Chương 14: Giao dịch
Gần đây thời tiết càng nóng bức nên Lưu Vũ lệnh cho các nha hoàn lấy băng giải nhiệt, bỗng nhiên một tiểu nha hoàn ở Phong viên âm thầm đến báo một tin, sau khi Lưu Vũ biết thì mừng thầm, một mình ngồi trong phòng tính toán cả ngày, cứ một lúc lại phái nha hoàn đi xem thử, nghe được các Phó tướng đã rời đi, nàng bèn lệnh cho nha hoàn đưa chè hạt sen ướp lạnh lên, từ Hậu viên đi thẳng đến Thư phòng.
Trong Thư phòng, Tiêu Tề đặt danh sách vừa thảo xong xuống.
Nhân tuyển đi sứ Băng quốc đã xong, chỉ còn vấn đề an toàn trên đường đi, e là sẽ có rất nhiều thế lực nhúng tay phá hoại, gần đây ở biên giới Mục Phong quốc thường có động tĩnh, thật sự không muốn điều Việt quân hộ tống, đây là chuyện đau đầu nhất.
Nghỉ ngơi chốc lát, hắn lại cầm danh sách xem xét các nhân tuyển, bỗng thấy Lưu Vũ đích thân đưa chè đến, hắn không nhịn được trách mắng: “Trời nóng mà nàng ra đây làm gì?”
Lưu Vũ ra hiệu cho nha hoàn rút lui, đích thân đặt chè đến trước mặt hắn, nhìn hắn nếm qua, nàng lại nói vài lời ngọt ngào rồi nhân cơ hội hỏi: “Nghe nói Bệ hạ muốn phái Sứ giả đi Băng quốc?”
Chuyện này vốn đang bí mật tiến hành, Tiêu Tề nghe vậy lập tức nhíu mày: “Làm sao nàng biết?”
Lúc này Lưu Vũ mới nhớ ra úy kị của hắn, sợ bị hắn biết chuyện mình cài tai mắt ở Phong viên, lòng thầm hối hận nhưng lại nhanh trí nói: “Nha hoàn thân cận của thiếp vô tình nghe huynh đệ của chàng nói.”
Sắc mặt Tiêu Tề khẽ dịu đi.
Chuyện trong phủ đích thực là không giấu được Tiêu Viêm, cũng may hắn đồng ý điều kiện của Vĩnh hằng chi gian, đám thị vệ nha hoàn trong phủ cũng không có gan nhiều chuyện nên không lo tin tức sẽ bị lộ ra ngoài.
Dù vậy nhưng hắn vẫn trầm giọng quở trách: “Nha hoàn nhiều chuyện, còn không đánh một trận đi!”
“Chàng yên tâm, thiếp đã xử phạt rồi, chàng còn không tin thiếp sao?” Lưu Vũ thở phào nũng nịu, vòng tay ôm lấy cổ hắn: “Thiếp vì chuyện này mà tìm chàng đó.”
“Vũ nhi, đây không phải là việc nàng nên xen vào.” Tiêu Tề làm sao không đoán được ý nàng, giọng điệu mang vài phần cảnh cáo.
“Thiếp biết đây là chuyện công, không nên xen vào, nhưng xưa nay thiếp chưa từng cầu xin chàng điều gì, chàng hãy nghe thiếp nói một lần đi.” Lưu Vũ ngồi vào trong lòng hắn, khẩn cầu nói, “Tần Xuyên tộc tuy là danh môn nhưng những năm gần đây trai tráng không nhiều, phong quang của Tổ thượng đã hết từ lâu, chỉ còn được hư danh, đại ca trong triều chỉ làm một Tướng quân trên danh nghĩa, dù sao cũng bị người khác xem thường. Năm xưa phụ mẫu qua đời sớm, huynh muội thiếp nương tựa lẫn nhau, đại ca đối với thiếp tình thâm ân trọng, xưa nay chưa từng để thiếp chịu chút thiệt thòi nào, nếu không có huynh ấy thì làm sao chúng ta có thể ở bên nhau? Huống hồ chàng cũng biết bản lĩnh của huynh ấy rồi, chỉ vì Bệ hạ không đoái hoài đến thôi, thiếp chỉ cần xin chàng đề bạt huynh ấy, coi như thay thiếp báo ân đi, Tần Xuyên tộc được oai phong thì chàng hãnh diện mà.”
