Chương 10

Hai tháng sau, đêm khuya, Du Kinh – Tĩnh Vương phủ.
“ A a a ——– Đau đau đau ………….” Tiếng kêu thảm thiết giống như tiếng giết lợn từ trong Yêu Nguyệt lâu của Tĩnh Vương phủ truyền ra, đánh vỡ sự tĩnh mịch của ban đêm.


Kêu rên, kêu rên, kêu rên…… Đông Phương Hạo Diệp đáng thương cho dù có kêu gào thế nào, thì lỗ tai của hắn đang bị nữ nhân nhẫn tâm kia nhéo cũng không có chút mềm lòng.
Lúc này, Tiểu vương gia trong lòng hoài nghi: ta không phải là sẽ bị nhéo đứt lỗ tai luôn chứ ?


“ Đau? Ngươi biết đau sao ? Ngươi còn mặt mũi kêu đau? Cho ngươi đau ch.ết luôn”


“ A a a……Đau …….Mẫu hậu, thực sự đau quá ……..a a a…….” Tiểu vương gia hai mắt ngấn lệ nằm sấp trên đầu giường, nửa thân bị ép xuống mép giường, cổ vươn ra, thương cảm hề hề mà nhìn nữ nhân hung hãn trước mắt cùng ‘thủ đoạn nhéo tai độc ác’


“Ngươi là tiểu hỗn đản vô dụng! Mẫu hậu ngươi, ta mới là người đau! Là đau lòng !” Hoàng Thái hậu dùng bàn tay nhỏ và thon dài của nàng, dùng sức trên cái trán trắng ngọc của tiểu Vương gia mà ra sức gõ, gõ, gõ, gõ!


Đông Phương Hạo Diệp dùng ánh mắt vô tội mà nhìn nữ nhân ung dung hoa lệ, có muôn vàn dáng vẻ, trong lòng ai thán.


available on google playdownload on app store


Những mỹ nhân mà hắn biết mỗi người đều là đại mỹ nhân không gì sánh được, thế nhưng tính cách đều là………làm cho người ta khó có thể chịu được. Hoàng tẩu và Thủy Liên Nhi, hai nữ nhân đó còn chưa tính, vì sao mẫu hậu đại nhân của hắn cũng nằm trong danh sách đó ? Còn tưởng đã nhiều nằm lão nhân gia nàng ăn chay niệm Phật, tính tình hẳn đã lên đến cảnh giới nhất định, ai ngờ vẫn không có chút tiến bộ nào.


Ai, quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Nữ nhân quả nhiên vẫn khiến hắn không chịu nổi, Đông Phương Hạo Diệp nghĩ tới nghĩ lui, quả nhiên ái phi của hắn vẫn là tốt nhất.


Tuy rằng là nam nhân, tính tình có chút lãnh đạm, đối hắn có chút vô tình, làm việc có chút dứt khoát……..Nhưng, hắn vẫn thích y.
Đông Phương Hạo Diệp trong lòng than thở, Hoàng Thái hậu ở bên tai hắn không ngừng niệm.


“Mẫu hậu ta nhiều năm cầu kinh niệm Phật cho ngươi, chính là vì cái gì ? Còn không phải là hy vọng huynh đệ hai ngươi tiến bộ, thân thể khỏe mạnh, bình an vô sự, sau đó cưới vợ sinh con, khai chi tán diệp cho Văn quốc ta, con cháu đầy đàn, phù hộ giang sơn thiên thu muôn đời……Nhưng nhìn các ngươi! Các ngươi ! Không ai chịu thua ai ? Hoàng huynh ngươi đại hôn đã nhiều năm như vậy cũng chưa thấy gì, nhưng tốt xấu hậu cung phi tần cũng có hai công chúa, bản cung nghĩ hắn và hoàng hậu chỉ là chưa đến lúc, tương lai nhất định sẽ nhiều tôn tử.”


“Nhưng tiểu nhãi con này, năm đó sống ch.ết cũng đòi thành thân với nam nhân, khiến lão nương tức giận phải chạy đến Ly Cung, sau lại nghe nói Bắc Đường Diệu Nguyệt thuộc tộc người ma da nhân, tuy là nam tử nhưng cũng có thể sinh con nối dòng, lại bị ngươi ngày đêm liên tục quấy rầy, mẫu hậu ta mới miễn cưỡng đồng ý hôn sự các ngươi! Nhưng ngươi xem hiện tại……”


Đông Phương Hạo Diệp bị Hoàng Thái hậu vừa đánh vừa mắng, trên giường mà lăn qua lăn lại, nước mắt trong khóe vòng quanh.
Cuối cùng không thể nhịn được nữa, liều ch.ết mà đi tới


“Mẫu hậu!” Hắn quát to một tiếng, ôm lấy thần thể mềm mại, thoảng mùi hương của Hoàng Thái hậu, nói “Hiện tại ái phi của ta đã có hài tử, nhi tử không có lừa người !”


