Chương 47: Thảm sự năm xưa(1)
Băng Lam vừa vội vừa giận, bình thường Băng Tâm suy nghĩ rất nhanh mà, làm sao lại đần như vậy cơ chứ? Thật sự không nhịn được, tiến lên kéo Băng Tâm trở lại, rỉ tai một phen. Nghe xong, mặt Băng Tâm hồng thấu. Thân thể nhỏ bé vội vàng núp sau lưng Băng Lam, vẻ mặt Truy Nguyệt bất đắc dĩ cười cười nhìn Băng Tâm một hồi lâu.
Không cần giải thích rõ, mấy người Phong Hề Ngạn cũng biết nguyên nhân, sắc mặt khó coi.
Ngạo Tình nói với Phong Dạ Hàn: "Thật ra thì thể chất của chàng là chí dương chí cương, nhưng không biết tại sao chàng lại học loại võ công thuần âm Huyền Băng Chưởng này, bây giờ ta giúp chàng gỡ bỏ toàn bộ nội lực này."
"Tiểu thư, nếu gỡ bỏ toàn bộ nội lực của cô gia, thì cô gia sẽ mất hết võ công sao?" Băng Tâm có lòng hiếu kì lớn, vội hỏi.
Phong Dạ Hàn không biết Ngạo Tình muốn làm cái gì, nhưng hắn tin tưởng nàng.
"Nha đầu ngốc, gỡ bỏ phần nội lực không phù hợp với thân thể mình, hút vào chân khí chí thuần mới có thể khiến thành tựu võ công đạt tới đỉnh." Huyền Ngọc Tử hào sảng nói.
Băng Tâm bừng tỉnh hiểu ra.
"Lão tiên sinh, động này vốn là của Huyền gia, theo đạo lý đây là đồ thuộc về Huyền Gia, vãn bối vô tình lại chiếm được tiện nghi rồi." Ngạo Tình có chút chột dạ, nếu không phải nàng mượn dùng giường Hàn Băng, lại cùng Phong Dạ Hàn một phen, làm cho giường Hàn Băng của người khác biến mất.
"Nha đầu, ngươi đã cứu mạng Tôn nhi của ta thì ngay cả tính mạng ta nếu ngươi muốn cũng có thể lấy đi. Huống chi đây là cơ duyên của các ngươi, thể chất của chúng ta đều không phải là chí thuần, phần khí chí dương chí cương này với chúng ta cũng vô dụng, coi như là lão phu báo đáp ngươi." Thái độ Huyền Ngọc Tử khẩn thiết, không có chút không vui nào, quả là rộng lượng.
"Tạ ơn lão tiên sinh!" Ngạo Tình sảng khoái trả lời.
Hai tay Ngạo Tình nhanh chóng đặt cùng chỗ với hai tay Phong Dạ Hàn, một cỗ chân khí băng hàn chậm rãi từ trong cơ thể Phong Dạ Hàn chuyển tới trong cơ thể Ngạo Tình, vừa bắt đầu đỉnh đầu Ngạo Tình bốc lên hơi nước, dần dần cũng hóa giải chân khí của Huyền Băng Chưởng đi.
Thời gian nửa ly trà, gỡ bỏ xong. Sắc mặt Ngạo Tình có chút tái nhợt, mà mạch đập coi như ổn định.
"Đợi lát nữa ta vận công chém nát tường đá, chàng không cần chống cự những lực lượng này. Các vị đều lui về sau một chút để không bị thương."
Phong Dạ Hàn gật đầu một cái, lui về phía sau mấy bước, tạo ra khoảng trống cho Ngạo Tình vận công.
Ngạo Tình chậm rãi đưa hai tay ra, ngưng tụ bảy phần nội
lực, vận chuyển đến trước ngực, hướng thạch bích đưa tới, rầm rầm rầm.
Chợt, mặt thạch bích phát ra một đạo ánh sáng vàng, giống như mặt trời mới mọc xuyên thấu tầng mây, tỏa ra thần quang, mà lại như không giống, một ít ánh sáng nhanh chóng tăng lên, càng ngày càng sáng, ánh sáng càng ngày càng làm đau mắt mọi người, y hệt tia chớp bức người, cuối cùng tạo thành một luồng kim quang mãnh liệt xuyên thấu.
Tất cả mọi người đều không cách nào nhìn thẳng luồng kim quang này, chỉ có Ngạo Tình là ngoại lệ.
Đột nhiên, luồng kim quang sinh ra lực hấp dẫn cực lớn, vèo một tiếng, Phong Dạ Hàn như nam châm bị hút vào trên vách tường. Trong lúc Phong Dạ Hàn cho rằng sẽ đụng vào vách đá thì luồng kim quang bỗng chốc trở nên nhu hòa, một cỗ lực lượng trong cơ thể hắn không ngừng xoay tròn, giống như là đi vào từng tế bào trong cơ thể hắn, giống như nước sông cuồn cuộn hướng về biển, hội tụ ở trong đan điền.
Vừa mới bắt đầu, cỗ lực lượng kia rất nhu hòa, dần dần, càng tụ càng nhiều, cảm giác bên trong đan điền có một cỗ trướng khí, càng ngày càng trướng, như muốn đánh vỡ đan điền của hắn, như không bị hắn khống chế.