“Huynh ấy là ca ca của nàng, đương nhiên ta không xem huynh ấy là người ngoài.” Tiêu Tề lắc đầu.” Nhưng hung hiểm bên trong nàng làm sao biết được, Bệ hạ đối với ta luôn có điều úy kị, sẽ cho rằng ta gầy dựng bè cánh, huynh ấy nhàn tản ở nhà chưa chắc đã là chuyện xấu.”
Lưu Vũ vội đáp: “Lần này cứ phái huynh ấy hộ tống Sứ giả, lập chút công lao kiếm chút phong thưởng cũng là chuyện tốt mà.”
Tiêu Tề nói: “Đi sứ Băng quốc không phải chuyện nhỏ, e là sẽ có chuyện ngoài ý muốn.”
Lưu Vũ đáp: “Thiếp biết chàng lo lắng điều gì, thiếp đã nghĩ đến lâu rồi, chuyện này bí mật tiến hành nên theo lý thì không ai biết được, cho dù Nam vương và Mục Phong quốc có lòng thì cũng nhằm vào Sứ thần, chàng đừng cất nhắc quá, chỉ để huynh ấy làm Phó thủ thôi, phái thêm vài người bảo vệ là được rồi.”
Tiêu Tề vốn không tán đồng, nhưng thấy nàng cố chấp như vậy, lại nghĩ đến bao nhiêu năm nay đích thực là đã nợ nàng, vậy nên hắn gật đầu nói: “Cũng được, ta sẽ suy nghĩ.”
Có câu này của hắn, Lưu Vũ biết chuyện đã thành, lập tức vui mừng khôn xiết, đưa nha hoàn trở về Hậu viên.
Tiêu Tề lại cầm danh sách lên lấy bút muốn sửa, bỗng một thị vệ vội vàng đến báo: “Vương thượng, Ngũ sắc Địa hương truyền đến tin tức, Địa quốc có biến.”
Địa quốc và Diễm quốc tuy không gần nhau nhưng không lúc nào quên theo dõi động tĩnh của đối phương, Tiêu Tề được mật báo, tin tức còn chưa truyền ra nên chuyện này tạm gác lại.
Nhạn Sơ vừa đi vào Phong viên thì thấy Hồng Diệp và các nha hoàn đều đứng trên hành lang, cách tiểu lâu xa xa, người nào người nấy mặt mũi trắng bệch.
Biết đã xảy ra chuyện gì, mọi bất an trong lòng Nhạn Sơ tiêu tan hết, mặt lộ vẻ mừng rỡ, nàng bước nhanh vào phòng.
Hồng Diệp vội ngăn cản: “Cô nương…”
Nhạn Sơ dừng lại liếc nhìn nàng ta, một nha hoàn làm những việc quá phép tắc như vậy đương nhiên là do Tiêu Tề ra lệnh.
Hồng Diệp thấp giọng nhắc nhở: “Cô nương, dù sao ngài ấy cũng là huynh đệ ruột của Vương thượng, hai người thân cận quá…”
Nhạn Sơ như cười như không: “Vì vậy nên ngươi cản ta à?”
Hồng Diệp ngẩn ra một lúc rồi cúi đầu lui ra.
Nhạn Sơ vào phòng, quả nhiên thấy Tiêu Viêm đang nửa nằm trên giường, chậm rãi phe phẩy chiếc quạt tròn của nàng, hắn vốn là một nam nhân có nữ tướng, bộ dạng này trông càng thú vị hơn. Tiêu Tề tuy đã phái thủ vệ trông coi Phong viên nhưng làm sao có thể cản nổi hắn? Đối với hắn thì vung tay giết người là một chuyện vô cùng đơn giản.
Hắn cong mắt cười, dùng chiếc quạt tròn quạt cho nàng: “Sư phụ, đồ nhi về hầu hạ lão nhân gia đây.”
