Chương 77: Băng Tâm không nói

Phong Dạ Hàn nhoẻn miệng cười, nhu tình nắm tay Ngạo Tình: "Ngạo nhi ghen vì ta sao?" đổi lấy ánh mắt hờn dỗi trừng đến của mỹ nhân, không có việc gì lớn lên đẹp mắt như vậy làm gì, thật muốn mang hắn giấu đi để cho hắn nếm thử tư vị tối tăm không thấy ánh mặt trời một chút.


Phong Dạ Hàn tâm tình rất tốt, nhẹ nhàng nói bên tai Ngạo Tình "Ngạo nhi tức giận cũng rất mê người." Mắt phượng không che giấu được kích động cùng vừa lòng.


Ngạo Tình cắn răng, nhịn xuống, thản nhiên cười: "Đúng vậy a. Một đống ong bướm không dứt, nếu một ngày nào đó bản cô nương không vui, sẽ mai danh ẩn tích, để cho chàng ngồi mà khóc đi." Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên chơi trò mất tích giữa đường.


Phong Dạ Hàn vừa nghe, sắc mặt biến lạnh, nhớ tới lần Ngạo Tình mất tích mười mấy ngày, trong lòng áy náy lo lắng, cánh tay gắt gao ôm chặt, ra lệnh, "Không cho nàng mất tích nữa."


Ngạo Tình bị hắn ôm chặt, cảm nhận được lo sợ trong lòng hắn, lần mất tích trước để lại cho hắn ám ảnh khó quên, tạo cho hắn cảm giác bị vứt bỏ. Trong lòng đột nhiên đau xót, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tuấn tú, cười khanh khách nói: "Ta đồng ý với chàng."


Phong Dạ Hàn vẫn ôm chặt làm Ngạo Tình hơi đau, cau mày, nhếch miệng nhe răng nói: "Này, chàng không dịu dàng một chút được sao. Ta sẽ sớm bị chàng lăn qua lăn lại thành da bọc xương."
"Tiểu Đông Tây, ta sẽ rất dịu dàng với muội." ánh mắt đào hoa của Sở Mộc Hi chất chứa nhu tình, cười như gió xuân.


available on google playdownload on app store


Ngạo Tình bỗng chốc buông Phong Dạ Hàn ra, lạnh đến buồn nôn, "Đại ca ca, ngươi hãy giữ lại tình cảm rồi tìm cho ta một đại tẩu đi, chớ can thiệp mù quáng." Nói xong, rất nhanh chống lại ánh mắt cuồng nộ của nàng kia.
"Nhã Nhã đâu?" Nói rồi Ngạo Tình không nhìn vẻ mặt sắc nữ cuồng dại kia.


"Hừ! Đến Thiên Tư động của ta còn dám cướp nam nhân ta coi trọng, ta cứ không để cho ngươi vừa lòng đẹp ý đấy." Hoa si kiêm oán phụ ác độc nói.
Dung Hi giận đến có thể sùi bọt mép, cũng không đoái hoài tới nhược điểm hay không nhược điểm, lớn tiếng quá "ɖâʍ phụ vô sỉ."


Sắc nữ lòng đầy căm phẫn quăng tay áo muốn rời đi, hồi lâu, mi tâm nhíu lại, đột nhiên nói một câu: "Ta thấy Dung công tử cũng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, thế nào lên tiếng thô bỉ không chịu nổi, thật sự khiến tiểu nữ đau lòng muốn ch.ết."


"Ngươi cũng lớn lên có hình có dáng, thế nào mà cặp mắt luôn bắn ra ánh mắt cầm thú, thật sự để cho chúng ta mở rộng tầm mắt, một thân xác tốt, một tâm can ɖâʍ phụ." Ngạo Tình cướp lời nói, quyết định hạ mãnh dược. Lật lọng, thật sự đáng hận.
Ha ha ha. Một mảnh tiếng cười vang lên.


