ân ái với ngươi, ngươi lại thượng ta, hiện tại ngươi là người của ta nên ta muốn có trách nhiệm, đồng thời ta cũng là người của ngươi nên ngươi cũng có trách nhiệm đối với ta. Nếu chúng ta cứ như thế mà giữ lấy đối phương, thì một lần hay mười lần có gì khác nhau ? Nói gì thì nói, lần trước ta làm thành công, cho ngươi nhận được khoái cảm, chúng ta đều vui sướng. Nhưng lần này chỉ có ngươi thỏa mãn, chỗ này của ta còn như vậy chỉ dựa vào tay không thì sao được chứ ?” Tiểu vương gia chỉ chỉ mình bởi vì hắn nghĩ sẽ làm lại cùng y mà hạ thân hưng phấn, vừa nói vừa vuốt ve một bên đùi của y, nơi đó lập tức cương cứng hơn cả hạ thân.
“Không được!” Bắc Đường Diệu Nguyệt sắc mặt tái xanh, cứng rắn cự tuyệt.
Tuy rằng hắn thừa nhận ở phương diện *** không quá sở trường, nhưng cũng không có nghĩa là hắn bằng lòng dùng phương thức khác để đền bù cho hắn.
“Không được, không được …” Đông Phương Hạo Diệp ôm lấy y, hạ thân mình xuống để cọ xát với thân thể của y, trong đầu nghĩ mọi lý do để thuyết phục hắn.
“Ngươi xem, ta đã chứng mình trong lòng ta chỉ có ngươi, trừ ngươi ra ta chẳng ân ái với ai và cũng không để người khác ân ái với ta, ngươi dù sao cũng phải thưởng cho ta một chút”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhíu mi, cong cong khóe môi lên nói “Ngươi làm sao giải thích ?”
“Cái này ? Ha ha …” Đông Phương Hạo Diệp cười gượng hai tiếng “cái này ngoài y muốn, là ta bị cưỡng bức mà … ta cũng cố gắng cự tuyệt đấy thôi !”
“Người nào dám cưỡng bức một Tĩnh vương gia như ngươi ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt nheo mắt.
Đông Phương Hạo Diệp thân mật kề sát mặt y, nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói “Ta không nói cho ngươi đỡ phải ghen”
Hắn không có ngu mà nói Nam Cung Lưu Gỉan ở trong rừng mà cưỡng hôn mình rồi tát hắn một cái để thoát thân cho Diệu Nguyệt nghe.
“Ta ghen ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt cười lạnh một tiếng, đẩy hắn ra, quay người đi chuẩn bị ngủ.
Y liền hối hận về hành động này của mình, Đông Phương Hạo Diệp từ sau ôm lấy y, vuốt ve thân phân của y.
“Diệu Nguyệt, ta muốn làm … ta muốn làm mà …Cho ta làm đi, ta nhất định sẽ cho ngươi thỏa mãn … Ta cam đoan mà … được không ? được không ?” Đông Phương Hạo Diệp ghé vào lỗ tai y nói nhỏ, tay thì mò mẫn hai điểm trước ngực, phà hơi thở nóng vào cổ y, làm đủ biện pháp để khiêu khích y.
“Vừa mới làm xong, ngươi không còn chuyện gì làm sao ?” Thanh âm của Bắc Đường Diệu Nguyệt có chút nghi vấn.
“Chảy máu, có hơi đau … nhưng không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà ! Mau cho ta làm đi Diệu Nguyệt, ta có thể làm, ta có thể mà …”
Kỳ thật Diệu Nguyệt có chút xao động.
Y vừa rồi không làm được sảng khoái, Đông Phương Hạo Diệp cũng không phối hợp, thứ hai nơi đó thật chặt và rất khô khốc, thật khó để vào.
Bắc Đường Diệu Nguyệt cảm thấy Đông Phương Hạo Diệp đã sắp kiềm chế không được, ngón tay chậm rãi luồn vào người y, vội vàng bắt lấy tay hắn.
Đông Phương Hạo Diệp quýnh lên, cắn lên vai y một cái
“Diệu Nguyệt, Diệu Nguyệt …” Đông Phương Hạo Diệp không ngừng cắn rồi lại gặm, dùng hết sức ôm lấy hắn.
Dục hỏa làm cho lá gan của hắn lớn hơn, luồn tay vào ngươi y.
“Ngươi” Bắc Đường Diệu Nguyệt tức giận xoay người lại “Xem ra ta vừa rồi vẫn còn rất ôn nhu ..”
“Diệu Nguyệt, vừa rồi ta thực sự khó chịu lúc này ngươi cho ta thoải mái đi, bằng không ngươi làm sao giúp ta giải quyết ? Còn dùng tay ? Ta không cần …” Tiểu vương gia nước mắt lã chã, chực khóc tới nơi, lại gặp Bắc Đường Diệu Nguyệt không nói, nhân cơ hội vuốt ve, không thể chờ mà xoa bóp nơi ấy.
Lại thấy biểu hiện của Bắc Đường Diệu Nguyệt không có ý phản đối, chỉ biết là y thỏa hiệp.
Hì hì hì, quả nhiên ái phi đã dao động.
Tiểu vương gia hưng phấn mà hôn nhẹ hắn, lập tức đến phần trên ngươi y, càng thêm khiêu khích,
Thẳng đến nơi đó của Bắc Đường Diệu Nguyệt chậm rãi xoa bóp, đã cảm thấy bắt đầu ướt át, hưng trí mà đi vào …