Nhạn Sơ bước tới trước giật lấy chiếc quạt, đi thẳng vào chủ đề: “Rốt cuộc ngươi có gặp được Lão tướng quân không?”
Tiêu Viêm nghiêm túc đáp: “Gặp rồi.”
Nhạn Sơ hơi nghi ngờ: “Thật sao?”
Tiêu Viêm uất ức cụp hàng mi dài: “Sao đồ nhi có thể gạt cô được?”
Nhạn Sơ không thèm để ý đến mấy lời quỷ quái của hắn: “Vậy ngươi có chuyển lời của ta cho ông ấy không?”
“Sư phụ à.” Tiêu Viêm làm như không có chuyện gì, “Ta chỉ nhận lời thay cô đi gặp lão ta, chứ đâu có nói chuyển lời cho cô.”
“Ngươi…”
“Ta hứa với Tây Linh Phụng Kỳ không hiện thân bên ngoài, Lư Sơn Trì chắc cũng bao gồm trong đó, vậy nên ta đã gặp lão ta rồi, nhưng lão ta không thấy ta, chẳng phải cô nên sớm biết kết quả này rồi sao?”
Móng tay vạch qua mặt quạt, Nhạn Sơ trừng mắt nhìn hắn rồi chậm rãi mỉm cười, giọng điệu ôn hòa như nước: “Tiêu Viêm, ta thật muốn bóp ch.ết ngươi.”
Tiêu Viêm đang chơi đùa miếng ngọc hình lá phong trên rèm, nghe vậy nghiêng mặt nhìn nàng, lộ ra nụ cười mê hoặc: “Cô bóp không lại ta đâu.”
Lại bị đùa cợt, Nhạn Sơ không nói một lời mà đập chiếc quạt vào mặt hắn.
“Phẫn nộ rồi?” Tiêu Viêm đón lấy chiếc quạt, “Thu lại đi, ta mang tin tốt đến đây.”
Nhạn Sơ lập tức hỏi: “Tin gì?”
Tiêu Viêm đáp: “Nữ nhân kia mắc bẫy rồi, đại ca phái tên họ Liên làm Hộ sứ, còn Tần Xuyên Lưu Lâm làm Phó thủ.”
“Ta đã đoán được lâu rồi.” Nhạn Sơ hừ nhẹ, “Nữ nhân ghê tởm Tần Xuyên Lưu Vũ kia, ta muốn đối phó cô ta rất dễ, Tiêu Tề tạm thời bị ta dụ rồi, không đề phòng ta nữa, lại cho rằng giấu cô ta ở bên ngoài cả trăm năm như ca kĩ, mắc nợ cô ta, nên nhất định sẽ đồng ý yêu cầu của cô ta.”
Nàng bắt chước Tiêu Viêm vỗ trán: “Những gì họ nợ ta ta chỉ có thể tự mình đòi lại, thật không công bằng.”
Tiêu Viêm cười lớn: “Sư phụ, cô thật là vừa đẹp vừa bỉ ổi.”
Nói những lời ác độc trước mặt hắn, Nhạn Sơ không những không cảm thấy chút hổ thẹn mà còn cảm thấy nhẹ nhõm, nàng đưa tay giật lại chiếc quạt: “Ta thích nhìn thấy cô ta mất đi người thân đau đớn không muốn sống, càng thê thảm ta càng thấy vui, sao, ngươi tội nghiệp cô ta à?”
“Cô đang nghi ngờ lòng trung thành của đồ nhi.” Tiêu Viêm nói, “Chẳng phải cô còn muốn ta giúp cô nữa sao?”
Nhạn Sơ phì cười: “Ngươi tưởng ta sẽ mắc lừa nữa sao?”
“Cô vẫn có thể thử thuyết phục ta, tuy ta chưa truyền tin cho cô, nhưng dù sao cũng đã tiết lộ cho cô tin đi sứ Băng quốc, đã giúp cô rồi.” Tiêu Viêm sờ môi nàng, “Bây giờ đã bằng lòng hôn đồ nhi của cô chưa?”
