Chương 26: Tra hỏi bà mụ
Mọi người ngẩn người, ngoài cửa bốn người Xuất Nguyệt cười vui vẻ, ngược lại Băng Lam Băng Tâm trong tiếng cười mang chút chế giễu.
"Ta sắp làm phụ thân rồi hả ? Làm phụ thân rồi !" Dung Hi lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, cũng không chú ý Ngạo Tình đang nói móc, nhìn chằm chằm Nhã Nhã vui mừng nói, ngược lại ôm lấy Ngạo Tình, điên cuồng gào thét: "Ta sắp làm phụ thân rồi." Ôm Ngạo Tình lên quay vài vòng.
Mọi người chợt kinh ngạc, chuyện này...
Mắt phượng của Phong Dạ Hàn khẽ nhíu, đôi tay nắm chặt vang ra tiếng. Vẻ mặt Nhã Nhã ảm đạm xuống. Bốn người Xuất Nguyệt ngừng thở, hai người Băng Tâm bị dọa sợ đến miệng cũng có thể nhét vào một cái trứng gà.
"Dung Hi ngươi là kẻ điên sao, là nương tử ngươi mang thai sao lại ôm ta?" Ngạo Tình bị quay mấy vòng làm chóng mặt.
"Cũng là bởi vì Nhã Nhã mang thai, không thể ôm nàng, chỉ có thể ôm ngươi a. Ta thật vui mừng, Nhã Nhã mang thai rồi. Ta sắp thành phụ thân rồi." Khuôn mặt tuấn mỹ của Dung Hi tươi cười, tràn đây vui mừng khi sắp được làm cha.
O o.
Thì ra là như vậy, nhiệt độ trong đại đường nháy mắt không còn lạnh lẽo nữa.
Nhìn Dung Hi vì Nhã Nhã gọt lê, từng miếng từng miếng này, phu thê tình thâm, Ngạo Tình cười nhạt một tiếng, chỉ là trong tiếng cười có chút khổ sở, có chút áy náy, còn có một chút thoải mái.
Phong Dạ Hàn vẫn nhìn chằm chằm vào Ngạo Tình, tự nhiên cũng không bỏ sót bất kỳ biến hóa nào của nàng dù là rất nhỏ. Thấy như vậy, trong lòng cả kinh, nàng có phải cũng thích qua Dung Hi công tử không?
"Ngạo Tình, ngươi khi nào thì biết y thuật hả?" Dung Hi nhìn Ngạo Tình ngẩn người một bên, ném qua một cái mị nhãn.
Các nam nhân cùng nhau nhìn về phía Ngạo Tình, không khí xem ra có chút kỳ quái. Mới hơn hai mươi ngày , lại có thể chẩn đoán được, nếu y thuật không cao sợ là không thể biết được.
Ngạo Tình có chút cứng họng. Đây là một thân phận khác của nàng, tạm thời không thể tiết lộ.
"Mọi người đều nói bệnh lâu thành lương y, lão hầu gia trúng độc nhiều năm, vẫn là Tần thần y trị liệu. Tự nhiên, ngạo chuyện cũng cùng thần y học gà mờ, Tình Tình vốn là thiên tư thông minh, học một biết mười, chẳng có gì lạ cả." Nhã Nhã nói giúp vào, Băng Lam Băng Tâm cũng nhanh chóng gật đầu nói phải.
Nhưng lời nói này nói ra ai nghe cũng cảm thấy có dấu diếm gì đó.
Phong Dạ Hàn chậm rãi cúi đầu, trong mắt phượng nhiều hơn một chút cảm xúc vô danh.
Phụ nhân quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, tóc hoa râm, mặt mũi tiều tụy, như người có bệnh, tuyệt không giống người bốn mươi mấy tuổi, mà giống như là sáu mươi tuổi.
Băng Lam tiến lên đỡ phụ nhân dậy, nói rõ duyên cớ tìm nàng tới. Ai ngờ phụ nhân nghe xong, cư nhiên lắc đầu phủ nhận nàng chưa bao giờ làm việc trong cung. Làm cho tất cả mọi người cho là lầm người.
Ngạo Tình tỉ mỉ quan sát ánh mắt và động tác của phụ nhân, có chút không ổn, về phần nơi nào không ổn, nhất thời cũng chưa thể biết.
Lúc này, thủ vệ phía ngoài bẩm báo nói có một tiểu tử ở bên ngoài gây chuyện, la hét muốn tìm mẫu thân. Phong Dạ Hàn để cho người làm dẫn vào.
Một nam tử hai lăm hai sáu tuổi, một thân trường bào hồ lam, mặc dù vật liệu may mặc thô ráp, nhưng vẫn có khí chất sang sảng, mày kiếm, đôi mắt trong sáng, bình tĩnh; trong ánh mắt cất dấu tinh duệ, sắc bén. Ánh mắt Ngạo Tình ngẩn ra, người này tuyệt đối là một nhân tài, chỉ là hình như có chút dấu hiệu thư sinh nghèo túng.
"Không biết mẫu thân của Hàn mỗ phạm phải chuyện gì, Hàn Vương Gia có thể hay không vì Hàn mỗ giải thích một chút?" lời nói không kiêu ngạo không xiểm nịnh, từng chữ từng chữ rõ ràng, hoàn toàn không bị hàn khí quanh Phong Dạ Hàn khốn nhiễu.
"Chỉ là muốn hỏi thăm một ít chuyện hai mươi ba năm trước." Phong Dạ Hàn đối với Hàn Hàm ngược lại có mấy phần hảo cảm, nếu là hạng người khúm núm nhát gan, hắn còn lười phải trả lời đấy.
