Chương 5: Hoa Khôi Nương Tử
Khi Phi Dương mang theo một nha hoàn đến Đạm Tình Cư, Liễu Thiên Mạch đang đứng ở cửa viện. Bạch y lay động, tóc đen phất phơ, càng làm cho nàng thêm thoát tục, không vướng bụi trần.
“Phu nhân, đây là nha hoàn của người.” Phi Dương đối với nàng thực cung kính, như khi đối đãi với Vương gia.
Thiên Mạch xoay người, mỉm cười, “Đa tạ.”
Khi nàng cười, dung nhan thanh tú càng thêm quyến rũ.
“Phu nhân không cần phải khách khí, cô ta là Hương Nhi, từ nay về sau phụ trách việc ăn uống nghỉ ngơi của người.” Y hơi nháy mắt ra hiệu cho tiểu nha hoàn phía sau.
Tiểu nha hoàn quỳ xuống khấu đầu, “Nô tỳ tham kiến phu nhân.”
Liễu Thiên Mạch lãnh đạm nói, “Đứng lên đi.”
“Phu nhân.” Phi Dương hơi dừng lại một chút, “Phu nhân, người đừng trách Vương gia.”
Phu nhân? Nàng không đảm đương nổi.
Liễu Thiên Mạch bật cười, “Ta làm gì có tư cách để trách y?” Là nàng tự đi vào vương phủ, bất luận tương lai ra sao, nàng đều không có tư cách trách cứ bất kỳ ai.
“Phu nhân, người có biết ân oán giữa Liễu gia và Vương gia không?”
Liễu Thiên Mạch lắc đầu, “Ta không biết, mà cũng không muốn biết.”
“Phu nhân, người nghỉ ngơi đi, có cần Phi Dương giúp gì, cứ việc phân phó.” Một nữ tử tao nhã như vậy, lại mai một ở vương phủ, thật sự đáng tiếc.
Đợi y đi xa rồi, Liễu Thiên Mạch mới khẽ giọng nói, “Đa tạ.”
Liễu Thiên Mạch đứng ở tại chỗ, suy nghĩ mông lung, cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì.
Một hồi lâu, nàng vẫn không nhúc nhích.
Hương Nhi không biết từ lúc nào từ trong phòng mang ra một tấm áo, choàng lên người nàng, “Phu nhân, trời trở lạnh rồi, người vào phòng đi thôi.”
“Gọi ta là cô nương đi.” Phu nhân, hai chữ này như là càng thêm châm chọc thân phận nàng.
“Vâng, cô nương.” Bốn vị thị thiếp kia vì cái danh hiệu này mà tranh đấu đến đầu rơi máu chảy, còn nàng lại ghét cách xưng hô này, Hương Nhi thật sự không sao hiểu nổi.
Liễu Thiên Mạch khóe miệng nhếch lên, châm chọc cười nói, “Cô nương, nghe giống thị thiếp làm ấm giường.” Nàng vốn chính là công cụ làm ấm giường, cách xưng hô này thực thích hợp với nàng.
*********
Tần lâu sở quán[1], tiêu kim oa[2].
Chốn trăng hoa, từ xưa đến nay đều phải chịu nhiều dị nghị. Các nam nhân lưu luyến quên về, nữ tử nhà lành tránh còn không kịp.
Thiên hạ có nam tử háo sắc, cho nên mới có tần lâu sở quán. Nam tử háo sắc đời nào cũng có, tần lâu sở quán cũng vì thế mà trường tồn.
Túy Yên Lâu là kinh thành đệ nhất thanh lâu, cũng là thanh lâu đệ nhất cả nước, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào cũng tấp nập. Túy Yên lâu cũng có quy củ, cô nương qua tuổi hai mươi lăm trở đi, không tiếp khách nữa. Nếu nguyện ý hoàn lương, cấp cho tiền bạc mà rời đi, còn nếu không muốn rời đi, sẽ cho dạy những cô nương mới tới hoặc làm những việc vặt vãnh trong lâu.
Bởi vậy, cô nương ai ai cũng trẻ trung mĩ mạo, quốc sắc thiên hương, đa tài đa nghệ. Các cô nương Túy Yên lâu mỗi một vị đều là cực phẩm, cho nên không có hoa khôi. Mỗi vị cô nương đều có tư vị riêng, có tài năng riêng, bình chọn hoa khôi làm gì cho phí thời gian.
Tần Mộ Phong là khách quen của Túy Yên Lâu, trước khi gặp được Thái Hà, trong phủ y không có nữ nhân, cơ hồ cả ngày lưu luyến Túy Yên lâu. Sau khi gặp được Thái Hà rồi, y không hề đến thanh lâu, sau mới nạp bốn vị thị thiếp. Thời điểm nạp thị thiếp, những cô nương ở Túy Yên lâu cự tuyệt hảo ý của y. Nếu không, chỉ sợ thị thiếp trong phủ y đều xuất thân từ Túy Yên Lâu.
“Vương gia, ba ngày trước huynh mới cưới nữ nhi của Tể tướng, hôm nay đã đến Túy Yên lâu, nàng làm huynh không hài lòng sao?” Ngồi trong Túy Yên lâu, đại tướng quân Hoắc Thiên vừa uống rượu vừa cất lời trêu chọc.
