Chương 42: Chuyện Ai Nấy Làm

“Thanh Loan, phệ cốt tán bào chế xong chưa?” Thanh âm Liễu Thiên Mạch vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng đã bớt băng lãnh như trước.


Thanh Loan cúi đầu, thân thể run run,“Tiểu thư, có một loại dược liệu mấy hiệu thuốc bắc bên ngoài đã hết sạch, Hoa Linh đang tìm giúp nô tỳ.” Xong rồi, xong rồi, tiểu thư nhất định là tìm nàng đến tính sổ. Liên tục hai lần làm hỏng việc, không biết tiểu thư muốn xử phạt nàng thế nào.


Liễu Thiên Mạch xoay người, thắp sáng hoa đăng, ngẩn người nhìn ánh sáng lung linh, “Cứ từ từ cũng được.” Trước khi điều tr.a rõ sự tình, nàng không dám vọng động.
“Dạ?” Là nàng nghe lầm sao? Tại sao khẩu khí của Tiểu thư lại ôn nhu thế này?


“Ngươi lui xuống trước đi, tạm thời đừng động thủ.” Có lẽ, loại vu oan giá họa hạ đẳng này không thích hợp dùng trên người mấy nữ nhân kia. Giả sử Hàm Thúy không phải chủ mưu thật sự, làm vậy chẳng khác nào tự làm lộ thân phận.


“Tiểu thư, phệ cốt tán……” Thanh Loan thật cẩn thận liếc nhìn Thiên Mạch. Nàng hôm nay rất kỳ quái, vô cùng kỳ quái.
“Thanh Loan.” Thiên Mạch dừng lại một chút, “Ta có phải rất đáng sợ hay không?” Nàng nhìn thẳng Thanh Loan, có thể thấy được bờ vai nàng ta có chút run rẩy.


Thiên Mạch nhìn chằm chằm vào nàng, vấn đề này tuyệt đối không thể không trả lời, nàng đành cắn răng, nói lắp bắp, “Tiểu thư…… quá mức lạnh lùng.”


available on google playdownload on app store


Thiên Mạch phất tay, xoay người đưa lưng về phía nàng, “Lui xuống, bảo tam sư huynh điều tr.a lại lai lịch của bốn thị thiếp trong Vương phủ.” Nàng đã quá tự phụ, coi thường bốn nữ nhân kia. Trước nay mọi việc luôn thuận lợi theo ý nàng, nay gặp phải đối thủ thật sự. Đối thủ của nàng, không chỉ riêng mình Tần Mộ Phong. Nếu Thái Y gả vào Vương phủ có dụng tâm khác, như vậy, nữ nhân này thật đáng sợ.


Nàng giả dạng nhu nhược đáng thương, còn nữ nhân kia lại giả trang ngang ngược hống hách.


Theo cách nghĩ bình thường, gian tế nhất định phải thật cẩn thận, không được có chút sơ hở, cố gắng tránh đi ánh mắt của mọi người. Mà Thái Y lại mạnh mẽ xuất đầu, cố ý đem chính mình bại lộ trong mắt mọi người. Tất cả mọi người đều nghĩ ả là nữ nhân cay nghiệt, bá đạo, ngang ngược, ngu xuẩn, tự nhiên sẽ không hoài nghi đến thân phận ả ta. Tần Mộ Phong sủng ái ả, phần lớn nguyên nhân e rằng là do ả ‘ngu xuẩn’, dễ dàng nắm bắt trong lòng bàn tay.


So với Thái Y, phương thức ngụy trang của Thiên Mạch thật quá ngốc nghếch. Nếu lúc trước nàng giả vờ là nữ nhân bạo ngược, e rằng sớm làm cho Tần Mộ Phong chán ghét, vậy mà nàng hết lần này đến lần khấc chọn vẻ nhu nhược mềm yếu.


Nàng vẫn tự xưng là thông minh, không nghĩ tới trên đời này người thông minh nhiều như vậy. Sống trên đời mười chín năm, nàng lần đầu tiên hoài nghi sự thông minh của mình. Yên Chi, Thái Y, Hàm Thúy, ba nữ nhân này đều có những bí mật không thể cho ai biết, chỉ cần lơ là một chút, còn có khả năng bại trong tay bọn họ.


Tần Mộ Phong đã rất khó đối phó, thị thiếp bên người hắn lại như hổ rình mồi. Năm năm qua, nàng từng tiếp nhận vô số nhiệm vụ, chưa từng vấp phải nhiều khó khăn như vậy. Đối với nàng mà nói, đây là một thách thức, thách thức cực hạn. Có lẽ, đây là khảo nghiệm ông trời dành cho nàng chăng.


Đứng dưới ánh trăng lãnh lẽo, đôi mi thanh tú của Thiên Mạch nhíu lại, trong mắt thoáng một chút sầu lo.
Gả tiến Bình Nam Vương phủ, là sai lầm lớn nhất của nàng.