“Ngươi còn nói ! Hài tử ở đâu ? Tôn tử của ta ở chỗ nào ?” Hoàng thái hậu hung hãn trừng đôi mắt đẹp lên, tàn bạo nhìn hắn.


Đông Phương Hạo Diệp cuống quít giải thích “Mẫu hậu, người hiểu lầm rồi! Ta vì mấy ngày này trong kinh có biến cố, sợ làm liên lụy Diệu Nguyệt, mới để y quay về Minh quốc. Thực sự không phải chọc giận y để y bỏ đi”


“Nói bậy!” Hoàng Thái hậu cả giận nói “Bắc Đường Diệu Nguyệt là ai, ngươi cho là ta không biết sao? Ta rõ ràng nghe nói ngươi đắc tội với hắn, hắn giận dữ bỏ ngươi đi, mang theo hài tử chạy về Minh quốc, không bao giờ…..muốn nhìn thấy ngươi nữa!”


Tiểu Vương gia kinh ngạc trừng lớn dôi mắt, sau đó, hắn phẫn nộ, nhảy dựng lên, quát tháo “Ai ? Là ai ! Người nào không muốn sống nói Diệu Nguyệt bỏ ta ?” Hắn đột nhiên quay đầu, chỉ vào Hoàng thượng nãy giờ vẫn ngồi ở một góc không hé răng kêu to “Có phải là ngươi không ?”


“Trời đất chứng giám !” Hoàng thượng lập tức giơ cao hai tay lên kêu “Trẫm làm sao lại có thể nói chuyện này ? Việc này không liên quan đến Trẫm”


Đông Phương Hạo Diệp tức giận mà nhảy xuống giường, xoay quanh phòng, mắng “Hỗn đản! Là kẻ nào không muốn sống nói Diệu Nguyệt bỏ ta? Thật là ăn không ngồi rồi kiếm chuyện bịa đặt ! Gây bất hòa tình cảm phu thê của chúng ta! Đáng ghét ! Đáng ghét ! Dám nói Diệu Nguyệt bỏ ta ! Nói xằng bậy! Diệu Nguyệt làm sao có thể bỏ ta? Y có bảo bối của ta, yêu ta còn không hết, làm sao có thể bỏ, bỏ gì chứ….y là ái phi của ta, có bỏ cũng là ta bỏ y, làm sao đến lượt y bỏ ta ?”


Hoàng thượng nghe vậy, ở một bên dè dặt nói “Vậy ngươi bỏ y rồi sao ?”
Tiểu Vương gia quay đầu, trừng mắt nhìn hắn “Ai nói ta bỏ y ? Mẫu hậu người xem, Hoàng huynh không mong ta được yên lành!”


Hoàng Thái hậu lập tức trừng mắt nhìn Hoàng thượng “Ngươi nói cái gì ! Bắc Đường Diệu Nguyệt hiện tại đang mang trong người giọt máu nối dõi của Đông Phương gia, làm sao có thể nói bỏ là bỏ ?”
Hoàng thượng oan ức mà mếu máo nhỏ giọng nói thầm “Là Hạo Hạo tự nói mà……”


Hoàng Thái hậu kéo tay Đông Phương Hạo Diệp, vui vẻ nói ”Nói như vậy, đều là lời đồn ? Là hiểu lầm ? Bắc Đường Diệu Nguyệt thực sự không bỏ ngươi”
“ Đương nhiên! Đương nhiên!” Tiểu vương gia vội gật đầu không ngừng.


“Ta đã nói mà!” Hoàng Thái hậu hoan hỉ xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, nâng cằm lên, nói “Bản cung nuôi dưỡng được nhi tử xuất sắc thế này, ngươi gặp được người mình thích, làm sao bỏ y được!”


“Đúng ! Đúng !” Tiểu vương gia ưỡn ngực, học theo dáng dấp mẫu hậu, kiêu ngạo mà nâng cằm lên.
Hoàng thượng vẻ mặt tối sầm lại ở một bên nhìn, ánh mắt như đang nói: hai người không hổ là mẫu tử.
Hoàng Thái hậu nói “Đã như vậy, ngươi định lúc nào đi đón Diệu Nguyệt về ?”


Đông Phương Hạo Diệp vừa muốn nói, Hoàng thượng đã lên tiếng trước “Phải một thời gian nữa mới được đi.”
Hoàng Thái hậu trừng mắt “Vì sao lại phải đợi một thời gian nữa?”


Hoàng Thượng vội ho một tiếng “Hiện tại Minh quốc thế cục bất ổn, địch hữu bất minh, vẫn là phải đợi một thời gian nữa sẽ tốt hơn.”