“Ngươi đã hứa với Tây Linh quân không mạo phạm ta.”
“Nếu tự cô muốn chạm vào ta thì ta cũng đâu có lỗi lầm gì?”
“Ngươi lúc nào cũng có mấy lý lẽ xiêu vẹo.” Nhạn Sơ lập tức lấy quạt hất mái tóc dài của hắn qua, cúi người hôn lên gương mặt anh tuấn kia.
“Ta biết nguyên do cô thất bại rồi.” Tiêu Viêm xoa mặt nàng, “Là nữ nhân mà không biết khóc, ngay cả thủ đoạn dụ dỗ cũng không biết, đại ca thân yêu của ta làm sao có thể chọn cô được chứ?”
Tiếng cười tà ác bị nuốt vào trong miệng, Nhạn Sơ cũng không ngờ mình lại làm thành thục như vậy, nàng dễ dàng bị chọc giận, có lẽ là vì trước mặt hắn không cần phải ngụy trang, nhưng có lẽ là vì cuộc giao dịch ba ngày nữa. Nàng vốn đã là một người ch.ết từ lâu, đã mất đi tất cả từ lâu, bây giờ chỉ cần báo được thù thì còn có gì nàng không thể làm được, có gì mà không thể bán đi?
Hàng mi dài quét qua mặt nàng, thỉnh thoảng lay động, đôi mắt dài hẹp lóe lên ánh sáng đỏ, Tiêu Viêm thỏa mãn nhận lấy sự dâng hiến của nàng, mặc cho nàng ngậm lấy cánh môi mỏng, nhưng hắn không hề phản ứng lại.
Cố ý biểu hiện nhiệt tình đã bị phản ứng lạnh nhạt này làm nguội lạnh, cuối cùng Nhạn Sơ cũng không thể tiếp tục được nữa, nàng lập tức ngước mặt trừng mắt nhìn hắn, cảm giác thất bại này khiến bất kỳ nữ nhân xinh đẹp nào cũng thấy khó chịu, hắn đang xem nàng làm trò cười.
Tiêu Viêm “Í” một tiếng: “Sao không tiếp tục?”
Nhạn Sơ không có biểu hiện gì: “Ngươi chỉ nói muốn ta hôn ngươi thôi, ta đã làm rồi, có phải ngươi có thể giúp ta rồi không?”
Tiêu Viêm cười nói: “Ta hỏi cô có muốn hôn ta không, chứ đâu có liên quan gì đến việc giúp cô, cô hiểu lầm rồi.”
Phản ứng của hắn tuy ngoài ý muốn nhưng nàng cũng đoán được, lần này Nhạn Sơ bình tĩnh hơn nhiều: “Vô sỉ.”
“Tự cô tưởng đạt được yêu cầu của ta thì ta sẽ giúp cô, rồi gán ý muốn của mình cho ta, sao có thể nói ta vô sỉ được.” Tiêu Viêm nói, “Huống hồ tuân thủ lời hứa là quy tắc của các người, ta chưa từng thừa nhận nó.”
“Ngươi muốn thế nào mới chịu giúp ta?”
“Cô muốn thế nào mới từ bỏ chuyện báo thù?”
Nhạn Sơ quả quyết: “Không thể nào.”
“Hoàng vị và vận mệnh của ta có quan hệ rất lớn.” Tiêu Viêm lấy chiếc quạt đặt vào tay nàng, “Theo quy tắc trước đây, Văn Chu Trọng Tiêu bước khỏi bảo tọa Diễm hoàng thì kiếp này của ta sẽ kết thúc, tuy nói ta đã có thêm một ngọn Tà hỏa linh, chưa chắc vẫn như cũ, nhưng ta không muốn thử đâu.”
Nhạn Sơ không nói thêm gì nữa, âm thầm tính toán.
Sắc trời dần nhạt đi, trên sườn núi, lá cây bị gió nóng thổi đến cụp xuống, Phủ Liêm Uyển Ngọc ngồi trên xe lăn, áo mỏng váy thêu, tay cầm quạt tròn khẽ hứng cánh hoa, sau lưng là hai thị nữ lạ mặt.