Cây đèn cây bỗng phụt tắt, bầu trời tối sầm, một trận gió lạnh thổi đến, ngọn lửa dao động dữ dội. Thiên Mạch biến sắc, mâu quang trở nên âm trầm băng lãnh.
Gió thổi vào, tiếng cửa sổ kẽo kẹt vang lên. Nàng đứng trước cửa, mặc cho gió thổi qua.


Cánh cửa chưa được đóng chặt bị gió thổi mở toang, bóng hình một thân ảnh in trên mặt đất. Tiếp theo sau đó, một đôi giày đen rảo bước tiến đến bậc cửa. Cước bộ rất nhẹ, hắn chậm rãi tới gần Thiên Mạch, trong tay cầm theo một thanh kiếm, hàn quang lóe sáng.


Thiên Mạch cười châm chọc, liếc nhìn hắn một cái, rồi lại đưa mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Người kia giơ thanh kiếm trong tay lên, hung hăng đâm về phía Thiên Mạch. Khi kiếm sắp sửa đâm trúng Thiên Mạch, một viên sỏi từ ngoài cửa bay vào, đánh trật kiếm của hắn.


Người nọ tựa hồ không cam lòng, lại đâm tiếp một kiếm. Thanh kiếm sắc bén hướng vào lưng Thiên Mạch, nàng vẫn không hề nhúc nhích, lẳng lặng nhìn ánh trăng.


Thời điểm mũi kiếm chạm vào bạch y của Thiên Mạch, một bóng người áo đỏ từ cửa sổ lao vào, “Liễu Thiên Mạch, cẩn thận.” Roi của nàng quấn chặt kiếm của hắc y nhân, khiến cho hắn nhất thời không thể nhúc nhích. Nữ tử áo đỏ khinh miệt cười lạnh một tiếng, “Muốn giết Liễu Thiên Mạch? Hỏi qua cây roi trong tay ta đã.”


Hắc y nữ tử chuyển tay, đoản kiếm trong tay thoát khỏi sự trói buộc của cây roi. Ả lui ra sau vài bước, lạnh lùng nói, “Ngươi là ai, hà tất phải xen vào việc của người khác?”
“Không quen nhìn ngươi khi dễ người khác.” Nàng cả người mặc áo đỏ, khăn đỏ che mặt, vung roi đùa giỡn.


Hắc y nữ tử cười lạnh, “Mạng Liễu Thiên Mạch là của ta.” Vừa dứt lời, thanh kiếm một lần nữa hướng về phía Liễu Thiên Mạch.
Nữ tử áo đỏ vung roi, che đằng trước cho nàng, cây roi màu đỏ tạo nên một làn sóng đỏ rực.


“Đừng trách ta không khách khí.” Mâu quang của hắc y nữ tử lóe lên một tia tàn nhẫn.
Hai bóng dáng người từ trong phòng đánh ra ngoài vườn, nhất thời khó phân cao thấp, Thiên Mạch cũng theo ra ngoài.
Nàng hai tay khoanh trước ngực, nhìn kỹ chiêu thức của bọn họ.


Kỳ lạ, chiêu thức của hai người dường như không thuộc về một môn phái nào cả. Thậm chí, trên cơ bản là chiêu thức nàng chưa từng thấy qua. Hương thơm trên người họ, hẳn đều là bọn thị thiếp. Sẽ là hai người nào đây? Một người trong đó có phải là hắc y nhân từng giao thủ với nàng trong thư phòng không? Tại sao võ công của cô ta lại khác với lần trước như vậy?


Hắc y nữ nhân rõ ràng đã chiếm được thế thượng phong, chỉ có điều cây roi của nữ tử áo đỏ quá lợi hại, ả hầu như không tìm được cơ hội hạ sát Liễu Thiên Mạch. Mỗi lần đến gần Liễu Thiên Mạch, lại bị cây roi kia cản trở.


Hắc y nữ tử dùng kiếm quấn lấy roi của nữ tử áo đỏ, thân thể hai người gần như tựa vào nhau, “Đừng đối địch với ta.”
“Ta cứ thích đối địch với ngươi.” Hồng y nữ nhân dùng sức đẩy ra, hai người tách xa nhau, cây roi vẫn hoàn hảo như cũ, không có tổn hại gì.


“Roi tốt.” Cây roi bình thường tuyệt đối không thể chịu nổi sức ép như vậy được.
Nữ tử áo đỏ nhướn mày, “Đáng tiếc, kiếm của ngươi là kiếm mẻ.”
“Cho ngươi nhìn xem kiếm mẻ lợi hại thế nào.”
“Roi của ta lợi hại hơn.”


Đánh nhau chừng nửa canh giờ, hắc y nữ tử căn bản không động đến một sợi lông của Liễu Thiên Mạch được. Nàng dùng khinh công nhảy lên cây hoa quế, hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Thiên Mạch, “Ngươi chờ đấy, ngươi giúp được nàng ta nhất thời, không giúp được nàng cả đời đâu.” Nói xong ả xoay người lại, phóng qua bờ tường biến mất trong bóng tối.