“Đần độn” Tiểu Vương gia trở mình khinh thường, không khách khí nói “Lẽ nào ta sử dụng thân phận Văn quốc Tĩnh Vương gia mà giương cờ đi sao ? Ta đi âm thầm không được à ? Cải trang vi hành đó, Hoàng huynh chưa từng nghe qua cái này sao? Hừ!”


Hoàng thượng nhịn không được mắng “Nói thừa ! Trẫm đương nhiên biết. Nhưng võ công hiện tại của ngươi đi được sao ?”
“Đi đón ái phi thì liên quan gì đến võ công?”
Hoàng Thái hậu ngạc nhiên nói “Hạo Hạo, võ công của ngươi làm sao vậy?”


Đông Phương Hạo Diệp nghĩ thầm, trong lúc không cẩn thận bị Phúc Vương đánh một chưởng bị chút nội thương, tạm thời không dùng được võ công, có gì mà phải kinh động. Trên đời, người không có võ công nhiều như vậy, cũng đều sống tốt đó thôi.


Hắn cười nói “Võ công của ta thì có thể thế nào? Không phải là vẫn còn kém sao? Ai nói võ công kém thì không thể đi đón ái phi về? Hơn nữa ta thông minh như thế, khinh công lại tốt, còn có Tiểu Đông, sợ cái gì. Hừ!”


Hoàng thượng da mặt run rẩy nói “Hiện tại nội tình Minh quốc không ổn, Minh quốc Đại tướng Lý Tham ở Linh Châu đưa ra chiếu Cần vương, dẫn mười vạn đại quân chuẩn bị xuất phát tới Xa Kinh, nội loạn trước mắt,lúc này nếu đi Xa Kinh, chỉ sợ………”


Đông Phương Hạo Diệp lặp tức cắt lời y, lời lẽ đanh thép, chính khí nghiêm nghị mà lớn tiếng nói “Ta đây như vậy càng phải đi! Lúc này ta làm sao có thể không để tâm đến Diệu Nguyệt, để y một mình ở Xa Kinh đối diện với thế cục nguy hiểm như vậy ? Phu thê vốn là chim cùng rừng, lúc này ta bỏ chạy, ta còn là nam nhân sao!”


Hoàng Thái hậu nghe trưởng tử nói có chút dao động, nhưng lúc này thấy tiểu nhi tử yêu dấu mang hình tượng khí phách đại trượng phu, trong lòng nhất thời phấn chấn lên, kích động nắm tay hắn nói “Phải ! Không hổ là nhi tử của bản cung, quả nhiên có thể gánh vác!”


Đông Phương Hạo Diệp lập tức nắm lấy thời cơ, nói “Mẫu hậu, ta quyết định ngày mai xuất phát, nhanh chóng đón Bắc Đường Diệu Nguyệt trở về, bằng không lại chậm trễ, hài tử sẽ sinh ra mất.”


“Đúng, phải nhanh lên! Nữ nhân sinh hài tử khi trượng phu không ở bên thì thật đáng thương.” Hoàng Thái hậu gật đầu.
“Mẫu hậu, ái phi của ta là nam nhân!” Đông Phương Hạo Diệp nhịn không được mà nhắc nhở.


Hoàng Thái hậu phất tay, giống như động tác bình thường của tiểu vương gia, nói “Không quan tâm là nam hay nữ, chỉ cần có thể sinh tôn tử cho bản cung, thì là con dâu tốt của bản cung! Hạo Hạo, ngày mai ngươi nhanh chóng khởi hành mang ái phi và tôn tử về!” Hoàng Thái hậu hạ quyết định.


“Ha ha ha, mẫu hậu, người thật đúng là mẫu thân ruột thịt của ta !” Tiểu Vương gia cười to, một bên chạy tới hôn lên hai má được bảo dưỡng trắng nõn mềm mại của Hoàng Thái hậu.
“Tiểu hỗn đản, ta vốn chính là mẫu thân ruột thịt của ngươi!” Hoàng Thái hậu vỗ hắn một cái, cười rạng rỡ.


Hoàng Thái hậu đi rồi, Đông Phương Hạo Diệp không chậm trễ mà chuẩn bị mọi thứ để xuất phát.


