Chương 67: Gặp lại Phong Dạ Hàn
"Đây chính tự mình đưa tới cửa, hắc hắc." Sở Mộc Hi sắc mặt không đổi hùng hồn tuyên bố.
Ngạo Tình tức giận tới mức mắt trợn trắng, cố gắng rút tay về, phanh. Một hồi hoa mắt.
Sở Mộc Hi gục tại bên giường, bốn cánh môi giao nhau, mắt đào hoa nhãn xẹt qua một tia được như ý, đánh bất ngờ thành công. Hắn không cách nào kiềm chế mà cúi thấp đầu đặt lên cánh môi mềm mại, mang theo vội vàng đòi lấy, e sợ sau một khắc nàng sẽ biến mất. Xúc cảm mềm mại kia làm thân thể hắn chấn động, chỉ có Tiểu đông tây mới có thể mang cho hắn cảm giác như vậy, chưa bao giờ có một nụ hôn nào có thể làm cho hắn mừng rỡ như điên không thể dứt bỏ như vậy.
"Tiểu thư." Băng Tâm đang cầm một chén cháo trắng nóng hổi đẩy cửa tới, nhìn thấy một màn này, lên tiếng kinh hô.
Ngạo Tình bỗng nhiên tỉnh, rút tay hóa quyền vung lên, rống lên vang tận mây xanh: "Sở —— Mộc —— Hi."
Cả Tây La khách sạn run rẩy, người khởi xướng lại cười một tiếng gió nhẹ nước chảy mà qua.
"Ăn nhiều thịt một chút, mặt cũng biến thành mặt trái xoan rồi, còn đâu tiểu Bàn nữu đáng yêu nữa. . ."
" Thịt cá này cũng nấu ngon, ăn nhiều một chút, mập ôm mới thoải mái. . ."
"Tiểu đông tây, hai chúng ta ra ngoài đi dạo, bóng đêm thật đẹp, nên Phong Hoa Tuyết Nguyệt. . ."
Ngạo Tình gần như sắp nghẹn thành nội thương, Băng Tâm cùng Băng Lam cơ hồ hoài nghi có phải trời cao phái yêu nghiệt này đến hành hạ tiểu thư nhà mình, nhân tiện đem các nàng chà đạp luôn không. Đường đường Tây Hộc quốc thái tử như thần thoại giờ lại điên khùng, nói cười ríu rít, hình tượng quân tử đều bị quét sạch, hôm nay càng dứt khoát hóa thân làm vô lại, lại còn tự nhiên như thế, giống như là thiên kinh địa nghĩa vậy.
Bốn mắt nhìn hắn chằm chằm cơ hồ muốn rớt con ngươi, người nào đó lại coi như mây khói, im lặng, hai người nội thương nghiêm trọng. Âm thầm cầu nguyện cô gia nhanh chóng chạy tới, nếu không, không phải tiểu thư nhà mình điên khùng, mà là họ hộc máu bỏ mình trước.
"Sở Mộc Hi, Âu Dương Trường Phong có phải là người của ngươi hay không?" Không nhìn tới nhu tình như nhỏ ra nước kia, Ngạo Tình nói thẳng trọng tâm.
"Phải, cũng không phải."
Sở Mộc Hi lười biếng nằm nghiêng ở trên ghế dựa, lười biếng nụ cười dịu dàng hấp dẫn cùng mị hoặc mê người, một thân này phong cách vương giả tôn quý, như hoa anh túc trong đêm tối nở rộ, tản ra lực hút trí mạng.
Đôi mắt Ngạo Tình ngơ ngẩn, không thể không nói đây là một yêu nghiệt ôn nhuận.
Trả lời dứt khoát như vậy khiến Ngạo Tình có chút kinh ngạc, sợ là minh lang nhị của Tây Vực Lang Nha_ Âu Dương Trường Phong muốn soán vị đoạt quyền.
"Hắn còn có chí hướng ở hoàng cung thất lạc Tây Vực." Sở Mộc Hi đoán được suy nghĩ trong nội tâm Ngạo Tình, không quên cộng thêm một câu.
"Hoàng cung thất lạc Tây Vực? Đó không phải chỉ là truyền thuyết thôi sao?" Sự hiếu kì của Băng Tâm nổi lên, cũng quên bất khoái( không thích) lúc trước.
"Không có lửa làm sao có khói, gần đây một vị Đạo Mộ Giả (trộm mộ) cơ duyên xảo hợp trộm được bản đồ hoàng cung thất lạc. Tứ Quốc, Khổng Tước Sơn Trang đã sớm biết, không ngoài dự đoán, sau ngày mai Tây Vực cũng không còn gió êm sóng lặng như vậy." Sở Mộc Hi cười hì hì vuốt vuốt ly rượu, liếc Ngạo Tình đang cúi đầu trầm tư: "Túc Nguyệt quốc cũng có người tới."
Vẻ mặt Ngạo Tình đọng lại, chuyển mắt ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xa.
Đôi mắt hoa đào của Sở Mộc Hi quay vòng, vẫn không che giấu được sự đau lòng. Một buổi sáng bỏ qua, không có nghĩa là cuộc đời này đều bỏ qua, hơn nữa cuộc đời của hắn chưa bao giờ có bốn chữ " nhẹ nhàng buông tha" này.
Tất cả vẻ mặt của Sở Mộc Hi rơi vào trong mắt Băng Lam, một nam tử luôn dõi theo, sát phạt quyết đoán giờ phút này ý chí vững như Kim Cương, khiến Băng Lam có một loại đè nén khủng hoảng, sợ là cô gia đã gặp được tình địch chân chính rồi.
