Chương 39: Đến ngự hoa viên
Hoàng Cung!
Hiện tại là buổi chầu triều, Hàn Lãnh Thiên dẫn Lăng Lạc Nhân liền đến cung Hoàng Hậu. Một phần vì muốn nàng được gặp tỷ tỷ, phần còn lại đợi Hàn Ngôn Duẫn bàn việc hệ trọng liên quan đến cuộc hội tứ quốc. Bởi vì sau hôn sự, hắn tạm thời không lên triều bảy ngày.
Cả hai vừa đến cửa thấy bóng dáng Hàn Khiết Luân vội vã ra về. Hình như đang có việc gì đó rất gấp. Lăng Lạc Nhân chẳng quan tâm nhiều, ai cũng có chuyện riêng tư của mình, nàng không thể can thiệp. Huống hồ người ta còn là "Bá Vương" dám xen vào sao? Xin lỗi...miễn bàn đi.
"Lạc Nhân,tỷ nhớ muội quá đi mất" Tiễn Lão Tam đi, lại thấy bóng dáng muội muội, Phượng Kỳ hớn hở chạy ra đón. Chỉ có hai ngày thôi, nhưng Nàng đã cảm thấy buồn chán, muốn tìm kẻ cùng nói chuyện. Hiện tại người hợp ý đến, cần có một trận ăn uống thỏa thích mới được.
Vừa bước vào tẩm điện, từ đâu cơn gió mạnh thổi tới. Lăng Lạc Nhân chưa kịp định thần đã thấy cả người nằm gọn trong vòng tay Hàn Lãnh Thiên. Ánh mắt hắn bắn về Phượng Kỳ vẻ cảnh cáo "Nàng là thê tử hắn", nên hạn chế những hành động không cần thiết. Khóe mắt Lăng Lạc Nhân không nể nang trợn lên nhìn kẻ báo đạo. Có cần khoa trương đến vậy không? Sợ bão táp cuốn nàng đi à?
"Ha ha, vì vui quá, nên có phần lỗ mãng, thông cảm!" Bắt gặp ánh mắt cũng làm nàng sợ hãi, Phượng Kỳ âm thầm cắn răng nghiến lợi! Thì ra tên lão nhị kia lại có tính chiếm hữu mạnh mẽ đến thế, chỉ một cái ôm chào hỏi cũng không cho? Keo kiệt, tên keo kiệt. Có nhớ ai đã từng giúp hắn thực hiện kế hoạch? Giờ lại xem nàng như người tranh giành thê tử? Thật quá đáng rồi!
Mặc dù âm thầm mắng tên lão nhị thối tha qua cầu rút ván kia, nhưng Phượng Kỳ một chút cũng chẳng dám thể hiện ra mặt. Hàn Lãnh Thiên không giống Hàn Khiết Luân. Đến phu quân nàng còn ngại hắn ba phần, nàng làm sao có đạo hạnh vượt "Hồ Vương" để khua môi múa mép?
"Nàng bị thương ở tay, cẩn thận một chút" Bỏ qua cái nhìn đầy tia lửa, Hàn Lãnh Thiên không quan tâm bình thản nói, rồi đưa Lăng Lạc Nhân đến ghế, ngồi xuống...ôm nàng vào lòng. Nữ nhân của hắn, cho dù bất cứ người nào cũng đừng mơ chạm tới =.=
"Bị thương ở tay chứ không phải ở mông !" Dùng cái nhìn trấn an sự thương tâm của Phượng Kỳ, Lăng Lạc Nhân bất mãn quay sang hắn kháng nghị. Vì sao luôn bắt nàng ngồi như thế? Riêng tư cũng còn đỡ, đằng này trước mặt biết bao người. Chẳng mấy chốc danh tiếng nàng sẽ đồn xa, lúc đó chắc không dám bước ra đường nữa.
"Vẫn là bị thương" Chẳng chút hổ thẹn, Hàn Lãnh Thiên bình thản nói một câu không thừa thải. Với hắn nơi nào cũng vậy, bị thương thì tất nhiên cần chăm sóc. Có bao nhiêu người hay chỉ mình hắn đều không thay đổi. Chỉ biết mọi việc điều theo ý, không quan tâm kẻ khác như thế nào. Nên...kháng nghị vô hiệu!!! >"<
"...." Lăng Lạc Nhân không nói được lời gì.Hắn bá đạo như vậy làm sao có thể dùng lý mà thuyết phục? Coi như nàng đang tu luyện giúp da mặt mình dày lên, sau này có chuyện gì cũng không dễ dàng xấu hổ >"<
"Xem ra ta không sai khi tác hợp hai người" Lấy lại tinh thần vừa bị đe dọa. Bà mối Phương Kỳ đắc ý dạt dào, tâm đầy kêu ngạo. Một "Sát Vương" có tin đồn thích nam nhân, vậy mà qua tay nàng nhào lộn vẫn cưới được nữ nhân vừa ý. Công đầu phải nhìn đến chính là Hoàng Hậu Nam Việt quốc rồi.
Phượng Kỳ không dấu vết đem tài hoa mai mối của mình lên chín tầng mây lơ lửng.
Lời vừa nói ra đã nhận được những dòng cảm xúc đối kháng nhau từ hai người đổ đến.
Lăng Lạc Nhân ánh mắt khinh thường. Phải không? Nếu không phải tỷ dùng thủ đoạn lừa gạt trái tim bé bỏng và lòng kiên định dễ bị đánh vỡ của nàng, thì lấy đâu ra kết quả như ngày hôm nay? Hại nàng hưởng một cái lợi thật không thiếu tác dụng phụ có hại.