Nhìn Hoàng thượng tối mặt nghiêm nghị ở tại chỗ không đi, hắn tâm tình vô cùng tốt đi qua vỗ vỗ vai, nói “Hoàng huynh, ngươi yên tâm, là huynh đệ ta không thể không để ý ngươi. Lần này đến Xa Kinh nếu như vận khí tốt, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi mang Hoàng tẩu về”


Suy nghĩ một chút, hắn lại bổ sung “Bất quá Hoàng tẩu lợi hại như vậy, nếu nàng thực sự không muốn, ta cũng không có biện pháp, đến lúc đó ngươi cũng đừng oán ta”
“Ngươi còn không có biện pháp? Ngươi có biện pháp gì mà không có”


Hoàng thượng âm trầm nói “Tiết lộ tin tức cho mẫu hậu, để lòng người như lửa đốt muốn người kia trở về đúng không? Ngươi biết mẫu hậu vội vã muốn có tôn tử, lại cố ý nói cho người biết Bắc Đường Diệu Nguyệt mang tôn tử bỏ đi, lão nhân gia người càng sốt ruột, ai còn cản được? Trẫm cũng phải tránh sang một bên.”


“Ha ha ha……” Đông Phương Hạo Diệp cười nói “Hoàng huynh ngươi cũng quá xem thường mẫu hậu. Chúng ta là nhi tử của người, kinh thành xảy ra chuyện lớn như vậy, mẫu hậu làm sao không quan tâm? Ngươi phải biết Hoàng Thái hậu là đang giả vờ”


Hoàng thượng hừ một tiếng, nói “Hạo Hạo, ngươi không cần lo lắng quá, qua hai tháng nữa đi vẫn còn kịp ….”
“Không được!” Đông Phương Hạo Diệp kiên định nhìn Hoàng thượng, nói “Ta nhất định phải đi! Hoàng huynh, ngươi đừng cản ta!”


Hoàng thượng và hắn nhìn nhau trong chốc lát, rốt cục thỏa hiệp, biết hắn đã quyết định chuyện gì thì có dùng mười con ngựa kéo lại cũng không được, thở dài nói “Đã như vậy thì tùy ngươi. Nhưng chính ngươi phải cẩn thận một chút, Minh quốc hiện tại thời buổi rối loạn, mặc dù ngươi cải trang, ngàn vạn lần phải hết sức chú ý”


“Đã biết, đã biết. Hoàng huynh ngươi không cần lo lắng, thật dong dài như một ông lão vậy.”


Hoàng thượng biến sắc, vừa muốn mắng hắn, Đông Phương Hạo Diệp bỗng nhiên hì hì cười, dựa vào vai, nói “Hoàng huynh ngươi yên tâm, thần đệ lần này sẽ không làm lỡ đại sự của Văn quốc, nói không chừng còn có những chuyện tốt ngoài ý muốn”


Hoàng thượng liếc mắt nhìn hắn “Ngươi bỏ được?”
“Bỏ được luyến tiếc, nặng hay nhẹ thì là gì. Huống chi…” Đông Phương Hạo Diệp nâng cằm, mũi vểnh lên “Bản lĩnh của lão đệ ngươi còn không biết ?”


Hoàng thượng biết hắn thông minh giảo hoạt, mưu kế cũng nhiều, nhưng cũng không chịu được bản tính hắn khi dương dương tự đắc, ở trên đầu hắn vỗ một cái, nói “Là ngươi thông minh.”
**************


Sáng sớm hôm sau, tiểu vương gia tinh thần phấn chấn mà dắt theo Tiểu Đông cùng hai hộ vệ cải trang lên đường đến Minh quốc.


Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, ngày thứ ba sau khi thuận lợi vào đến lãnh thổ Minh quốc, mã xa của tiểu Vương gia bị………cướp. Đây thật sự là một sai lầm trọng đại trong kế hoạch của hắn.


Dù hắn có kiên trì cưỡi Vân Sơ thiên lý mã, thì mã xa vẫn là được sử dụng thông thường hơn, người đi đều phải có.


“ Hô…không được……Tiểu Đông tử, ta sắp ch.ết rồi !” Đông Phương Hạo Diệp thể lực không tốt, hét lên một tiếng, ngã chổng vó vào trong tuyết không bao giờ……..muốn động đậy nữa.
“ Vương gia, mau đứng lên, nằm ở đây một hồi sẽ bị cảm lạnh”
Tiểu Đông vội kéo hắn.


Đông Phương Hạo Diệp đáng thương vốn trọng thương chưa lành, để trị liệu nội thương phải phong tỏa nội lực toàn thân, hiện lại không khác gì người bình thường, lại được nuông chiều từ bé, làm sao chịu được sự vất vả của phiên đi bộ này.


Vốn hắn có mang theo hai ám vệ của vương phủ, gặp phải sơn tặc cũng không hoảng sợ, Thạch Nham cùng Vương Lâm hai người hoàn toàn có thể ứng phó, nên Tiểu Đông cùng tiểu vương gia hai người ngồi trong xe xem náo nhiệt.


Ai ngờ kẻ nào ngu ngốc lại đá một cước vào mông của Vân Sơ cao quý, kết quả nó tung vó phi một trận điên cuồng, tiểu vương gia ở trong xe ngựa chịu một trận long trời lở đất, lại bị say xe, nhất thời không biết phải làm gì.