Bọn họ là bạn tốt, từng sát cánh chinh chiến trên sa trường, có tình bằng hữu vô cùng sâu đậm.
Khi Thái Hà chưa xuất hiện, bọn họ ngày ngày cùng đến Túy Yên lâu, cùng nhau hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương[3]. Đến khi Thái Hà xuất hiện rồi, Tần Mộ Phong không hề đến thanh lâu nữa, hại hắn cô đơn tịch mịch mấy tháng. Hôm nay không biết phát điên cái gì, đột nhiên gọi hắn cùng đến Túy Yên lâu.
Tần Mộ Phong nhấp một ngụm rượu, cười lạnh, “Đừng nhắc đến con tiện nhân đó nữa, chỉ sợ không biết trước ta ả đã có bao nhiêu đàn ông.”
Hoắc Thiên cười lắc đầu, “Chỉ sợ là huynh xơi người ta rồi lại không muốn thừa nhận?”
“Lúc ta đụng vào, ả đã không còn là xử nữ.” Con ngươi đen của Tần Mộ Phong hiện lên một tia quang mang nguy hiểm. Y càng nghĩ càng thấy bẩn thỉu, y muốn nữ nhân kiểu gì mà chẳng có, lại vớ phải một tiện nhân mà ai cũng chung chạ được!
“Ta thông cảm cho huynh.” Hoắc Thiên cười nói, “Huynh không phải đồng nam, hà tất phải để ý xem nàng có phải xử nữ hay không?”
Tần Mộ Phong cười lạnh,“Tiện nhân sỉ nhục ta, ta sẽ đòi lại gấp bội.” Liễu Thiên Mạch bức tử Thái Hà, đem tấm thân dơ bẩn gả vào vương phủ, ân oán của Liễu gia và y, nay hận càng thêm hận, y sẽ từ từ tính toán.
Hoắc Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, “Nàng vô tội, chuyện Thái Hà ch.ết không liên quan đến nàng.”
“Cho dù không phải ả bức tử Thái Hà, ả cũng là con của Liễu tể tướng.” Đối đãi với một gian tế, y không cần thủ hạ lưu tình.
“Huynh cùng Liễu tể tướng rốt cuộc có ân oán gì?” Bất cứ lúc nào, y cũng luôn đối nghịch với Liễu tướng.
Tần Mộ Phong hung hăng trừng mắt liếc hắn, “Ngươi không cần biết.”
“Không nói thì thôi,” Hắn cũng không có hứng thú muốn biết. “Bốn vị mỹ nhân kia hầu hạ không tốt sao? Cần gì phải đến nơi đây tìm vui.”
“Có tốt nữa ta cũng chán.” Y đối với nữ nhân hứng thú sẽ không vượt quá ba tháng, Thái Hà là ngoại lệ, bốn vị thị thiếp kia đã hầu hạ y nửa năm, y đã chán lắm rồi.
“Tâm tình huynh không tốt.” Bằng hữu nhiều năm, Hoắc Thiên chắc chắn đoán được một phần tâm tư y.
“Đều là tại nữ nhân ch.ết tiệt kia.” Y cũng thực kinh ngạc, Liễu Thiên Mạch rốt cuộc có mị lực gì, vì sao có thể ảnh hưởng đến y. Y có một loại cảm giác rất kỳ quái, cảm thấy Liễu Thiên Mạch lúc nào cũng bám theo y.
“Mộ Phong, huynh không phải là thích nàng chứ?” Y chưa bao giờ đem nữ nhân đặt ở trong lòng, trừ Thái Hà ra, Liễu Thiên Mạch là người đầu tiên.
“Ta hận ả.” Nhắc tới nữ nhân kia, Tần Mộ Phong nghiến răng nghiến lợi.
“Túy Yên Lâu mới xuất hiện một vị hoa khôi, huynh rốt cuộc có hứng thú không.” Tiếp tục bàn chuyện Liễu Thiên Mạch, hắn với Tần Mộ Phong có khả năng sẽ cãi nhau một trận.
“Hoa khôi?” Túy Yên Lâu luôn không có hoa khôi, sao đột nhiên lại xuất hiện một vị?
“Liễu Thiến cô nương vừa mới đến hôm qua, chưa có ai nhìn qua chân diện mục của nàng. Hoa nương thông tri, nàng là Túy Yên lâu đệ nhất hoa khôi.” Hoắc đại tướng quân đối với vị hoa khôi này rất có hứng thú.
Túy Yên Lâu đệ nhất hoa khôi? Tất nhiên là nhân gian tuyệt sắc. Tần Mộ Phong cũng có một chút hứng thú, “Thần kỳ như vậy sao?” Rốt cuộc là dạng nữ tử gì, có thể áp đảo hết những cô nương tài mạo song toàn ở Túy Yên lâu?
Hoắc Thiên lười nhác tựa vào ghế, “Buổi tối ngày mai nàng lên đài, huynh gặp thì sẽ biết.”
“Tối mai chúng ta cùng đến.” Y rốt cuộc muốn nhìn xem nữ nhân như thế nào có thể được xưng là hoa khôi của Túy Yên Lâu.
[1] Nhà thổ, nhà chứa (ôi tên đẹp thế)
[2] Nơi đốt tiền
[3] Người đẹp