Chương 53: Ghen tị
Tình hình không mấy lạc quan cho hoàn cảnh lúc này!
Quán Ăn.
Một chiếc bàn vuông với bốn cạnh mang những sắc thái khác nhau.
Một gương mặt lạnh ngắt không chút cảm xúc nhìn về chiếc bàn nào đó khi nhớ đến tình huống vừa rồi. Hàn Lãnh Thiên rất muốn tống đám nữ nhân kia cách xa nữ tử của hắn.
Một khắc trước (15 phút trước)
Tề Vũ Đồng nhận thấy lời nói của tên công tử trước mắt dường như không phải đang khi dễ mình, mà hoàn toàn là sự cùng chí hướng, nàng có nghe lầm hay không?
”Ý ngươi nói là? “ Để xác định lại mình không phải gặp dạng người xấu, Tề Vũ Đồng phải hỏi cho thật kĩ, nàng căn bản không muốn lặp lại sai lầm mà từ trước tới nay vẫn thường hay mắc phải.
”Ý là..chúng ta giống ngươi, điều ghét nam nhân khi dễ nữ nhân” Trong câu có ý, Phượng Kỳ không ngần ngại nói rõ thân phận của nàng và Lăng Lạc Nhân đều là nữ tử. Xem ra bọn họ thật hợp tính với nhau.
”Các người...đều là nữ nhân?” Tề Vũ Đồng cũng không phải kẻ ngốc, nhanh chóng nhận ra ý của Phượng Kỳ, nàng một lượt nhìn ba người họ từ trên xuống dưới. Quả thật nếu không nói thì nàng căn bản không thể nhận ra =”=
”Đúng là như vậy” Lăng Lạc Nhân vui vẻ trả lời. Có thể gặp nhau hẳn là duyên số. Nàng cảm nhận được tính cách của tiểu nha đầu này có phần rất giống mình. Tri kỉ là tri kỉ a!
”Vậy thì hay quá, nếu đã như vậy ta mạn phép mời ba vị ăn uống một bữa no say, xem như chuộc lại sự hiểu lầm khi nãy” Tề Vũ Đồng sảng khoái nói. Dù gì là do nàng sai trước, họ đã không bắt tội, còn tỏ vẻ thân thiện, phải biết lỗi để chuộc mới không hổ thẹn.
Cứ như vậy, Năm người họ thân thuộc cùng nhau đi ăn uống vui vẻ thoải mái, cứ như bằng hữu lâu ngày không gặp, thật sự khiến người ganh tị. Mà cũng không sai, đúng là có ba người đang ganh tị thật.
*******
Hiện tại.
Vẻ mặt Hàn Lãnh Thiên càng thêm hậm hực, có biết hắn cố gắng như thế nào để làm xong việc, tranh thủ trở về bên nàng. Ấy vậy mà vừa đến phủ nhận được tin nàng đến Lăng gia, hắn tức tốc đuổi theo. Cũng may nhờ Tần Diễn thông báo, tìm đến nơi thấy nàng vui vẻ cùng người khác, không chút quan tâm đến phu quân mình khổ cực thế nào.
Càng nghĩ càng thêm giận, mặc dù hắn không nên ganh tị với nữ nhân, nhưng có biết, thời gian qua hắn nhớ nàng đến mức nào không ? Công việc hai ngày hắn tranh thủ giải quyết một giờ. Hiện tại đáng ra nàng nên bên cạnh hắn chứ không phải những người kia >"<
Nhìn gương mặt đầy hắc tuyến khiến không khí xung quanh vì tâm trạng kia mà tuột dốc đến lạnh lẽo. Hàn Ngôn Duẫn thật sự chịu không nổi sống lưng từng hồi ớn lạnh, đành mở lời để không gian giảm bớt sự ức chế.
"Tam đệ, chẳng phải ta giao việc cho đệ sao? Tại sao lại chạy đến đây ?" Hàn Ngôn Duẫn mở miệng phá tan không khí áp lực đè nén xung quanh. Ở đây ngoài hắn ra, còn lại là hai người, mà kẻ kia là bát vương gia, hắn không thể nào đánh động, đành...tam đệ, hi sinh đệ vậy >"<
"Huynh còn dám nói? Tất cả mọi chuyện lại đổ lên đầu đệ, còn bản thân chạy đến đây theo gót thê tử? Đại ca, huynh thật tốt nhỉ?" Thái độ Hàn Khiết Luân không một chút nể mặt, tạt ngay chậu nước lạnh vào đại ca mình. Khốn kiếp, hắn bận tối tăm mặt mày xử lý chính vụ, cố gắng hết sức mới giải quyết được, chạy đến xem nhị tẩu hắn làm việc thế nào, ai ngờ gặp phải một đám đeo bám nữ nhân, thật khinh thường !
"Cũng may đệ thông minh, mọi việc điều thu xếp ổn thỏa,chỉ có điều..." Hàn Khiết Luân lại ung dung tự kỉ bản thân lợi hại, lại giương mắt xảo trá liếc nhìn bên cạnh, nếu đã vào cuộc thì tội gì cho kẻ này được khỏe thân? Hàn Khiết Luân kéo thêm kẻ khác vào cuộc để ch.ết chung "Chỉ có điều,đại ca và nhị ca theo bước thê tử mình, đệ thì theo đuổi người trong lòng, còn bát vương gia ngài là theo ai vậy?"
"Ta là theo chủ nhân của ta a " Biết mình bị kéo ra làm bia đỡ, Tư Đồ Ngọc không chút lo lắng mà trả lời. Mặc dù là hắn vì Dương Tinh Linh mà đến, nhưng hắn đâu có ngu mà khoe mẽ, thời khắc này đem Lăng Lạc Nhân ra là hợp nhất. Nhị vương phi, là nhị vương phi đó ai dám ý kiến? Kẻ đó chắc muốn tìm "Sát Vương" để đi đầu thai.
"Chủ nhân? " Hàn Khiết Luân chau mày khó hiểu. Đường đường là bát vương gia Bắc quốc lại làm thuộc hạ cho kẻ khác ? Người này hẳn là có bản lĩnh rất cao đi ? Nhưng dù gì hắn cũng khoái chí, có kẻ khiến tên không coi ai ra gì này phục tùng, thật hài lòng !
"Chính là nhị vương phi cao quý " Lời nói không chút ngượng, còn cố ý nói to để thu hút suy nghĩ của Hàn Lãnh Thiên. Nói thật, Tư Đồ Ngọc cũng không thể chịu được luồng khí áp bức của hắn, mà người lúc này có thể nhắc tới duy nhất chỉ có thể là Lăng Lạc Nhân.
Quả thật như Tư Đồ Ngọc nghĩ, chỉ ba chữ "Nhị Vương Phi" cũng khiến tên mặt đá kia phóng thích khí tức áp bách, gương mặt khi nghĩ đến nàng cũng giãn ra. Ba người đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Sát Vương không hổ danh "Sát Vương", thật đáng sợ !