Cuối cùng không biết đã chạy bao lâu, Đông Phương Hạo Diệp cùng Tiểu Đông chóng mặt, hoa mắt bị ngã khỏi mã xa một trận thất điên bát đảo.
Khi khôi phục tinh thần lại, sơn dã mờ mịt, gió lạnh xào xạc, chỉ còn lại bọn họ chủ tớ hai người nhìn nhau.
Hu hu hu, sao ta lại xui xẻo đến vậy !


Tiểu Vương gia trong lòng khóc lớn.
Vì tránh mười vạn đại quân Minh quốc của Lý Tham, hắn đã cố ý chọn ra con đường nhỏ vòng dưới chân núi vừa gần lại an toàn.
Ai ngờ ch.ết tử tế không ch.ết, tránh được nhiều quân đội mà lại gặp phải sơn tặc.


“Vương gia, kiên trì một chút, phía trước nhất định sẽ có thôn trang ”
Tiểu Đông kéo Đông Phương Hạo Diệp, ra tuyệt chiêu, nói “Người không muốn sớm gặp lại vương phi sao?”


Đông Phương Hạo Diệp nghe vậy hai mắt lập tức sáng ngời, nhanh đứng dậy, nắm tay nói “Đúng! Ta muốn đi tìm Diệu Nguyệt! Ta muốn đi tìm bảo bối! Ai cũng đừng cản ta!” Diệu Nguyệt, bảo bối, các ngươi nhất định phải chờ ta, ta nhất định tới Xa Kinh gặp các ngươi … Đông Phương Hạo Diệp trong lòng tính toán, bảo bối trong bụng Diệu Nguyệt chắc cũng phải được bốn tháng rồi.


Diệu Nguyệt đi rồi, hắn phải cùng Hoàng huynh đối phó Phúc Vương, không cẩn thận lại trúng một chưởng, hôn mê hơn nửa tháng.
Sau khi tỉnh lại bị Hoàng huynh cấm cung, trì trệ không cho xuất kinh.
Kéo dài tới lúc này, không biết Diệu Nguyệt thế nào ? Ai, thật hận không thể mọc cánh ra để bay ngay tới Xa Kinh.


Đông Phương Hạo Diệp vừa đi, vừa tưởng tượng ra dáng vẻ mang thai của Diệu Nguyệt, tưởng tượng thấy bảo bối của bọn họ ở trong bụng từ từ lớn dần lên mỗi ngày, khóe miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc.


Hắn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên thấy một đôi phu thê xuất hiện ở khe núi phía trước: nam nhân tráng kiện rắn chắc, đang đỡ một nữ nhân.
Nữ nhân rất nặng nề, từng bước di chuyển chậm chạp.


Bụng của nàng nhìn thật là lớn, rất giống người Đại Tây qua………Đông Phương Hạo Diệp ngạc nhiên nhìn nàng, tư thế nàng bước đi thật khó khắn, hơn nữa toàn thân như đang chịu áp lực khổng lồ.


Trời a ! Lúc đó Diệu Nguyệt nhà ta không phải cũng sẽ có dáng đi như vậy chứ ? Đông Phương Hạo Diệp thực sự không thể tưởng tượng ra vòng eo mảnh khảnh của Diệu Nguyệt biến thành cái loại thùng nước này, ách nhưng, giống như thắt lưng người Tây qua.


Tiểu Đông đã lanh lợi chạy đến hướng vị nam tử kia hỏi đường, hỏi phụ cận có thôn trang nào có thể dừng chân không.
Nam nhân đang muốn đáp, nữ nhân bỗng nhiên ‘ôi’ một tiếng, quỳ rạp xuống đất.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Nam nhân khẩn trương hỏi


Nữ nhân chỉ tiếp tục ôm bụng rên rỉ, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Tiểu Đông sửng sốt trong chốc lát, ngơ ngác nói “Không phải là sắp sinh chứ ?” Lời này vừa nói ra, mọi người liền há hốc mồm.


Nam nhân luống cuống tay chân, hoảng hốt nói “Thế, thế, phải làm sao bây giờ? Cách thôn vẫn còn một đoạn đường, trở lên núi cũng không kịp nữa….”
Tiểu Đông nói “Ngươi còn không mau đưa nàng ấy vào làng đi.”


“Phải ! Đúng! Đúng……….” Nam nhân kia vội vàng bế nàng ấy, thế nhưng nữ nhân kia bụng quá lớn, đau không thể chịu được, căn bản không thể bế lên.
Nữ nhân kia hét lên “ Thiên ca, đau, đau a ———– a, a ———” Nam nhân kia bó tay, trên cái trán toát ra mồ hôi lạnh.


