Chương 12: Tìm y

Tần quốc, nằm phía Tây ngoài cùng cả bảy nước, ruộng đồng rộng lớn, đất đai màu mỡ phì nhiêu, khí hậu ấm áp, chính là một nơi có tài nguyên sản vật khá là phong phú. Tuy nhiên địa thế nơi đây lại rất hiểm trở, có cả bình nguyên rộng dài vạn dặm, có cả trùng trùng điệp điệp núi non, người dân cũng khá là dũng, mãnh. Nói một cách tương đối thì về khí thế có thể thua so với Sở và Tề, thế nhưng nhờ có tính cách dũng mãnh này mà khiến cho Đại Tần vẫn luôn thuận lợi. Lại nhờ thêm sự quyết đoán của mấy đời Tần vương, khiến nước Tần được trị vì có phần tốt hơn sáu nước còn lại. Nên xét về tổng thể thì Đại Tần có thể nói là tương đối phồn vinh.


Lúc này đây, Vân Khinh một thân nam trang đang đi dạo trong một thị trấn ở Tần quốc. Thật là náo nhiệt, nào là mua vải vóc, nào là mua thức ăn, mua đồ linh tinh lặt vặt, rồi thì người người nườm nượp, cười cười nói nói, hi hi ha ha, khiến toàn bộ thị trấn như có không khírộn rã vang trời.


“Chỉ một thị trấn nho nhỏ ở biên cảnh, đã đủ mang vẻ phồn hoa của Đại Thành kinh đô nước Ngụy rồi.” Trên môi Vân Khinh lãng đãng nét cười, mắt nhìn chung quanh ồn ào náo nức.
“Khách quan, ngài muốn ở trọ?”


Vừa bước chân vào một khách điếm nho nhỏ, tiểu nhị bên trong lập tức chào hỏi, vẻ mặt đầy những sởi lởi. Vân Khinh thấy vậy khẽ gật đầu, gã tiểu nhị kia cũng nhạy bén mà đon đả đón


tiếp cô vào trong. Ngồi trong một căn phòng bài trí giản đơn, Vân Khinh dựa vào cửa sổ, tay vuốt ve Điêu nhi đang lách chách trong lòng mình, khóe môi khẽ cong lên thành một
nụ cười khoái chí.
“Điêu nhi, lần này mi có ơn lớn với ta rồi!”


Điêu nhi nhỏ bé không hiểu Vân Khinh đang nói gì, chỉ cảm nhận được chủ nhân đang rất là vui vẻ. Nó lập tức nhảy lên vai Vân Khinh, le lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ mặt cô, chỉ thoáng chốc đã ướt nhẹp. Vân Khinh cười khẽ định né tránh, Điêu nhi càng thêm hào hứng nhào vào ɭϊếʍƈ lấy ɭϊếʍƈ để. Một người một điêu đùa giỡn ầm ĩ trong phòng.


available on google playdownload on app store


Bỗng lạch cạch một tiếng, trong tiếng nô đùa, thứ mà Độc Cô Tuyệt buộc vào người Điêu nhi hôm đó rơi xuống lòng Vân Khinh. Cô bèn nằm dài ra giường, cầm lấy vật đó lên xem, vẻ khoái chí trên mặt hiện ra càng rõ.


Đây là một danh sách tên người, trên đó có rất nhiều tên, đa phần cô không biết là ai. Chỉ có một cái tên cô nhận ra đã từng nghe nói, đâu như là một đại phu gì đó ở Sở quốc, trong triều cũng có chút tiếng nói. Xét cho cùng cô chưa bao giờ quan tâm triều đình chính trị này kia, không biết cũng là bình thường. Tờ danh sách này cô không hiểu để làm gì, có điều cả Độc Cô Tuyệt lẫn Sở Thái tử đều coi trọng nó như thế, hẳn phải là thứ tốt.