“Dịch chủ.”
Nghe vậy, Phủ Liêm Uyển Ngọc dừng động tác nhìn người đến: “Chàng đến hỏi tội đó sao?”
Tây Linh quân nói: “Thật là nàng sao?”
“Là tự cô ta đi nhầm đường xông vào Sát trận, không liên quan gì đến thiếp!” Phủ Liêm Uyển Ngọc nói, “Cho dù thiếp muốn giết cô ta báo thù thì đã sao? Chẳng phải chàng nói không có gì với cô ta sao?”
Tây Linh quân “Ừ” một tiếng: “Vậy thì thôi đi, thiết nghĩ cũng không liên quan đến nàng, hôm nay ta tìm nàng có chuyện khác.”
Phủ Liêm Uyển Ngọc nhẹ nhõm mỉm cười: “Chuyện gì vậy?”
Tây Linh quân đáp: “Băng đế tuổi già, sủng thần Phong Duyệt lộng quyền, gần đây ta nghe nói Phủ Liêm tướng quân hình như có quan hệ rất mật thiết với hắn.”
Phủ Liêm Uyển Ngọc lĩnh hội: “Thiếp sẽ gởi thư cảnh tỉnh huynh ấy.”
Tây Linh quân nói: “Địa quốc và Lôi Trạch quốc ngày càng cường thịnh, dù gì ta cũng xuất thân từ Băng quốc, tuy đã vào Đạo môn nhưng khó tránh vẫn để tâm.”
Phủ Liêm Uyển Ngọc vội đáp: “Thiếp hiểu, có thể phân ưu cho chàng là được rồi.”
Tây Linh quân nói: “Tự cổ nịnh thần khó có kết quả tốt, từ lâu Thái tử đã căm hận Phong Duyệt, tương lai Băng đế quy thiên, kết cuộc của hắn không nghĩ cũng biết, ta cũng chỉ muốn tốt cho Phủ Liêm tướng quân thôi, Thái tử dù sao cũng là Thái tử, đừng nên nghĩ đến những chuyện không thể làm được.”
“Chàng vẫn lo cho an nguy của Phủ Liêm tộc như vậy thiếp rất vui.” Phủ Liêm Uyển Ngọc cười nhạt, trong mắt ánh lên tia đắc ý. Dù sao hắn vẫn cần nàng, vì sau lưng nàng còn có Phủ Liêm tộc, đại tộc vạn năm không suy của Băng quốc.
Tây Linh quân dặn dò thị nữ: “Sắp trở trời rồi, đưa Công chúa về đi.”
Chờ Phủ Liêm Uyển Ngọc và thị nữ rời đi, Lam sứ giả hiện thân trên sườn núi, gió thổi tà áo trắng phiêu dật tựa thần tiên.
Tây Linh quân nói: “Tiết lộ tin tức cho người của Xích tướng quốc biết.”
Lam sứ giả cười nói: “Dịch chủ cao minh, chỉ xem Xích tướng quốc có thể nắm cơ hội hay không thôi.”
Phong Duyệt cấu kết với Phủ Liêm tướng quân muốn phế Thái tử, lập Thập ngũ hoàng tử của Kim quý phi, lần này Phủ Liêm tướng quân lâm trận rút lui, Phong Duyệt chắc chắn sẽ tức giận, nếu hai người nảy sinh hiềm khích thì người đắc lợi chính là Xích tướng quốc và Thái tử.
Tây Linh quân nhàn nhạt nói: “Nếu hắn vô năng thì vẫn nên sớm phế Thái tử thì hơn.”
Lam Sứ giả đáp: “Dịch chủ nói phải, chỉ là Phủ Liêm tướng quân…”
Tây Linh quân nói: “Phủ Liêm tộc ỷ có ơn nên lộng quyền ở Băng quốc, hiển hách cho đến nay, đã đến lúc bị thay đi rồi.”