Đến lúc cảm thấy đan điền của hắn không chịu đựng được, bỗng chốc một cỗ cảm giác cường đại nhoi nhói khác ở kinh mạch của hắn di động khắp nơi, Phong Dạ Hàn không khỏi than lên một tiếng, gương mặt hiện đầy gân xanh, mắt phượng khép chặt, mi tâm nhíu lại, khổ sở rối rắm.
Trong lòng Ngạo Tình cũng gấp: “Chàng cố chịu một chút sẽ không đau đớn nữa.”
Rốt cuộc, luồng kim quang càng ngày càng yếu, vẻ mặt khổ sở của Phong Dạ Hàn cũng dần dần bình thường lại. Lúc luồng ánh sáng gần biến mất hoàn toàn, từng dãy chữ viết hiện lên ở trên vách tường.
Ngạo Tình mừng rỡ nói: “Hàn, mau nhớ kỹ tâm pháp.” Phong Dạ Hàn nghe xong, cho dù chân khí trong cơ thể đang tán loạn, cũng vội vàng nhớ kỹ tâm pháp.
Hiện ra rồi chợt mất, luồng ánh sáng tựa như chưa bao giờ xuất hiện, thạch bích khôi phục nguyên dạng.
Ngạo Tình nhanh chóng đi qua, rót vào cơ thể Phong Dạ Hàn một luồng chân khí mát mẻ, Phong Dạ Hàn mới cảm giác nhoi nhói đau đỡ bớt.
“Đã đỡ chưa?” Giúp hắn chỉnh lại mấy sợi tóc rối loạn, thấy sắc mặt hắn hơi khôi phục mới yên tâm.
Phong Dạ Hàn thấy dễ chịu hơn rất nhiều mới gật đầu.
Đột nhiên, hơi thở của Ngạo Tình có chút dồn dập, vội vàng tĩnh tọa ngay tại chỗ, sau mấy phen điều khí, hô hấp mới chậm lại.
“Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Ngạo Tình đột nhiên biến sắc, làm hắn nghi ngờ không hiểu. Ngạo Tình cũng không biết, lắc đầu một cái.
“Lão phu nghĩ, chắc là nha đầu này còn chưa dung hợp được chân khí Huyền Băng, lúc nãy giúp ngươi gỡ bỏ chân khí dẫn tới nội tức nhiễu loạn. Nhưng nội lực của nha đầu này thâm hậu, điều tức một lúc liền không sao.” Huyền Ngọc Tử rất tâm đắc với phương diện khí công này nên giải thích nghi ngờ của mọi người. “Tên tiểu tử này có được tâm ý của nha đầu là có phúc ba đời đấy!” Nói xong, Huyền Ngọc Tử cười ha hả, đi ra ngoài động.
Phong Dạ Hàn sâu sắc nhìn Ngạo Tình vẫn ngồi điều khí, thật đúng là như vậy, gặp gỡ nàng làm cho thế giới của hắn tràn đầy nụ cười cùng ánh sáng, nàng luôn suy nghĩ cho mình, không oán không hối.
Ngạo Tình điều khí xong, mở mắt liền thấy gương mặt tuấn tú lại thâm tình, tóc gáy run run “Trời ơi, lại cái vẻ mặt này, tuy rằng sức chịu đựng của ta rất mạnh nhưng chàng cũng không nên quyến rũ ta như vậy.” Nói xong, nhanh chóng muốn chạy đi.
Phong Dạ Hàn không khỏi có chút buồn cười, lại hơi giận, nói “Xem nàng chạy chỗ nào.” Cánh tay dài đưa qua, bắt Ngạo Tình ôm vào trong ngực.
“Ai nha! Ta muốn bình tĩnh!” Ngạo Tình khoa trương la hét, khua khoắng tay chân lợi hại.
Đám người Băng Tâm cười to ra tiếng.
Chưởng quyền luân phiên, vút lên trời cao rồi lao xuống, một quyền hung hăng đánh vào mặt tuyết, bông tuyết vẩy ra lúc, bóng dáng màu trắng cũng nhảy lên giữa không trung, đánh vào mặt đất, làm mặt đất nứt ra, không ngừng lan truyền, đường kính ước chừng hai mươi thước, như một mạng nhện lớn.
“Oa! Cô gia thật lợi hại.” Băng Tâm mừng rỡ nhảy dựng lên, miệng mở to cơ hồ nhét được cả quả trứng ngỗng. Băng Lam cũng hưng phấn không thôi.
”Đại lục này lại có thêm một nhất đẳng cao thủ rồi.” Chưởng lực kia kinh người, Huyền Ngọc Tử cũng bội phục, vuốt râu nói.
Bốn người Xuất Nguyệt nhìn nhau, đều vui mừng vì chủ tử nhà mình lấy được tuyệt thế võ công.
“Tiền bối có biết đây là môn võ công gì hay không?” Lần đầu tiên Thượng Quan Dực thấy chưởng công uy lực kinh người như vậy.
Huyền Ngọc Tử cười lắc đầu, mắt lão liếc nhìn Ngạo Tình đang đứng một bên trầm tư nói: “Ta nghĩ nha đầu này có đáp án đấy.”
“Thì ra là tiểu thư biết, tiểu thư mau nói đi, chớ bày ra vẻ mặt cao thâm nữa.” Băng Tâm nhanh nhảu nhảy đến trước mặt Ngạo Tình, không nhịn được tò mò mà hỏi.
Ngạo Tình mỉm cười nói: “Vãn bối còn có chút nghi ngờ, đợi nghiệm chứng mới có thể xác định.”