“Kẻ khinh thường người khác quá đáng thì không cần đồng tình nha. Điêu nhi, mi nói thử xem giờ chúng ta đi chơi đâu?”


Vân Khinh vô cùng hào hứng, nhét thứ kia vào trong người rồi ôm Điêu nhi vừa cười vừa âu yếm nói. Điêu nhi làm sao biết trả lời cô, chỉ có thể dụi dụi lòng bàn tay cô làm nũng. Lại một ngày khác, giờ thì nơi cô đang đứng không còn là thị trấn nhỏ sát biên cảnh hai nước Tần Ngụy nữa, mà đã tiến sâu vào trong quốc thổ nước Tần khá nhiều. Tuy là xét toàn cục thì chỗ này vẫn tính là biên cảnh, có điều cũng không phải là nơi cô hẹn gặp Độc Cô Tuyệt.


Nguyên nhân cũng là, rời khỏi đám người họ Độc Cô kia xong, Vân Khinh đã rất cẩn thận kiểm tr.a thân thể mình, nhưng hoàn toàn không thể nhìn ra triệu chứng trúng độc lẫn loại độc dược mình ăn phải. Bao nhiêu năm qua cô đều học trộm y thuật của danh y bảy nước, lại được bà bà chỉ điểm không ít, nên chỉ có rất ít thứ là cô không biết đến. Vậy mà thứ độc dược này cô lại hoàn toàn không có cảm giác gì cả, thật quá đỗi kỳ lạ. Theo bản lĩnh của cô thì hẳn là không giải được, nhưng ít nhất cũng phải phát hiện ra là gì chứ. Ban đầu còn tưởng loại độc này trong thời gian ngắn không phát hiện được, nào ngờ nhiều ngày như thế rồi mà vẫn chưa có tí dấu hiệu nào, cũng thật là kỳ quặc quá chừng. Mà dọc đường đi, Vân Khinh vẫn tìm đại phu để khám. Ấy vậy nhưng không vị đại phu nào lại cho rằng cô trúng độc. Hai điều cộng lại khiến cô cũng nhẹ nhõm hơn. Nếu đã không phải loại độc phát tác nhanh chóng thì việc gì phải sợ.


Thế nên Vân Khinh cũng không nóng ruột, thong thả đi sâu vào trong nước Tần như đang du sơn ngoạn thủy để tìm bà bà. Còn độc dược kia, nếu không phát tác thì cô cũng coi như nó không tồn tại. Giờ Vân Khinh không vội, mà khẩn trương là người khác kìa. Xét cho cùng dọc đường đi cô đều để lại ký hiệu rõ ràng. Gã Độc Cô Tuyệt kia có thông minh hẳn phải biết theo kịp. Cứ nghĩ đến việc mình cầm đi thứ mà gã kia không tiếc mạng sống mà cầm về, rồi mặc gã tìm mình không thấy ở biên cảnh, đảm bảo cái kẻ kiêu căng ngạo mạn kia không tức ch.ết mới lạ, tâm trạng của Vân Khinh lại sảng khoái vô cùng. Cô cố tình chọc giận gã đáng ghét đấy, ai bảo khinh người quá đáng.


“Khách quan, nước trà của ngài đây.”
Tiểu nhị ân cần bưng trà tới. Vân Khinh đã sớm ngồi ngay ngắn, khẽ cười.
“Tiểu nhị ca, xin hỏi vị đại phu nổi danh nhất địa phương này ở chỗ nào thế?”
Lập tức gã tiểu nhị kia vẻ mặt đầy khẩn trương quan tâm hỏi.


“Công tử khó chịu chỗ nào sao, tiểu nhân đi mời đại phu cho người là được.”
Vân Khinh nghe vậy chỉ mỉm cười. “Không cần, tự ta đi là được, cám ơn cậu.”