Hôm sau lúc hoàng hôn, Tây La khách sạn quả nhiên náo nhiệt lên, lão bản cùng người làm loay hoay làm việc.
Tự nhiên, cũng có Phong Dạ Hàn một đường long đong mệt mỏi, tiều tụy không ít, cũng không làm giảm chút nào vẻ lạnh lùng. Nhìn nét mặt lạnh nhạt của Ngạo Tình, hắn giận. Chưa bao giờ hắn ghét nàng bình tĩnh lạnh nhạt giống giờ phút này như vậy.
Ngạo Tình hiểu ý tứ trong mắt phượng, hơi ngừng lại, vẻ không đành lòng chỉ chợt lóe rồi biến mất, kiên quyết dâng lên, muốn xoay người bước đi.
Thân hình Phong Dạ Hàn thoắt một cái, chính xác chiếm lấy đôi môi Ngạo Tình, không để ý tới phản kháng của người trong ngực, mang theo vội vàng cùng nhớ nhung, bá đạo vô cùng.
Ngạo Tình mấy lần giãy dụa không thoát, lại tỉnh táo lại, nhắm mắt, suy nghĩ, hàm răng hướng về phía môi của hắn múi, dùng sức khẽ cắn, nhất thời một cỗ tanh mặn ở trong miệng hai người lan tràn ra.
Phong Dạ Hàn đau xót, nhanh chóng rời đi môi của nàng, lấy tay ở trên môi lau một cái, vừa nhìn, màu đỏ tươi chói mắt, làm con ngươi của hắn nhuốm màu huyết sắc, mang theo đau lòng cùng tức giận nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng nói: "Ngạo nhi." Dứt lời một cái tay cao cao giơ lên, hướng về phía mặt của nàng liền hung hăng quạt xuống.
Bốp.
Nặng nề đâm vào lòng của Ngạo Tình, giống như kim châm dao chém.
Mọi người quả thật sắp điên rồi, chủ tử không phải tư (nhớ) thê thành cuồng sao? Tại sao lại. . . ?
Tiểu thư không phải rất nhớ cô gia sao, sao hai người sẽ vừa thấy mặt liền như nước với lửa đây?
Phong Dạ Hàn không thể tin nhìn tay phải của mình, hoảng hốt, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Sở Mộc Hi đau lòng tiến lên kéo Ngạo Tình qua, nhìn nàng mặt mũi bình tĩnh, lạnh nhạt ánh mắt, tâm bỗng dưng căng thẳng, thì ra là tiểu đông tây năm đó, khi nào thì bắt đầu, tâm bắt đầu che giấu quá sâu, sâu đến hắn muốn nhìn cũng không thể nào thấu được.
Không tự chủ đưa tay nâng lên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, lòng ngón tay nhẹ nhàng ma sát da thịt bóng loáng in hằn năm ngón tay, tức giận nhìn chằm chằm mắt phượng, lửa giận trong tròng mắt đen như muốn đem Phong Dạ Hàn thiêu đốt thành tro, ánh mắt âm u tản ra lưỡi dao rét lạnh u mang.
Chợt chuyển một cái, kéo tay Ngạo Tình, muốn rời đi.
Phong Dạ Hàn quýnh lên, kéo lấy tay kia của Ngạo Tình, âm thanh bao hàm tình cảm cùng tang thương, nhiều hơn là sợ hãi, run giọng vội la lên: "Ngạo nhi, nàng không phải từng nói sẽ không rời khỏi ta sao?"
Ngạo Tình vừa nghe, tâm hung hăng co rút một phen, thân thể cũng khẽ run, Sở Mộc Hi có thể cảm nhận được biến hóa của nàng một cách chân thật.
"Ta đã từng nói, chẳng qua ta đang muốn suy nghĩ xem có nên thu hồi câu nói kia không?" sắc mặt Ngạo Tình đã sớm khôi phục lành lạnh, đạm mạc nói.
Rầm.
Phong Dạ Hàn liên tiếp lảo đảo lui về phía sau vài bước, trong lòng trầm thống, đúng, là hắn một tay thúc đẩy cục diện hôm nay, nhưng hắn hối hận, nghĩ vãn hồi, không được sao?
"Chúng ta đi thôi." sắc mặt Ngạo Tình chợt chuyển một cái, cười với Sở Mộc Hi, tinh khiết ôn hòa, giống như có thể chữa khỏi tất cả đau đớn thế gian. Tròng mắt đen của Sở Mộc Hi ngưng tụ, cũng nhoẻn miệng cười: "Tốt. Chúng ta đi."
Lưu lại mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết như thế nào cho phải.
Phong Dạ Hàn ngơ ngác nhìn bóng lưng hai người rời đi, xứng đôi như thế, giống như ông trời tạo ra. Cả người giống như bị ngâm vào tuyết cốc lạnh lẽo, lạnh lẽo cực độ. Mắt phượng rũ xuống giấu đi thương tổn khó thấy, suy nghĩ phiêu đãng, đúng như nữ nhân kia nói như vậy, từ xưa Đế Vương không si tình?
Phong Hề Ngạn cùng đi lúc này có một loại cảm giác nói không ra lời, nếu như có thể, hắn muốn ở bên cạnh nữ tử kia chính là vì hắn có hận có oán phong Dạ Hàn.
Bính bính đụng.
Cửa phòng Phong Dạ Hàn kình phong vỗ vào, Băng Tâm đạp lửa giận vọt vào, bốn người Xuất Nguyệt muốn ngăn cản.