"Ngươi. . ." Ngón tay thon dài chỉ lên, sơn móng tay đỏ thẫm, giận đến run lẩy bẩy.


"Gọi chủ nhân chân chính của các ngươi ra ngoài, bản cô nương lười phải cùng ngươi nói chuyện." Ngạo Tình hung hăng nói, chỉ muốn xuất ra một tát. Nếu Nhã Nhã có việc không hay xảy ra, đời này lương tâm của màng không thể dễ chịu được.


Tiếng cười tắt đi, mọi người đồng loạt nhìn về phía Ngạo Tình, kinh hãi. Trong mắt Phong Dạ Hàn cùng Sở Mộc Hi lại có thêm vài phần đương nhiên cùng kinh ngạc.


"Ngươi. . .Ngươi biết. . .Ta không phải Cung chủ?" Sắc nữ vẻ mặt khiếp sợ, giống như gặp được hòa thượng cùng ni cô bái đường vậy, đúng là không thể tưởng tượng được.


"Trình độ như ngươi thì nên trở về ma âm động của ngươi úp mặt vào tường sám hối mười năm cũng chưa chắc trốn được Hỏa Nhãn Kim Tinh (mắt thần) của bản cô nương." Ngạo Tình khinh bỉ liếc mắt nhìn sắc nữ một cái, dáng vẻ không sai, tâm địa không sai, nhưng là việc quá để nam nhân vào mắt thì đúng là làm bậy.


Ba ba ba. Tiếng vỗ tay thanh thúy từ xa lại gần, hương Bạch Mai theo gió mà đến. Chủ nhân đích thực rốt cuộc hiện thân.


Tay áo bồng bềnh, da trắng nõn nà, vô cùng mịn màng, như tơ lụa bóng loáng, gò má mềm mại giống như búp bê, cộng thêm dáng người yểu điệu như ma quỷ, tuyệt đối là một cái Yêu Tinh. Từ khí tức trên người nàng phát ra, thì biết rõ dưới gương mặt này ông trời cho nàng một tâm can kì dị.


"Không trách được sư phụ luôn nói, Bách Lý Ngạo Tình, không chỉ có vẻ ngoài khuynh thành thùy mị, quan trọng hơn là nàng có một viên Thất Khiếu Linh Lung tâm, cơ trí hơn người, nhanh mồm nhanh miệng. Tất cả ưu điểm của các cô nương tập trung về một thân, là đệ nhất mỹ nhân của đại lục, quả nhiên là đúng." Từ ngữ thanh thoát, hơi thở như u lan, không có mấy nam nhân không quỳ gối dưới gấu quần nàng.


"Thì ra sư thúc muốn khích lệ sư chất như vậy, thật làm cho Ngạo Tình thụ sủng nhược kinh." Chắc hẳn cô nương này cũng đã thấy hình dáng thật sự của mình, tất nhiên không cần che giấu nữa, thuận tay kéo mặt nạ da người xuống, biến đổi xảy ra nhanh chóng, trong nháy mắt khiến các tiểu nha đầu phục vụ trong cung nội quên hô hấp.


"Ách. . .Thì ra là ngươi. . . Đẹp như vậy." Sắc nữ đột nhiên cảm thấy như miệng nuốt phải ruồi, hô hấp đều không thuận, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.


"Đi xuống." Gương mặt tuyệt mỹ tươi cười, bên trong hàm chứa không ít bất đắc dĩ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trong âm thanh lại mang theo một cỗ ý lạnh đặc biệt.


"Cung chủ, Tường Vi nghĩ. . ." đôi mắt hạnh chống lại mắt xếch mang theo lạnh lùng, chợt cảm thấy một cỗ khí lạnh lẽo đâm vào da thịt, nhấc làn váy tức giận đi xuống, lúc rời đi không quên lưu luyến liếc Phong Dạ Hàn một cái.