Tiểu nhị kia thấy trên người Vân Khinh toát ra khí chất đạm mạc thản nhiên, rất ôn hòa, cũng rất bình tĩnh, lại khách khi như thế, nên vội vàng nói.
“Đỗ đại phu ở thành Tây là danh y nổi tiếng gần xa. Công tử đến đó, đảm bảo trên người có
bệnh gì cũng đều trị khỏi.”
“Đa tạ.”


Vân Khinh gật đầu, không quên đưa cho tiểu nhị vài đồng tiền, rồi ôm quyền cảm tạ, tiểu nhị kia dĩ nhiên miệng không ngớt cám ơn. Vân Khinh chưa bao giờ phải phiền não chuyện tiền nong, bà bà luôn đưa cho cô rất nhiều để chi tiêu. Cô cũng chưa nhìn thấy bà bà làm gì kiếm tiền, nhưng vẫn có thể tiêu tiền liên tục không ngớt. Bà bà lúc nào cũng rất bí ẩn. Nghỉ ngơi một chút, Vân Khinh liền mang theo Điêu nhi đi tìm Đỗ đại phu kia, biết đâu có người có thể tr.a ra độc dược trên người cô cũng nên.


Thành Tây, một y quán nọ thoạt nhìn vô cùng giản dị, giờ cũng không có nhiều người tới khám. Trong sảnh chính chỉ có một đồng tử tuổi còn khá nhỏ đang cúi đầu mài thuốc, mùi thuốc thoang thoảng bay khắp phòng.
“Tiểu đồng tử, Đỗ đại phu có nhà không?” Vân Khinh nhẹ giọng hỏi.


“Có, đại phu ở nhà trong, để ta đi mời người ra.”
Đồng tử kia cũng khá nhanh nhẹn, vội dừng việc trong tay rồi chạy vụt về phía hậu đường. Một lúc sau, có một lão nhân tóc bạc phơ bước ra ngoài, cước bộ mạnh mẽ, hai mắt lấp lánh


có thần khí, nhìn qua tinh thần rất khỏe khoắn. Lão nhân bước lại, nhìn Vân Khinh từ trên xuống dưới, vuốt râu ngồi lên ghế rồi hỏi.
“Công tử vì cớ gì cầu y?”


Vân Khinh thấy Đỗ đại phu chỉ liếc mắt đã nhìn ra cô không có bệnh, quả thật nhãn lực cao cường, không khỏi chắp tay thi lễ với Đỗ đại phu mới nói.
“Đỗ đại phu…”


‘Bịch’, Vân Khinh mới thốt được lời mở đầu, bỗng có tiếng động từ ngoài cửa vang lên, một luồng gió âm u thổi vào vô thanh vô tức. Ba người đang ngồi trong sảnh lập tức quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng động.


Chỉ thấy một nam tử cả người đầy máu, gương mặt tái nhợt đang xông vào, cổ chân khẽ móc một cái, cửa lớn liền đóng sầm lại, rồi đứng dựa vào cửa hổn hển thở dốc và nhìn ba người kia.
“Aaaaaa…” Gã đồng tử bị kinh hãi lập tức hét ầm lên.


Một tiếng xé gió vang lên, cổ tay nam nhân kia khẽ động, lập tức một đạo ngân quang vụt qua mặt đồng tử nọ bắn vào cánh tủ đựng thuốc sau lưng câu ta. Đó là một cây phi đao nhỏ, đuôi vẫn còn đang rung rung không ngớt. Mà trên mặt đồng tử cũng xuất hiện vết máu.
“Còn kêu, ta giết ngươi.”


Thanh âm khàn khàn vang lên, mang theo sát khí. Đồng tử kia bị gã dọa nạt như thế, đứa trẻ đáng thương hồi nào giờ chưa từng chứng kiến tràng cảnh như vậy, chớp chớp mắt mấy cái, rồi lăn đùng ra ngất xỉu. Vân Khinh thấy thế hơi hơi nhíu mày, ngẩng lên nhìn người vừa xông vào






Truyện liên quan