Hàn Hàm liền giật mình nói: " Mẫu thân ta hai mươi hai năm trước mắc một quái bệnh, cứu chữa xong liền mất đi trí nhớ lúc trước, sợ rằng Hàn Vương Gia tìm lầm người rồi." Hàn Hàm trấn an mẫu thân đang sợ hãi trong ngực.
Phong Dạ Hàn vừa nghe, lòng nghi ngờ nặng hơn, vội hỏi: "Không biết là quái bệnh gì?"
"Nếu như ta biết thì cũng không phải "quái bệnh" rồi." Hàn Hàm hừ lạnh một tiếng, thật đúng là đứa trẻ tự mãn.
"Ngươi không cần quá phận." Truy Nguyệt bắt đầu có chút tức giận. Người nào lại dám chống đối chủ tử nhà mình.
Ngạo Tình gọi Băng Lam tới đây, rỉ tai một phen.
"Vị huynh đài này, tiểu nữ Băng Lam, hiểu sơ y thuật, mới vừa rồi quan sát thấy mẫu thân huynh thần trí tan rã, mặt mũi ách vàng, sợ là thân thể khó chịu, hay là để cho tiểu nữ chẩn mạch giúp cho có được không?" Băng Lam tao nhã lễ độ nói.
Hàn Hàm vừa nhìn thấy là một cô nương hiểu lễ nghĩa, có chút khiếp sợ, giọng nói cũng chậm lại: "Tình trạng cơ thể của mẫu thân ta mỗi ngày lại kém hơn, Hàn mỗ cũng tìm không ít Lang trung, đều chẩn không ra nguyên cớ, sẵn có may mắn gặp gỡ cô nương, làm phiền."
Băng Lam cười muốn đến gần bắt mạch, ai ngờ phụ nhân kinh hoảng phải núp ở trong ngực nhi tử, rất sợ bị chẩn mạch. Hàn Hàm dỗ một phen, phụ nhân mới bằng lòng thỏa hiệp.
Nhìn sắc mặt Băng Lam càng ngày càng cứng lại, tâm mọi người đều treo lên.
"Tiểu thư, quả nhiên đúng như người đoán, đại nương trúng Cổ Thuật, hơn nữa còn là vong ưu cổ." Băng Lam rút tay về, có chút sợ.
Ngạo Tình gật đầu một cái, "Ngươi nhìn xem dưới mang tai của đại nương có chấm đỏ không?" Băng Lam nghe xong lại kiểm tra, hít vào một hơi: "Tiểu thư, quả nhiên có chấm đỏ, hơn nữa đã biến thành màu đỏ tím rồi, những người đó thật sự quá độc ác."
Hàn Hàm vừa nghe, vẻ mặt chợt lạnh, cầm chặt Băng Lam tay, "Chẳng lẽ mẹ như vậy là do bị người làm hại?"
"Buông tay." Xuất Nguyệt gầm lên. Hàn Hàm mới thấy mình quá mức lỗ mãng, buông tay ra.
Hồi hồn, mọi người nhìn chăm chú vào Ngạo Tình đang trầm tư, hồi lâu, Ngạo Tình mới chậm rãi nói: " vong ưu cổ này không chỉ làm cho người trúng cổ quên mất chuyện cũ trước kia, còn có thể từ từ làm hư hỏng tâm trí của con người, đại nương sau tai xuất hiện hồng ban, muốn cứu trị cũng rất khó."
"Rất khó nghĩa là vẫn còn có hi vọng, Hàn Hàm cầu xin cô nương cứu gia mẫu một mạng, Hàn Hàm nhất định kết cỏ ngậm vành báo đáp ân tình này của cô nương." Hàn Hàm chắp tay cầu xin Ngạo Tình.
Trong lòng Ngạo Tình sững sờ, Hàn Hàm này quả thật là một nhân tài, mồm miệng lanh lợi, suy nghĩ nhạy cảm. Mình chưa nói đã hiểu, hắn ngược lại không cho ngươi có lý do cự tuyệt. Nhìn hắn một thân ngạo cốt(kiêu ngạo), cũng hiểu tiến lùi, cũng là một tướng tài. Ngạo Tình nhìn Phong Dạ Hàn một chút, bốn mắt nhìn nhau, đều cười nhạt một tiếng.
"Cho dù Hàn huynh không nói, tiểu nữ cũng sẽ trợ giúp đại nương , nhưng loại này cổ cần chuẩn bị tất cả dụng cụ, xin Hàn huynh kiên nhẫn chờ thêm nửa canh giờ." Ngạo Tình nói rồi bảo hai người Băng Lam, Băng Tâm đi chuẩn bị dụng cụ.
Khi tất cả sẵn sàng, Ngạo Tình đi tới trước mặt phụ nhân, phụ nhân còn chút kháng cự.
Ngạo Tình cười một tiếng, nhàn nhạt dịu dàng nói: "Đại nương, đợi lát nữa có thể đau bụng một chút, người ngậm viên thuốc này vào sẽ bớt đau một chút. Chờ khi thân thể đại nương tốt lên rồi thì có thể nhìn con trai của đại nương cưới vợ, chăm sóc tôn tử tôn nữ, có được hay không?"
Đại nương nghe nàng nói vào tâm tình, hơi sợ hãi gật đầu. Ngạo Tình nhẹ nhàng đưa một viên thuốc vào miệng phụ nhân, thuận tay giúp phụ nhân vén một ít tóc xõa ra sau tai, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Vậy chúng ta bắt đầu, có được hay không?"
"Tốt. Cám ơn ngươi! Cô nương." Phụ nhân cũng cười một tiếng, rất thân thiết, hoàn toàn không có chút sợ hãi. Một bên Hàn Hàm nhìn phản ứng của mẫu thân, không tự chủ nhìn Ngạo Tình, trong mắt có chút tâm tình khác thường nảy mầm.