Chương 23: Bữa tiệc đẫm máu (2)
Lãnh Tuyết Băng tay cầm ly rượu khựng hẳn ở không trung, rất lâu sau đó cảm thấy có người đã đứng xác bên mình.
Đó là một người đàn ông mặc vest đen, tóc nâu sánh giữa cơn gió, vẽ mặt tuy cợt nhã nhưng lại có cái gì đó ưu thương kiến cô thật không hiểu hết.
Hắn rất mĩ, bên tai trái vẫn theo thường lệ là một chiếc bông tai bạch kim tím càng tôn thêm vẽ huyền bí, hắn chính là kẻ thù sau này của cô. - Quân Minh Phong
Lãnh Tuyết Băng cười nhạt nghiên đầu gió nhẹ thổi nhẹ làn tóc bay vụt trong gió, khóe miệng kia là một nụ cười lạnh nhạt, trong mắt cô là một tầng băng mỏng, cô nghĩ gì chỉ có mình cô mới biết được mà thôi.
Quân Minh Phong cũng cảm thấy cô gái bên cạnh mình không thể nắm bắt được trong thâm tâm cô nghĩ gì, chỉ biết mắt cô không nhìn ra một tí gì là gợn sóng, con người cô được chôn vùi như một đáy vực thẳm vậy:
" Cô còn nhớ tôi chứ " Quân Minh Phong cười đùa cợt nói, còn không quên lắc lắc ly rượu trên tay, nét mặt của hắn rất thần bí.
Lãnh Tuyết Băng cười như không cười nhìn xa xôi giọng nói tựa như không như có nói một câu hai nghĩa : " Chúng ta thân như vậy sao "
Quân Minh Phong không những không tức giận mà còn cực kì thể hiện cái gọi là " mặt dày tám thước cũng bằng " hài hước nói : " Tất nhiên ....."
Lãnh Tuyết Băng giật giật khóe miệng trong lòng mắng: Người này thực không biết từ ngượng viết làm sao sao?.
Bất quá nét mặt cô cũng không thay đổi : " Tôi chỉ gặp anh một lần thì phải, cũng không nói chuyện....."
" Cái đó với tôi gặp mặt đã thân rồi " Quân Minh Phong buộc miệng trêu cợt đột nhiên thấy cái gì đó sai sai đang định biện giải thì bên kia truyền đến một tiếng châm chọc.
" A! thì ra là vậy " Lãnh Tuyết Băng nụ cười dài sau đó nhấp ngụm rượu kết luận : " anh là hạng người tùy tiện "
Lần này Quân Minh Phong quẫn, thật sự quẫn rồi, anh là bị người ta gái a. Thật sự là một cô gái ....
Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng cười nhẹ nhàng, trầm thấp : " Băng cậu ở đây à "
Lãnh Tuyết Băng nghe tiếng của Cres thì lập tức xoay người bước đi không thèm liếc nhìn ai đó một cái chỉ tập trung vào Cres : " Xong rồi sao?"
" Phải nha, đi thôi, Rsen muốn gặp cậu đó " Cres liếc nhìn Quân Minh Phong một cái sau đó nhíu mày, Lãnh Tuyết Băng không biết suy nghĩ của hắn không có nghĩa là Quân Minh Phong không biết.
Cres nhướng mày nhìn Quân Minh Phong sau đó trực tiếp xem thường : Người này là kẻ thù của cả bọn, tại hắn mà..... đừng tưởng rằng 9 năm trước xảy ra chuyện gì hắn không biết. Băng chắc chắn cũng biết vì thế hắn muốn xem tên này tiếp cận Băng làm gì nếu vì lý do năm đó, hắn tuyệt đôi không tha cho người này.
Lãnh Tuyết Băng quàng tay Cres lước di, bỏ lại phía sau Quân Minh Phong nhìn theo thân ảnh hai người, hắn cảm thấy cả hai rất quen thuộc, giống như là bọn họ vậy, liệu có phải bọn họ không?
