Chương 24
Sáng sớm, Nhung Hâ·mLỗi đã dậy từ lúc nào, cô thức dậy chậm rãi xếp chăn ánh nhưng ánh mắtcó ch·út ê ẩm, thì Nhung Hâ·m Lỗi mở cửa bước vào giúp cô lấy nước nóng,bởi vì bình thường ở quân đội thì bọn anh vẫn dùng nước lạnh, sợ một côgái nhỏ nhắn như Trần Cẩn không thể chịu được nên anh phải đi lấy nướcnóng cho cô, bưng bữa sáng đặt trên bàn, rót thêm cho cô một cốc nướcnóng bên cạnh.
Cửa vừa mở ra, Trần Cẩn ngẩng đầu nhìn anh khẽ mỉm cười, anh liền bước lại gần nhíu mày hỏi: “Sao em không ngủ thêm mộtlát nữa?”
“Ngủ lâu quá dậy sẽ đau đầu!” nói xong giơ tay gõlên đầu, anh lắc đầu bước đến ngồi trên giường giúp cô xoa bóp một lúcrồi cúi đầu hỏi: “Đã bớt đau chưa?”
“Dạ, đỡ nhiều rồi.” c·ônhắm mắt hưởng thụ sự chăm sóc của anh, sau đó cầm hai tay của anh ngẩng đầu nhìn anh cười: “Em chưa hề nghĩ tới giữa hai chúng ta còn có thểnhư thế này.” Trước đây cô cũng chưa từng nghĩ đến anh sẽ dịu dàng, chăm sóc cô như bây giờ, cô chỉ nhìn thấy anh chăm sóc người khác nhưng đókhông phải là cô, bây giờ cô vẫn còn một ch·út cảm giác mơ hồ, khó tin.
“Chỉ cần em nguyện ý, sau này anh sẽ mãi mãi như vậy.” Nhung Hâ·m Lỗi nhếchmôi ôm lấy cô vào trong ngực, hé miệng mỉm cười. Trần Cẩn từ trong lònganh vùng dậy nhảy xuống giường mặc quần áo tử tế rồi đi đ·ánh răng rửamặt, anh đã sớm chuẩn bị đồ dùng cá nhân cho cô, ăn xong điểm tâ·m NhungHâ·m Lỗi cứ ôm chặt cô không thả, hai người ngồi cứ chơi đùa như vậy.
Cảm thấy người trong ngực không an phận cứ níu lấy cổ áo anh chơi đùa, anhvuốt ve tóc cô rồi dò hỏi: “Hôm nay anh không phải huấn luyện, em ở đâyvới anh được không?”. Trần Cẩn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh rồi cố ýlại sát bên tai anh gật đầu một cái giống như thật sự đồng ý rồi chầmchậm nói: “Được, nhưng anh phải đồng ý với em.....” Cố ý kéo dài chờ anh chủ động hỏi.
“Chuyện gì?” Nhung Hâ·m Lỗi nhíu mày hỏi luôn,nha đầu này không biết lại bày ra trò gì nữa rồi, Trần Cẩn đứng dậytrịnh trọng nhìn thẳng vào anh nói: “Sau này không cho anh bắt nạt em,không được ra lệnh cho em! Không thể lớn tiếng với em! Em cũng khôngphải lính của anh.” Giống như đã biết được điểm yếu của anh nên cô vộivàng ra điều kiện ng·ay.
Anh đen mặt nhìn cô nói, những điều kiệncô vừa mới nói ra khiến anh dở khóc dở cười, im lặng một lúc rồi anh mới lên tiếng: “Anh bắt nạt em lúc nào, anh quát em cũng không phải là doem chọc anh tức giận sao.”