Nữ tử áo đỏ nhìn chỗ ả kia biến mất, giắt cây roi vào thắt lưng, “Khinh công giỏi thật.”
Thiên Mạch bình tĩnh nhìn nữ tử áo đỏ, “Tại sao lại giúp ta?” Liễu Thiên Mạch đã biết nàng là ai.
“Muốn giúp ngươi thôi.” Hồng y nữ tử không chút để ý trả lời.


“Ả là ai?” Người nàng nói là hắc y nữ tử.
“Không biết.” Hồng y nữ tử nhảy lên, hái mấy bông hoa quế đưa đến gần mũi, “Thơm quá a, đã đoán ra ta là ai rồi sao? Lợi hại.” Thiên Mạch không hỏi thân thế của nàng, tự nhiên là đã đoán ra.


“Ngươi sao lại biết ả muốn giết ta?” Thiên Mạch dùng ánh mắt hoài nghi liếc nàng.
“Trùng hợp mà thôi.” Thật là trùng hợp.
Thiên Mạch khóe miệng chậm rãi gợi lên, châm chọc cười nói,“Thiên hạ có những chuyện trùng hợp như vậy sao?”


“Không ai bắt ngươi tin ta.” Hồng y nữ tử vứt mấy bông hoa quế đi, “Liễu cô nương, lá gan ghê gớm thật.” Biết có người muốn giết mình, nàng còn có thể không chút sợ hãi.


“Không có gì đáng sợ.” Đã sớm biết ngoài cửa sổ có cao thủ, nàng muốn nhìn xem bọn họ rốt cuộc muốn diễn trò gì. Nếu không, hắc y nữ tử đã trở thành một thây ma từ lâu.


“Ả ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta xem ngươi tốt nhất vẫn là nên sớm khóc lóc kể lể với Tần Mộ Phong đi, y sẽ bảo vệ ngươi.”
“Không cần.” Người có thể giết được nàng vẫn còn chưa sinh ra đời.


Hồng y nữ tử nhún vai, “Cũng đúng, ta tin ngươi có thể tự bảo vệ chính mình. Ngay cả nha hoàn bên người, cũng có võ công giỏi như vậy, nữ nhân ngu xuẩn kia không ngờ lại muốn ám sát ngươi? Thật sự là buồn cười.”


“Tại sao lại giúp ta?” Thiên Mạch giật mình, thì ra, nàng ta đã biết thân phận của mình. Tuy rằng kinh ngạc, nhưng nàng vẫn không biểu lộ ra ngoài.


“Chúng ta là cùng một loại người, đều có những bí mật không thể cho ai biết. Đối địch với ngươi, không có gì hay ho cả. Ngươi muốn giết ta, cũng như bóp ch.ết một con kiến thôi.” Cho nên, nàng mới có thể tìm đủ mọi lí do, làm đồng minh của Liễu Thiên Mạch.


Lòng của nàng, Liễu Thiên Mạch hoàn toàn hiểu được.“Ta không muốn đối địch với ngươi, ngươi cũng không muốn đối địch với ta.” Khóe miệng Thiên Mạch mang chút cười lạnh, âm thầm vận công, chưởng phong lướt qua cây hoa quế, hoa quế không ngừng rơi xuống, kèm theo một số phiến lá cây. Bông hoa quế nhỏ bé cùng lá cây nhảy múa trong đêm, thơm ngát khắp khu phòng.


Thiên Mạch làm như vậy, là thị uy với nàng ta. Hồng y nữ tử bị nàng dọa, nuốt một ngụm nước miếng, “Ta không biết ngươi tiến Vương phủ làm gì, cũng không muốn hỏi.” Võ công của Liễu Thiên Mạch cao hơn nàng tưởng tượng rất nhiêu, đối nghịch với nàng ta ngay cả xương cốt cũng không còn. Hồng y nữ tử giơ giơ tay lên “Chúng ta đập tay tuyên thề, không can dự vào chuyện của nhau.”


“Một lời đã định.” Thiên Mạch cũng giơ tay lên.
Bàn tay các nàng đập vào nhau, phát ra ba tiếng vang thanh thúy.
“Từ lúc nào ngươi biết rõ về ta.” Đối với điều này, Thiên Mạch rất ngạc nhiên.


“Lúc ngươi bị tống vào địa lao, ta bắt gặp ngươi cùng nha hoàn tráo đổi thân phận.” Hồng y nữ tử bỏ khăn che mặt xuống, cầm trong tay, “Thực có lỗi, cái loại mê hương đó đối với ta vô dụng.” Cái loại mê hương không biết tên này xác thực rất lợi hại.


Hồng y nữ tử nói tiếp, “Ngươi thì sao? Từ lúc nào nhìn ra sơ hở trên người ta?” Liễu Thiên Mạch xác thực cực kì thông minh.
Thiên Mạch mỉm cười,“Chúng ta đã giao thủ, quên rồi sao?”


Hồng y nữ tử giật mình, kinh ngạc nói, “Thì ra, người kia là ngươi?” Nàng bật cười, “Ta thật không ngờ người kia là ngươi, xuất thủ thật là tàn nhẫn.”
Liễu Thiên Mạch cười, ý cười lại chưa chạm đến đáy mắt, “Như nhau cả thôi.”






Truyện liên quan