“Đệ tử sẽ làm ổn thỏa, chuyện này sẽ tuyệt đối không có chút liên quan gì đến Vĩnh hằng chi gian.” Lam sứ giả nhìn hướng Phủ Liêm Uyển Ngọc rời đi mà thầm thở dài, Phủ Liêm tộc tuy có ơn với hắn nhưng muốn lấy ơn này để kềm kẹp hắn thật là quá sai lầm, nếu hắn dễ dàng bị ân tình trói buộc thì năm xưa làm sao có thể ngồi lên vị trí Tôn hoàng Ngũ linh giới?
Tây Linh quân gật đầu: “Nàng đến chưa?”
Thấy hắn hỏi, Lam sứ giả vội đáp: “Đã đón Nhạn Sơ cô nương đến, bây giờ đang ở trong tiểu tạ bên suối.”
Tây Linh quân không nói thêm gì nữa, chậm rãi bước xuống sườn núi.
Tiểu tạ bên suối, mấy thị nữ bưng nước đi vào, đặt xuống một bộ y phục.
Nước lấy từ một loại suối nước nóng đặc biệt của Vĩnh hằng chi gian, có công hiệu khử hàn, rất tốt đối với việc liệu thương. Nhạn Sơ tâm tình phức tạp tắm rửa xong, đứng dậy mặc y phục mới phát hiện, bộ y phục chuẩn bị cho nàng đó vô cùng đặc biệt, mỏng đến mức gần như trong suốt, những chỗ không nên lộ ra đều có thể thấy rõ ràng, vừa nhìn là biết nàng muốn làm gì.
Nhạn Sơ cứng người đứng tại chỗ.
Thị nữ nói: “Dịch chủ nói nếu cô nương không thích thì không cần mặc.”
Nhạn Sơ lập tức lắc đầu: “Không sao.”
Thị nữa đưa đến một chiếc áo khoác: “Vậy mời cô nương đến Dịch viên.”
Nhạn Sơ đón lấy áo khoác trùm kín từ đầu đến chân mới có cảm giác đỡ hơn một chút, lúc bước ra cửa, bên ngoài sắc chiều mông lung, không khí vẫn ẩm nóng. Thị nữ cầm đèn lồng dẫn đường, mắt vẫn không nhìn nàng, Nhạn Sơ chưa từng chật vật như vậy, chỉ cúi đầu đi về phía trước như đang chạy trốn.
Vòng qua sườn núi, tiếng thác nước biến mất bên tai, một tòa tiểu viên thanh nhã xuất hiện trong tầm mắt.
Dịch viên, cái tên vô cùng đặc biệt, rất thích hợp với thân phận của hắn, bên trong trồng đầy phong, xem ra cũng được trồng nhiều năm rồi, chủng loại tương tự như ở Phong lăng, trong đình không hề có cây cỏ hỗn tạp, con đường nhỏ được quét dọn vô cùng sạch sẽ.
Thị nữ dẫn Nhạn Sơ vào bên trong, đi được chừng trăm bước, hai người đến trước một tòa tiểu lâu bằng gỗ, lan can gỗ, bậc thang cũng được lót gỗ.
Thị nữ bước tới trước bậc thang cung kính nói: “Dịch chủ, Nhạn Sơ cô nương đến rồi.”
Một lúc sau, bên trong truyền ra giọng Tây Linh quân: “Vào đi.”
Thị nữ nhún người ra hiệu với Nhạn Sơ rồi quay người rời đi.
Nhạn Sơ bước lên bậc thang, nàng đưa tay.
Tay đặt lên cửa gỗ, cánh cửa đang khép hờ đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề, đẩy mãi không đi.
Rõ ràng đã quyết định từ lâu, chuyện đến nước này lại muốn rút lui, nhưng nàng rõ hơn ai hết, mất đi cơ hội lần này thì sẽ không còn nữa, nàng tự thấy không nắm chắc việc có thể tiếp tục khiêu chiến tính nhẫn nại của hắn.
Những lúc thế này còn để tâm những chuyện này làm gì, hắn chịu đồng ý giao dịch nàng nên thấy may mắn mới phải, bị chồng phản bội, nàng còn làm liệt nữ trung trinh gì nữa?
Nhạn Sơ đẩy cửa.