“Em mặc kệ, anh có đồng ý haykhông, không đồng ý bây giờ em lập tức đi ng·ay.” Điệu bộ Trần Cẩn bâygiờ giống như một nữ vương, hôm nay cô không tin là cô không trị đượcanh, Nhung Hâ·m Lỗi đáng ghét này cứ động một tí là quát mắng cô, tật xấu này phải chỉnh ng·ay nếu không sau này cô sống làm sao được.
Thấy cô đi về phía cửa được mấy bước chuẩn bị rời đi, anh vội vàng bắt lấytay cô níu lại, rồi ôm cô lại từ phía sau, nhỏ giọng nói: “Được, anh cái gì cũng nghe lời em.”
Nhìn vẻ mặt hả hê thắng lợi của cô, anhcười xấu xa ôm cô lại dựa trên cửa phòng rồi nhanh chóng hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, nhẹ nhàng ma sát trên cánh môi và đưa đầu lười vàotrong miệng cô đây dưa qua lại, nụ hôn này đặc biệt kéo dài, cho đến khi cả người anh đều nóng lên,không an phận đưa tay từ ngang hông của côvuốt ve dần lên phía trên, bàn tay không ngừng dày vò trước nơi mền mạivà mẫn cảm ở ngực cô. Đem cô cắn nuốt từng ngụm vần không chịu buông côra.
Trần Cẩn có thể cảm nhận được nơi nào đó của anh đang nóngrực dán chặt vào mình, lúc này anh đưa tay xuống giữa hai chân của cô,chuẩn bị cởi quần cô. Cô cũng không biết có nên ngăn cản anh hay không,đành phải để anh muốn làm gì thì làm.
“Cốc, cốc, cốc!” tiếnggõ cửa vang lên, Trần Cẩn bị dọa cho hoảng sợ, mở mắt nhìn chằm chằmNhung Hâ·m Lỗi, dùng sức đẩy anh mấy cái thì anh mới miễn cưỡng rời khỏimôi cô, khẽ cắn nhẹ trên cánh môi cô.
Đợi cô chỉnh sửa xong trang phục Nhung Hâ·m Lỗi đen mặt không t·ình nguyện mở của phòng, “Chuyện gì?” Anh tối mặt, không vui nhìn người phía trước hét lên.
Rõ ràng là trách người này đã phá hỏng chuyện tốt của mình, chính trị viện Lục Văn Ngạn đứng ngoài cửa cười ha hả nhìn bọn họ, thấy Trần Cẩn quần áo xộcxệch, sắc mặt thì đỏ ửng, nhìn kỹ thấy đôi môi cũng sưng đỏ thì liềnđoán được hai người bọn họ làm chuyện gì mới ra mở cửa lâu như vậy.
Lục Văn Ngạn che miệng ho khan mấy tiếng, nhìn bộ mặt tức giận của NhungHâ·m Lỗi lúc này cố gắng nín cười nói: “Hâ·m Lỗi, ra ngoài nói chuyện mộtlát.”
Vẻ mặt Nhung Hâ·m Lỗi trầm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn LụcVăn Ngạn, “Em ở đây chờ anh một lát, anh đi rồi sẽ trở lại ng·ay.” Ánhmắt dịu dàng nhìn Trần Cẩn nhẹ nhàng nói, ai không biết lại tưởng bộdạng thô b·ạo lúc nãy của anh là người khác.
Trần Cẩn xấu hổ mặt đỏ bừng gật đầu.
Đi được một đoạn khá xa, Lục Văn Ngạn không nhịn được nữa bước đến khoáctay lên vai Nhung Hâ·m Lỗi vui vẻ cười to, Nhung Hâ·m Lỗi trầm mặt nghiêng người quát to: “Lão Lục, cười đủ chưa?”
Lục Văn Ngạn vỗ vỗ tay:“Chưa đủ, để tôi cười một lúc nữa đã, chú em, không phải anh đây cố ýphá hỏng chuyện tốt của cậu, cậu ngàn vạn lần đừng có mang thù anh.” Vừa nói thế thì sắc mặt Nhung Hâ·m Lỗi lại càng khó coi hơn.