Đông Phương Hạo Diệp vốn đứng ở một bên nhìn, lúc này do dự một chút, từ từ đi qua, nói “Vị đại ca này, ta có biết một chút y thuật, nếu không, nếu không để ta bắt mạch cho nàng một chút………” Còn chưa có nói xong, nam nhân kia liền cố sức kéo hắn qua, kêu lên “Đại phu, ngươi mau giúp ta ! Giúp ta một chút !”


“Ta, ta không phải đại phu……………” Tiểu Vương gia vừa định phân minh, lại bị một tiếng thét của nữ nhân kia dọa đến tim cũng run theo, lời định nói liền nuốt trở vào.


Hắn cẩn thận đi qua, gỡ cánh tay nàng đang nắm chặt tay tướng công ra, giúp nàng bắt mạch, lại liếc mắt xuống váy sam dưới thân, chậm rãi nói “Nàng sắp sinh rồi, nước ối cũng đã vỡ rồi !”


“Vậy làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Nam nhân kia gấp đến độ hận không thể gặp thêm trở ngại nữa, giậm chân nói “Ta đã nói ở nhà sinh là được rồi, nàng không nên về nhà……….Hiện tại cách làng của mẹ vợ ta còn có một dặm đường, làm thế nào mới tốt? Thế nào mới tốt đây ?”


Tiểu Vương gia đang muốn nói hắn đừng nóng vội, nhanh quay về làng tìm người giúp.
Ai ngờ nữ nhân kia đột nhiên dùng một chút lực………“A a a ———- đau ————” Tiểu Vương gia hét ầm lên.


Nữ nhân kia ôm chặt tay hắn, ngón tay dùng hết sức bấu vào da thịt, đau đến nỗi khiến hắn cùng nàng thét chói tai.
“A a ————- Thiên ca, ta không được, ta muốn ch.ết ——– a a ———–”


“Kim Hoa, ngươi đừng hoảng, không sao, không sao ………” Nam nhân đột nhiên nắm lấy tay tiểu vương gia lắc mạnh, kêu lên “Đại phu! Đại phu ngươi mau giúp, cứu nương tử nhà ta, cứu cứu nhi tử nhà ta ! Thỉnh ngài giúp đỡ đẻ đi….”


“Cái, cái gì?” Tiểu vương gia bị nam nhân lắc đến nỗi đầu óc choáng váng.
Hắn nghĩ muốn giải thích mình không phải là đại phu, chỉ biết một chút y thuật đơn giản, đỡ đẻ thì hoàn toàn không biết.


Nhưng hắn trọng thương chưa lành, khí lực không có, bị đại hán kia dùng sức lay đến thất điên bát đảo, căn bản không thể nói ra lời cự tuyệt.
Chờ hắn phản ứng lại , đã bị đại hán lôi đến trước mặt nương tử của hắn.
“Đại phu, van cầu ngươi cứu cứu Kim Hoa nhà ta đi………”


Kim Hoa, Ngân Hoa gì chứ! Việc này ta dốt đặc cán mai, ngươi bảo ta làm thế nào đây ? Đông Phương Hạo Diệp rất muốn phả vào mặt hắn một câu như vậy, thế nhưng thấy hắn quỳ trên mặt đất dập đầu không ngừng, thương cảm như vậy, không khỏi đau xót, liền nhớ tới ái phi nhà hắn.


Chỉ sợ đến khi Diệu Nguyệt sinh, hắn cũng sẽ khẩn trương như vậy….Vừa nghĩ như thế, suy bụng ta ra bụng người, tiểu vương gia đột nhiên đỡ hắn đứng dậy, đồng tình nói “Ngươi đừng lạy nữa, ta sẽ cố gắng hết sức”
Tiểu Đông run rẩy nói “Vương gia, người, người biết đỡ đẻ ?”


Thanh âm của tiểu vương gia so với Tiểu Đông còn run hơn “Không, nhưng …..” Đông Phương Hạo Diệp kiên trì tiếp sự việc này, cả đời hắn chưa có gặp qua một màn ‘thảm liệt’ như vậy.


Thì ra nữ nhân sinh hài tử là một việc như vậy, như vậy………..Thật là một chuyện kinh khủng cực điểm !!! Tiểu vương gia đáng thương đánh giá quá cao năng lực của chính mình, vừa xốc váy của nữ nhân kia lên nhìn thoáng qua, lại vì kích thích quá độ, liền ngất đi…………


Thật là đáng sợ! Thật là đáng sợ! Thật là đáng sợ……………..
Đông Phương Hạo Diệp khi tỉnh lại, trong đầu còn lặp lại những từ đó.
Chậm rãi khôi phục tinh thần, đột nhiên phát hiện cổ tay mình đang bị một người cầm lấy.