Bên trong xuất hiện một tấm bình phong gỗ màu trắng nhạt, màu sắc thanh nhã, khắc hoa vô cùng tinh xảo, tuyệt đối không phải xuất phát từ tay những người thợ bình thường.
Nhạn Sơ xem xét hoa văn bên trên, chờ tâm trạng bình ổn rồi mới từ từ bước qua bình phong.
Bên trong bài trí vô cùng đơn giản, tựa vào tường là một chiếc giường rộng rãi, màn trướng thanh nhã, trước cửa sổ có một chiếc bàn gỗ, bên cạnh là ba cái ghế, ngoài ra thì trong góc tường đối diện chỉ có một bình hoa, thân bình trắng muốt như ngọc, in hình cành phong đỏ rực nghiêng nghiêng, vô cùng có phong vị, bên cạnh đề hai dòng thơ, trong bình cắm một cành Hồng đường diệp của Diễm quốc, nhờ đó trong phòng mới có chút màu sắc tươi sáng.
Một bóng người cao cao đứng bên bàn, ánh đèn chiếu rọi lên thần thái điềm nhiên.
Chắc là vừa tắm rửa xong, lam bào rộng rãi được tùy tiện phủ lên người, thắt lưng buộc lỏng, vạt trước mở rộng, lộ ra khoảng áo trắng bên trong, y trang tùy ý như vậy nhưng nhìn vẫn giống như đang ngồi trên bàn tiệc của đại điện, khiến người ta kính sợ không dám đến gần.
Cảm nhận được ánh nhìn của hắn, tim Nhạn Sơ bỗng đập nhanh hơn, bất giác nàng kéo chặt áo ngoài.
Một lúc sau, hắn bước đến trước mặt nàng, đưa tay cởi áo ngoài.
Nhạn Sơ vô thức lùi lại.
Hắn bèn chắp tay nhìn nàng, không nói gì nữa.
Biết rõ hành động này có thể khiến hắn bất mãn, Nhạn Sơ chỉ biết căng thẳng sợ hãi, không dám lùi thêm.
Hắn nhìn một lúc rồi nói: “Cô có thể đi rồi.”
Đi? Nhạn Sơ hiểu ý hắn, nàng thở phào, thân thể căng cứng bỗng được thả lỏng, dù gì trước đó thân mật cùng Nam vương và Tiêu Tề chẳng qua chỉ là đóng kịch, lợi dụng lẫn nhau, không hề có bất kỳ tiến triển thực tế nào, sự cự tuyệt của hắn khiến nàng thất vọng, nhưng cũng đủ lý do để trốn tránh.
Thu hết sự thay đổi trong biểu hiện của nàng vào đáy mắt, Tây Linh quân bình thản nói: “Nếu Tiêu Tề biết được chắc sẽ cảm động.”
Nhạn Sơ im lặng.
Đích thực là có một khắc nàng nghĩ đến Tiêu Tề, lúc nàng còn là thiếu nữ cũng từng có những ảo tưởng e thẹn đẹp đẽ này, chuyện này không nên dùng để giao dịch, chỉ có thể làm với người trong lòng, nàng tưởng người đó sẽ là Tiêu Tề.
Bỗng nhiên áo khoác không hề lưu tình bị giật xuống, không chờ nàng phản ứng, hai tay đã bị hắn giữ chặt sau lưng, cả người bị ôm lấy.
Tư thế này khiến phía bộ phận trước ngực nàng càng nhô cao, cũng khiến hắn thấy rõ ràng hơn.
Toàn thân Nhạn Sơ cứng đờ: “Không phải Tây Linh quân nói để tôi đi…”
Hắn “À” một tiếng ngắt lời nàng: “Đó là ta nói đùa thôi.”
Những đối xử Nhạn Sơ nhận được sau đó không hề dịu dàng, y phục bị giật xuống, thân thể lộ ra dưới ánh đèn không sót chút gì, nàng vô thức dùng đôi tay cản lại, nhưng rồi lập tức từ bỏ.
Không có cơ hội để phản hồi.