“Tôi đoán anh nhất định là cố ý nếu không bây giờ lại cười hả hê như thế này.” Nhung Hâ·m Lỗi nghiêm mặt đáp trả.
“Nhìn cậu nói này, chúng ta đều ba ngày hai bữa không gặp được mặt vợ,gặp mặt xẩy ra chuyện đó là bình thường. Chỉ là sáng nay chủ nhiệm Thích tìm cậu có chuyện gì ấy, nên nhờ tôi đi thông báo cho cậu thôi. Tôi làm sao biết hai người đang....” nói đến chỗ này Lục Văn Ngạn mím chặt môi nín cười, nói tiếp: “Huống chi tối qua hai người cũng chẳng thấy độngtĩnh gì.” Nói xong lại tiếp tục cười ha hả.
Nhung Hâ·m Lỗi bịnhững lời Lục Văn Ngạn chọc giận nhưng không biết phải phản bác lại nhưthế nào. Trở về phòng làm việc liền thấy Thích Vân Hâ·m đứng trước cửaphòng, trên tay còn cầm một túi hồ sơ, Lục Văn Ngạn nhìn về phía ThíchVân Hâ·m cười cười rồi rời đi.
Nhung Hâ·m Lỗi nhìn về phía cô ta cười nhẹ rồi mở cửa phòng làm việc ra: “Thì ra chủ nhiệm Thích đến.”
“Anh đừng gọi em là chủ nhiệm Thích, gọi tên là được rồi, đừng gọi làchủ nhiệm Thích em cảm thấy là lạ, nếu vậy không phải em phải gọi anh là thủ trưởng sao.” Thích Vân Hâ·m mỉm cười nói với anh.
“Mời ngồi, hôm nay em tìm anh có chuyện gì sao?” anh đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống.
“Là như thế này, tài liệu liên quan anh bảo em tìm đều ở trong túi hồsơ cả.” Thích Vân Hâ·m lấy túi hồ sơ sau lưng đưa cho anh.
Anhnhận túi hồ sơ rồi nhíu mày liếc mắt: “Được, cảm ơn.” Chỉ có một câu duy nhất rồi ánh mắt anh lại tập trung trên túi hồ sơ, không hề nhìn cô tamột lần nào nữa. Thích Vân Hâ·m nhìn anh chằm chằm mộ lúc rồi mím môinói: “Cảm ơn lời chúc tốt lành của anh lần trước, máy dò nhiệt mà độichúng em đang nghiên cứu vừa mới tiến thêm được một bước, mọi người đang chuẩn bị để thử nghiệm.”
“Vậy sao, mọi người tiếp tục cốgắng.” Nhung Hâ·m Lỗi cười cười phụ họa, mỗi khi anh cười thì rất đẹptrai, từ khi Thích Vân Hâ·m bước vào phòng làm việc ánh mắt cô ta luônchuyên chú nhìn anh.
Một lát sau thấy cô ta vẫn đang còn đứng ở đấy, anh ngẩng đầu lên nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì nữa sao?”
“Oh, không có chuyện gì.” Thích Vân Hâ·m ra đến cửa thì quay đầu lạinhìn anh rồi hỏi: “Hâ·m Lỗi, nghe nói anh với cháu gái sư trưởng đang yêu nhau.”
“Ừ, Tiểu Cẩn là bạn gái anh.” Nhắc đến Trần Cẩn thì những đường cong cứng nhắc trên khuôn mặt anh liền mềm mại hẳn đi.
Nghe được câu trả lời của anh, sắc mặt Thích Vân Hâ·m liền ảm đạm hẳn đi, rồi khôi phục lại trong chốc lát: “Không có chuyện gì nữa, em đi trước đây, chúc hai người hạnh phúc.” Cô thức thời vội vàng rời đi, trước đây côkhông tận mắt nhìn thấy nên không thừa nhận, nhưng tối hôm qua ánh mắtcủa anh không hề rời khỏi người Trần Cẩn ,thì cô biết mình với anh làchuyện không thể nào, coi như gia đình muốn hợp tác thì thế nào, NhungHâ·m Lỗi vẫn không hề đặt cô vào trong lòng.