“Này, ngươi làm cái gì? Ngươi là ai ?” Đông Phương Hạo Diệp lập tức rút tay về, thấy trước mặt mình là một người lớn xa lạ đang ngồi.
Lại nhìn chung quanh, phát hiện mình đang nằm trên một cái xe trâu lung lay cũ nát, Tiểu Đông cùng hán tử đang ngồi phía trước đánh xe.


“Thiếu gia, người đã tỉnh ? Phía trước là Lưu gia thôn.” Tiểu Đông quay đầu lại nói.
“ Cái gì mà Lưu gia thôn?”
“ Là người nhà của tiểu thư người đã đỡ đẻ giúp. Bọn họ ở Lưu gia thôn.”


“ A ——”Tiểu Vương gia hét to một tiếng, lập tức hồi tưởng thảm trạng vừa rồi, sắc mặt tái nhợt.


Hán tử đánh xe quay đầu đối hắn nhếch miệng cười, nói “Đa tạ hai vị công tử tương trợ gia muội đỡ đẻ. Muội muội, muội phu cùng hài tử mới sinh đã dùng một chiếc xe kín về quay về thôn trước. Ta tới đón các người về nhà, vừa lúc ăn cơm chiều.”
Hai vị công tử?


Tiểu Vương gia nhớ tới trên xe còn một người nữa, hoàng hôn đang xuống nên không rõ dung mạo của y, chỉ mơ hồ thấy y tuổi còn rất trẻ, lại rất nhã nhặn.
Người nọ nhìn Đông Phương Hạo Diệp mỉm cười, lộ ra hàm răng đều đặn, nói “Tại hạ Dương Thanh Y, công tử hữu lễ.”


“Ân……..tại hạ Phương Hạo, hữu lễ hữu lễ.” Tiểu Vương nắm chặt tay
“Vừa may Phương công tử ứng phó nhanh, dùng ngân châm kích thích huyệt vị sản phụ, nếu không chỉ sợ cả hai mẫu tử đều gặp nguy hiểm.”


Tiểu Vương gia cười gượng hai tiếng, da mặt giật nhẹ, thật sự không muốn hồi tưởng lại, nói “Ngươi cũng biết y thuật?”
“Tại hạ bất tài, đúng là có học y.”
Nguyên lai Dương Thanh Y cũng là một người đi đường, y vừa đi qua khe núi, tiểu vương gia lại ngất đi, liền giúp phu thê kia.


“À….à”
Đông Phương Hạo Diệp lòng còn sợ hãi đáp lại hai tiếng, không nhắc lại, cả người vẫn chưa khôi phục lại từ kinh động vừa rồi.
Buổi tối Đông Phương Hạo Diệp cùng Tiểu Đông, cả Dương Thanh Y cũng tá túc lại hộ nông gia, được nhiệt tình khoản đãi.


Ngày hôm sau thức dậy, tiểu vương gia sờ soạng trên người một hồi, móc ra một khối ngọc giác, coi như hạ lễ cấp cho hài tử mới sinh.
Người nhà mừng rỡ cười toe toét, xem tiểu vương gia thành Bồ Tát sống, cứu người lại cứu mệnh, khiến cho tiểu vương gia vốn là mặt dày cũng nhịn không được mà đỏ lên.


Hộ nông gia ấy để báo đáp hắn, nhiệt tình đem ngưu xa để giúp hắn đi.
Vì thế mà đường đường là Văn quốc Tĩnh Thân vương Đông Phương Hạo Diệp cùng tiểu tư Tiểu Đông, vội vàng ngồi trên chiếc ngưu xa cũ nát, lảo đảo hướng kinh thành xuất phát.


Dương Thanh Y bình thủy tương phùng cùng bọn họ đồng hành.


Đông Phương Hạo Diệp buồn chán nằm ở trên ngưu xa,trong miệng ngậm cành cây, quan sát hắn nói “Ngươi đi kinh thành làm gì vậy ? Là muốn trở thành đại phu sao?” Nhìn bộ dáng Dương Thanh Y nghèo kiết hủ lậu, tiểu vương gia khó có được nhiệt tâm lo lắng giúp y giới thiệu mấy y quán.


Ai ngờ Dương Thanh y thần sắc ngang nhiên nói “Ta phải làm kim bài ngự y!”
Tiểu Vương gia ngoáy ngoáy lỗ tai, nói “Đó là cái gì vậy?”
“Ngươi………….” Dương Thanh Y thở gấp “Ngươi nghe không hiểu sao? Là ngự y giỏi nhất toàn quốc!”


