Chương 23: Sơn động kỳ ngộ 2
Bên trong sơn động tối tăm, nhìn không thấy gì mà lại có người?
"Tiểu oa nhi, coi như ngươi mạng lớn, xương cốt đều gãy mà người còn chưa có ch.ết." Tiếng cười trêu tức từ phía trước truyền đến.
Âu Dương Sùng Hoa hé mắt, thật sự là quá tối nàng vẫn là không cách nào thấy rõ bộ dạng của người kia, chỉ dựa theo thanh âm phán đoán, người đang nói chuyện, ít nhất cũng năm sáu chục tuổi.
Thanh âm già nua lại hùng hậu.
"Lão quái vật, hiện tại tiểu oa nhi có phải như vậy thật không có lễ phép, nhìn thấy chúng ta cũng không hành lễ." Một giọng nữ khác truyền đến, thanh âm bén nhọn không cách nào phân biệt rõ tuổi thật của người này.
Âu Dương Sùng Hoa còn chưa tới kịp lên tiếng, chỉ cảm thấy một lực hút rất mạnh, làm cho nàng cả người như tên rời cung, bay nhanh lên trên.
Âu Dương Sùng Hoa cả người lơ lửng giữa không trung.
"Lão thái bà, ngươi ngàn vạn lần đừng giết ch.ết nàng, chúng ta cần phải dựa vào nàng mới có thể rời khỏi đây ."
"Yên tâm đi, lão quái vật, ta sẽ không giết ch.ết nó, nhiều lắm chỉ phế đi một cái cánh tay của nó thôi."
Từ trước đầu truyền đến tiếng vang, làm cho Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy màng nhĩ rung lên, thương thế trên bởi vì tiếng vang mãnh liệt này mà khẽ động làm nàng rên rĩ lên tiếng.
"Các người, là ai!" Cắn chặt hàm răng, Âu Dương Sùng Hoa trấn định lên tiếng hỏi.
“Tiểu oa nhi nhưng lá gan ngược lại rất lớn, rõ ràng không sợ chúng ta." Lão nhân như là phát hiện ra chuyện rất thú vị, nói.
"Đó là nó chưa thấy được bộ dáng của chúng ta, nếu thấy được, nó còn có thể trấn tĩnh như vậy, lão thái bà ta sẽ buông tha mạng cho tiểu oa nhi này." Lão thái bà châm chọc.
Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy lão bà bà nói chuyện đồng thời rất nhanh tay dùng thêm lực, lồng ngực nàng đang đè ép kịch liệt ở bên trong, phát ra thanh âm cạc cạc nứt xương.
Đau đớn, không phải, càng giống như cảm giác buồn nôn , đang tràn ngập ở sâu bên trong cổ họng.
Nếu không được hô hấp ngay, nàng chỉ sợ rằng mình sẽ không kiên trì được lâu.
"Bang bang"
Hai tiếng nổ mạnh theo ngực Âu Dương Sùng Hoa truyền đến, đồng thời thân hình đang lơ lửng ở giữa không trung của nàng cũng lấy được tự do. Nàng rơi xuống đất, hô hấp trở lại bình thường nàng thở dốc .
"Tiểu oa nhi, nâng đầu của ngươi lên."
Từ trên truyền tới thanh âm, khiến Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu
Vốn không thể thấy rõ bất cứ cái gì trong không gian tối om vừa rồi, nhưng bây giờ có thể nhìn thấy cảnh vật bốn phía.
Nhìn xung quanh cũng không thấy có bất cứ vật gì có thể chiếu sáng, chỉ có thể đoán rằng trong lúc bất chợt nàng đã có khả nàng nhìn được trong bóng đêm.
Nhưng, Âu Dương Sùng Hoa thấy hai người lơ lửng ở giữa không trung, có dây xích sắt buộc chặt cùng một chỗ.
Không, vậy là hai người mà như một người sao?
Bởi chuyển động ở bên trong xích sắt, hình ảnh xuất hiện trước mắt Âu Dương Sùng Hoa khi là nữ, khi lại là nam
Có như vậy trong nháy mắt, nàng sẽ tưởng là hai người, rồi lại có cảm giác là một người.
Hơn nữa bộ dáng hai người , chỉ có thể dùng hai chữ kinh khủng để hình dung.