"Không biết Bách Mị cung chủ muốn như thế nào mới để cho Ngạo Tình thấy Nhã Nhã? Không ngại nói thẳng." Ngạo Tình chống lại cặp mắt xếch xinh đẹp, đột nhiên cảm thấy, đôi mắt phượng này rất có linh khí, chỉ là linh khí ở thật sâu bên trong bị lệ khí che đi, còn có một chút oán khí tích tụ đã lâu.


Bách Mị hơi ngẩn ra, không ngờ Ngạo Tình nhanh biết tên mình như thế, chắc hẳn cũng biết không ít tin tức của Thiên Tư cung, nghiêm trang cười nói: "Sư muội quả nhiên mồm miệng lanh lẹ, Bách Mị dù chỉ lớn hơn ngươi mấy tháng, nhưng sư phụ lại nói ta không bằng ngươi, Bách Mị nghĩ nhân cơ hội này, cùng sư muội đấu một phen, nếu sư muội thắng, tự nhiên để cho ngươi gặp hảo hữu(bạn tốt) của ngươi."


Nhìn vẻ mặt giả vờ đứng đắn, trong lòng Ngạo Tình buồn chán, nói: "Nói một chút điều kiện nhất lao vĩnh dật(làm một lần nhàn nhã cả đời). Đến Thiên Tư cung này đúng là chẳng vui vẻ gì mà."


"Quả nhiên, cùng những người thông minh nói chuyện đúng là sảng khoái. Nếu như ngươi thắng, lập tức có thể thấy được hảo hữu của ngươi; ngươi thua, cũng có thể mang đi hảo hữu, bất quá lưu lại nam nhân của ngươi." Mắt xếch không quên mỉm cười liếc mắt nhìn Phong Dạ Hàn, không có tình cảm, chỉ có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.


Phong Dạ Hàn chỉ chăm chú cúi đầu uống trà, hắn vốn không nói nhiều, lại càng không nguyện ý nói cùng với nữ nhân khác, không thể làm gì đành lặng lẽ đợi Ngạo Tình nói lại.


Thì ra chỉ muốn đoạt lấy thứ mình có Bách Mị mới thoải mái. Ngạo Tình liếc mắt nhìn Phong Dạ Hàn, than thở: "Thế nào mà các ngươi cũng thích một cái núi băng như vậy." Phong Dạ Hàn không vui, nắm tay nhỏ bé cười tà nói: "Ta đối với nàng nhiệt tình như lửa."


Ngạo Tình vừa nghe, đôi mày thanh tú nhíu chặt: " Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nếu như hắn có ý với ngươi, ta tuyệt không ép cùng ta; mà như hắn vô ý, Bách Mị sư tỷ cũng không tiện bá vương ngạch thượng cung(cưỡng ép) chứ?" Nói đến như vậy, là một cô nương cũng biết xấu hổ vinh nhục.


"Sư tỷ tin tưởng chuyện lâu ngày sinh tình, huống chi ta đối với hắn vừa thấy đã yêu. Cái ta có chính là thời gian làm hắn yêu ta." Thật đúng là có tư cách để tự tin.


"Người ta nói thiếu nữ hoài xuân là một thói xấu, sư tỷ đây là bệnh thời kỳ cuối không có thuốc nào cứu được rồi." Ngạo Tình vỗ trán thở dài, ngươi căn bản chính là tham muốn giữ lấy quấy phá, tại sao không nói đến lưỡng tình tương duyệt.


Phốc xuy. Nói ra được lời nói ngoan độc này, mọi người tự đáy lòng bội phục.


"Tiểu thư, nói rất hay." Băng Tâm không nhịn được thở dài nói, nói xong tiếp tục tiến vào trạng thái im lặng. Ngay từ lúc tới Thiên Tư cung, Ngạo Tình đã dặn dò Băng Tâm đừng nói lung tung. Nha đầu này thật đúng là nghe lời.






Truyện liên quan