Đông Phương Hạo Diệp nghe vậy đồng tình nhìn sang y, khó có được thành khẩn nói “Nếu ở Minh, Văn lưỡng quốc, ta thấy ngươi chỉ là nói đùa, nhiều lắm chỉ là Ngân bài Ngự y, Kim bài làm sao có được”


Ngẫm lại, Minh quốc Hoàng đế, hiện nay quốc chủ Bắc Đường, ách, Ti Diệu Huy, chính là thiên hạ đệ nhất chế dược nhân, là người ở Linh Ẩn cốc, y dược thuật không cần phải bàn, Văn quốc Hoàng hậu, Hoàng tẩu Thu Tử Lăng của hắn, y thuật cũng không thua gì dưỡng phụ Ngọc diện thần y Thu Diệp Nguyên của nàng, ngay cả các Ngự y đều phải thỉnh giáo nàng.


Có hai vị này lưỡng quốc, luận y thuật, luận địa vị, một họ Dương nho nhỏ mới xuất đầu lộ diện làm sao có thể sánh được.
Dương Thanh Y thanh âm lạnh lùng nói “Ngươi tuổi còn nhỏ, không nên quá coi thường người khác.”
Cái gì ! Tuổi còn nhỏ ? Đông Phương Hạo Diệp nổi giận.


Dám nói như vậy sao “Này ! Ta thấy chúng ta không kém tuổi nhiều lắm ?”
Dương Thanh Y nói “Ta đã hai mươi”
Nói rồi quan sát gương mặt búp bê của Đông Phương Hạo Diệp, nói “Ngươi nhiều lắm cũng chỉ mười sáu tuổi”


Tiểu Vương gia nổi giận “Mười sáu ? Con mắt nào của ngươi thấy ta mười sáu tuổi!” Còn chế nhạo hắn sao!


“Cả hai đều thấy !” Nói xong, Dương Thanh Y vỗ vỗ đầu hắn, lời nói thành khẩn “Có phải là trốn nhà đi? Như vậy không tốt. Minh quốc hiện tại không yên ổn, mang theo một người hầu đi, lá gan của ngươi cũn thật không nhỏ”
Lại chế nhạo hắn ! Đông Phương Hạo Diệp căm giận hết chỗ nói.


Dùng sức trừng mắt Dương Thanh Y, cực độ hoài nghi con mắt của hắn có vấn đề rồi phải.


Dù mặt ta có non nớt, tốt xấu gì cũng đã hai mươi, không đến mức trông giống như mười sáu ? Ngưu xa cũ nát tuy rằng chậm, nhưng lại lảo đảo, ngưu xa vẫn không ngừng, cuối cùng sau hơn mười ngày cũng thuận buồm xuôi gió tới kinh thành.


Đứng trước cổng thành cao cao, tiểu vương gia nhìn hai chữ ‘Xa Kinh’, nhịn không được mà kích động, nước mắt như mưa.
Dương Thanh Y nói “Này ! không cần phải khóc chứ ?”
“Hic hic hic, ta đây là vì vui mà khóc, ngươi quản ta được sao! Hu hu hu………”


“Được rồi, đừng khóc nữa, nhanh vào thành đi, ta mời ngươi ăn bữa trưa.”
Dương Thanh Y vác tay nải lên vai, tâm tình thật tốt nói.
Đông Phương Hạo Diệp lườm hắn một cái “Quên đi, họ Dương kia, chúng ta sau khi vào thành mỗi người một ngả, bạc của ngươi cứ giữ lại mà chậm rãi tiêu đi.”


“Ngươi muốn đi đâu?”
“Đi tìm thê tử của ta.” Nhắc tới Bắc Đường Diệu Nguyệt, tiểu vương gia nhất thời nhãn tình sáng lên, tinh thần phấn chấn.
“Ngươi đã có thê tử ?” Dương Thanh Y trợn mắt nhìn hắn, một bộ dáng không thể tin.


“Hừ !” Tiểu Vương gia lại lườm hắn một cái, ưỡn ngực lên, nghênh ngang vào thành.
“Chờ một chút. Này! Chờ một chút.”


Dương Thanh Y giữ chặt hắn, đặt một tờ giấy vào trong tay hắn, nói “Phương Hạo, chúng ta bình thủy tương phùng, kết bạn mà đến, cũng là có duyên. Đây là địa chỉ thân thích của ta tại Xa Kinh, ngươi cầm lấy, có việc cứ tới tìm ta”
“Được, được, lúc rảnh rỗi ta sẽ đi !”


Đông Phương Hạo Diệp tùy tiện nhét tờ giấy vào trong ngực, hắn phất tay, cười meo meo nói “Dương công tử đi thong thả.”
Dương Thanh Y thấy hắn khẩn cấp chia tay mình rời đi, đành phải bất đắc dĩ mà lắc đầu, vác tay nải trên lưng rời đi.






Truyện liên quan