Cres và Lãnh Tuyết Băng đi đến một góc tối, Cres dò xét sung quanh bắt đầu báo cáo : " Tớ đã đi ngang qua hầu hết người ở dây đều trang bị súng, bọn chó săn như hổ rình mồi giả trang thành nhân viên phục vụ, ở dưới khay rượu, bàn tiệc dưới các đỉa thức ăn có chip định hình thông tin quan sát tình huống, còn có súng được dấu khắp nơi trong bụi cây có cả máy nhắm. Thanh đã vô hiệu hóa hết tất cả đồ điện tử, Thiên bắt đầu lặp chiến dịch dự phòng "
Lãnh Tuyết Băng nghe vậy thì lập tay phải hơi vuốt tóc bên nhưng đó là một động tác giả để gắng phone đeo vào tai sau đó cẩn thận phủ tóc : " Tốt lắm, bên kia thế nào "
" ZF không rục tịt, K&S chỉ mình Quân Minh Phong rời khỏi chổ ngồi, đám người kia không xuất hiện. " Cres lước mắt nhìn xung quanh : " Nhưng mà tớ cảm thấy họ đang theo dỏi mọi người ở đây."
Lãnh Tuyết Băng cười lạnh: " lúc nãy tớ đã kiểm tr.a bên ngoài, có 8 chổ có giây thừng teo ở các bệ cửa sổ, và có 13 nơi có dây cực mỏng hình mạng nhện. Đây là kí hiệu điển hình của thảm sát, họ đang ở một trong 4 toà nhà quanh đây, chỉ là không biết tòa nhà nào "
Cres mặt hơi biến sắc : " Dây mạng nhện? Là bọn họ sao?"
" Phải! đám ngươi đó sẽ xuất hiện. Chỉ có điều Rsen không phải 20 người ở Neverowk bọn họ đang tính làm gì đó " Lãnh Tuyết Băng hơi nghiên đầu đột nhiên tai phone có kết nối từ Diệp Thiên Thiên.
Diệp Thiên Thiên giọng nói không tốt lắm : " Có một chiếc xeMercedes-Benz F125 không biết rõ chủ nhân, Thanh không nhận được thiết bị điện tử từ đó, cậu ấy đã cố gắng điều tr.a nhưng toàn bộ phần mềm máy tình của cậu xém chút bị dở bỏ ."
Lãnh Tuyết Băng ngừng thần nhìn xung quanh sau đó nghiên đầu qua bên phải nhìn ra ban công bên cạnh sau đó kéo nhẹ tay Cres ý bảo ra ban công ty.
Cres thấy vậy hiểu ý, vươn tay cầm hai ly rượu đổi cho Lãnh Tuyết Băng sau đó cả hai cùng nhau ra ban công.
Vừa tới nơi cả hai cũng không hấp tấp, Lãnh Tuyết Băng nhấp một ngụm rượu nhìn xung quanh sau đó rất nhanh tìm được chiếc xe đó, mặc dù trời rất tối nhưng thị giác của Lãnh Tuyết Băng rất tốt vừa nhìn đã biết địa điểm : " Chiếc xe đó người chưa xuống, Thiên lập tức kêu Thanh tắc tất cả thiết bị, chúng ta bị nhiễm sóng rồi "
" Cái gì! ch.ết tiệc " Nghe Lãnh Tuyết Băng nói vậy Diệp Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy đau đầu sau đó rất nhanh lấy lại bình tĩnh nhìn màng hình máy tình trước mật : " Rsen cũng chưa ra khỏi phòng, hắn đang tính giở trò gì vậy !?"
" Tạm thời khoang manh động chúng ta đổi thiết bị điều tra, còn cái xe kia...."
Cres bên cạnh cũng đảo mắt xung quanh sau đó chỉnh một tí trang phục lập tức nhìn chằm chằm vào cái xeMercedes-Benz F125 : " Cái xe đó rất quen mắt "
" Hả!? " Lãnh Tuyết Băng cũng nhìm chằm cái xe đó bỗng nhiên nhớ tới một người.....