Hàn Lãnh Thiên thì cảm thấy hài lòng. Số phận đã định, thê tử của hắn chỉ có mình nàng, bất kỳ ai cũng không thể thay đổi. Nhưng sự thật vẫn tồn tại, nhờ một phần đóng góp của hoàng tẩu, kế hoạch mới được tiến hành và thành công ngoài dự định.
"Là Lãnh Thiên cùng Đệ Muội à?" Phá vỡ không khí im lặng, Hàn Ngôn Duẫn kịp thời cứu vớt giúp thê tử thoát khỏi ảo tưởng lợi hại của chính nàng. Thật, Lão Bà hắn vì sao dễ thỏa mãn hư vinh đến vậy?
Từ trong lòng Hàn Lãnh Thiên bước xuống, Lăng Lạc Nhân luống cuống không biết cách hành lễ như thế nào cho đúng. Người ta là hoàng thượng, gần vua như gần cọp, nàng không muốn vì chút sơ xuất mà bị mất mạng đâu.
"Ây da muội muội, cứ xem như một nhà, đừng quá khách sáo" Trở lại bình thường, thấy hành động của Lăng Lạc Nhân Phượng Kỳ nhanh chóng đỡ tay nàng.Trước đây hay bây giờ bọn họ chưa từng đem địa vị xen lẫn tình thâm, đặc biệt khi là người một nhà. Không có người ngoài cứ tự nhiên mà hành xử, càng giảm bớt áp lực về mọi thứ.
"Như vậy...được sao?" Lăng Lạc Nhân nghi ngờ nhìn về Hàn Lãnh Thiên. Trong tivi thường nói gặp vua phải quỳ lạy, nhưng ở đây không ràng buộc lễ tiết? Nên hay không nên? Phượng Tỉ là Hoàng hậu có thể miễn, mà nàng chỉ là một vương phi, làm sao dám đánh đồng so sánh?
"Đệ muội không cần quá đa lễ, đều là người một nhà cả" Hàn Ngôn Duẫn trong mắt bá quan văn võ luôn được tôn kính, với dân là một minh quân đầy tài năng trị vì. Nhưng có mấy ai biết, với hai đệ cùng cùng thê tử thì đối xử ngang hàng ,không phân biệt vua tôi.
"Không cần để ý" Lại ôm Lăng Lạc Nhân vào lòng, Hàn Lãnh Thiên chẳng xem hai người kia tồn tại, hắn rất tự nhiên đã kích người khác mà không cần nể mặt. Tình cảnh thế này đã xảy ra nhiều, chỉ có điều....lần này hắn đã có thêm thê tử.
"Ta đã liên lạc Tử Khiêm, mọi chuyện đều nằm trong kiểm soát" Hàn Lãnh Thiên lại tiếp lời phát ra, không thể nghi ngờ, lời kia dành cho Hàn Ngôn Duẫn, nhưng vì sao ánh mắt cứ nhìn vào bàn tay nữ nhân trong lòng? Xem ra huynh đệ không bằng phu thê rồi =.=
"Tốt, có chuyện cần cứ tìm Khiết Luân" Mỗi người một nhiệm vụ, cả ba cùng gánh vác giang sơn. Người ta thường nói, huynh đệ đồng tâm không việc gì khó. Hàn Ngôn Duẫn có chút bất mãn. Xem đi, cử chỉ kia là sao? Trọng lượng hắn không bằng bàn tay nữ nhân? Hàn Ngôn Duẫn đầu đầy hắc tuyến >"<
"Ta...có thể đi dạo cùng Phượng tỷ không?" Ánh mắt đáng thương nhìn Hàn Lãnh Thiên. Chuyện quốc gia đại sự Lăng Lạc Nhân nghe mà chẳng giúp được gì, ngồi đây thì buồn chán, cách tốt nhất ra ngoài để tiện bề mọi việc.
"Đúng đúng ! Duẫn, ta cùng muội muội đến ngự hoa viên nhá?" Đề nghị Lăng Lạc Nhân quả thật rất hợp ý nàng. Vẫn biết mọi yêu cầu phu quân chưa lần từ chối, nhưng có mặt hai người kia, Phượng Kỳ cũng nên tỏ ra một chút gì đó gọi là "thê tử ngoan hiền" cho phải đạo ="=
"Chỉ sợ Lãnh Thiên không nỡ thôi" Cái này có nên nói "Lấy Bụng Ta Suy Ra Bụng Người" không nhỉ? Bản thân không muốn xa thê tử, Hàn Ngôn Duẫn lại đem lý do ném cho Hàn Lãnh Thiên. Xem ra anh em tình ý rất giống nhau >"<
"Ta đi cùng nàng" Ôm bảo bối trong lòng Ngự hoa viên thẳng tiến. Khi Hàn Lãnh Thiên lướt qua hoàng huynh thân yêu cũng không quên tặng cho ánh mắt đông ch.ết người. Đừng tưởng hắn không biết lão "Hồ Vương" ngươi đang nghĩ gì, có điều vì Nhân Nhi, hắn sẽ không so đo.
"Bỗng dưng ta cũng muốn đến đó, cùng đi nào" Đúng là khả năng tu luyện da mặt dày không thể tưởng tượng. Hàn Ngôn Duẫn không chút bận tâm ôm thê tử cùng bước theo. Trên trời dưới đất, vợ quan trọng nhất, người khác nghĩ gì cũng mặc.
Còn về hai nữ nhân của chúng ta thì âm thầm rơi lệ, đau lòng vì kế hoạch chưa được thực hiện đã bị hi sinh một cách oanh liệt. Muốn có thời gian riêng tư để tán chuyện, vậy mà bây giờ...mỗi người có thêm một cái đuôi theo cản trở, thật nhàm chán.