Thấy hắn đè người xuống, Nhạn Sơ nằm trên giường không dám phản kháng, chỉ hết sức phối hợp theo những gì mình biết, nàng đưa tay cởi thắt lưng của hắn, không ngờ ngón tay đột nhiên mất đi sự linh hoạt thường ngày, trở nên vụng về một cách kỳ lạ, cởi mãi không xong.
Hắn từ trên cao cúi xuống nhìn nàng, trong mắt không chút cảm xúc.
Một bàn tay đặt lên ngọc phong, không mạnh không nhẹ, không nhanh không chậm mà xoa nắn, đến khi nàng đỏ bừng mặt cởi bỏ được thắt lưng mới bắt đầu trượt xuống, cuối cùng dừng lại trên bụng dưới của nàng.
Nhạn Sơ cảm nhận được ánh mắt đó lạnh đi, nàng biết mình đã chọc giận hắn, đang nghĩ lại xem chỗ nào làm không ổn thì bỗng hai chân bị một sức mạnh tách ra, cơn đau đột ngột cắt đứt suy nghĩ, khiến nàng kêu lên thành tiếng.
Sự xâm nhập không hề báo trước khiến nàng đau đớn, nhưng không hiểu vì sao cảm giác này lại vô cùng quen thuộc.
Không kịp nghĩ nhiều, va chạm khiến đầu óc nàng trống rỗng, cả người như không còn trọng lượng.
Không có an ủi xoa dịu mà chỉ có sự nặng nề và sức mạnh gần như trừng phạt, Nhạn Sơ mấy lần giãy dụa rút lui muốn trốn nhưng đều bị hắn kéo trở lại, đến cuối cùng nàng chỉ đành dùng đôi tay bám chặt lấy giường đệm phía dưới, cắn môi chịu đựng.
Đêm dài vô tận, không biết đã thiếp đi lúc nào, có một giọng nói như con rắn lạnh lẽo quấn lấy nàng trong mộng không tha.
“Ta rất muốn giết nàng.”
…
Đã quen với ác mộng, Nhạn Sơ không còn thấy sợ hãi, nặng nề tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh đã không còn ai, nàng vội bật người dậy, chỉ thấy Tây Linh quân đang ngồi trước bàn, tay cầm một quyển sách, dưới ánh đèn lam bào càng lạnh lùng hơn.
Ngoài cửa sổ sấm chớp từng cơn, tiếng mưa rả rích, sắc trời u ám khó phân giờ giấc, cảm giác ngột ngạt lúc trước đã tan biến, không khí trở nên trong lành mát mẻ.
Ngực không chút đau đớn, nhưng những chỗ khác toàn thân đều vô cùng nhức mỏi, Nhạn Sơ cúi đầu nhìn những dấu vết ám muội trên người mình, nàng không tiện ngồi dậy trước mặt hắn nên chỉ đành mím môi, âm thầm kéo chăn lên cao một chút.
Hắn đặt sách xuống: “Ta có việc phải ra ngoài, nàng ở lại dùng cơm trưa đi, một lúc nữa sẽ có người đưa nàng về.”
Thì ra hắn đã phát giác từ sớm, Nhạn Sơ vô cùng ngượng ngùng: “Chuyện Tây Linh quân đã hứa có còn hiệu lực không?”
Hắn rất sảng khoái: “Một năm sau ta sẽ không trói buộc Nguyên quân nữa.”
Lúc này Nhạn Sơ mới yên tâm, thấy hắn đứng dậy muốn đi nàng vội nói: “Xin Tây Linh quân dừng bước.”
Hắn nghiêng mặt nhìn nàng.
Nhạn Sơ bất giác hoảng hốt tránh né ánh nhìn đó: “Tôi còn có việc cần Tây Linh quân chỉ dạy.”
Hắn lặp lại: “Còn có việc gì cần chỉ dạy?”
Một câu nói bình thường, nhưng không biết tại sao nghe lại có cảm giác dịu dàng ám muội, Nhạn Sơ nghĩ đến hoàn cảnh lúc này của mình, nghẹn giọng đỏ mặt không nói nên lời.
Dường như hắn không hề phát giác, phá vỡ im lặng: “Nói đi.”