Nhung Hâ·m Lỗi thay đồ bình thường rồi mang Trần Cẩn đến phòng ăn ăn cơm, hai người tay trongtay đến rạp chiếu phim cùng nhau xem phim, thật ra anh cảm thấy xem phim chẳng có một ch·út thú vị gì nhưng có cô ở bên cạnh nên anh kiềm chế lại tính khí của mình, chờ đến khi hết phim, chỉ cần cô nghĩ muốn làm gìanh liền đứng chờ bên cạnh hay là đưa cô đi dạo khắp nơi, anh cảm thấythời gian mình có thể bên cạnh cô quá ít, hai ngày nữa anh lại phải trởvề doanh trại rồi. Cho nên anh trân trọng từng giây ph·út khi ở bên cạnhcô.
Không nghĩ ở bãi đỗ xe lại gặp lại Phó Lâ·m, Nhung Hâ·m Lỗinhìn thấy cô ấy chỉ cười cười, rồi chuẩn bị lên xe để đón Trần Cẩn, thìPhó Lâ·m từ phía sau gọi lại: “Hâ·m Lỗi!”
“Sao em lại ở đây một mình?” nhìn cô bụng lớn đứng trước cửa xe, anh hơi nghi ngờ liền hỏi.
“Ừ, anh ấy vừa có ch·út chuyện nên bảo em lên xe chờ trước.” Phó Lâ·m cúi đầu, vuốt ve cái bụng bầu của mình. Muốn tìm chuyện để nói với anh nênliền hỏi: “Thì ra anh với Trần Cẩn đang yêu nhau. Xin lỗi, lần trước làm cho cô ấy hiểu lầm anh.”
Nhung Hâ·m Lỗi dừng lại một ch·út, sắc mặt cứng ngắc trả lời: “Không sao.”
Thấy anh không đem chuyện này để trong lòng Phó Lâ·m liền nói thêm: “A, chúchai người hạnh phúc, không ngờ tiểu nha đầu đó đã được như ý muốn.” Nóixong sắc mặt có ch·út ảm đạm. Cô chưa bao giờ nghĩ mình chia tay lại tạocô h·ội cho Trần Cẩn. Mặc dù khi đó cô với Trần Cẩn gặp nhau không nhiều, nhưng là con gái cô có thể phát hiện được, khi ở trước mặt cô và NhungHâ·m Lỗi cô ấy luôn gượng cười, nhưng sau đó Trần Cẩn liền giữ khoảngcách với Nhung Hâ·m Lỗi.
Chính cô buông tha trước, nhưng hôm naytận mắt nhìn thấy người yêu trước đây thuộc về mình bây giờ lại là củamột người con gài khác, trong lòng có ch·út khó chịu. Có một số thứ không liên quan đến t·ình yêu mà chỉ là không cam lòng.
“Làm sao embiết?” Nhung Hâ·m Lỗi nghi ngờ hỏi lại, thì ra ng·ay cả Phó Lâ·m cũng pháthiện Trần Cẩn có t·ình cảm với anh từ khi đó, tại sao anh lại không biết.
“Năm đó em có thể nhân ra từ thấy ánh mắt cô ấy nhìn anh, chỉ là anhkhông để ý đến mà thôi, cứ xem cô ấy như đứa trẻ.” Phó Lâ·m nhìn anh miễn cưỡng cười.
Anh đứng suy nghĩ một lát, rồi mở cửa xe chuấn lênxe, thì lại bị Phó Lâ·m gọi lại, ngẩng đầu nhìn anh ánh mắt mờ m·ịt nói:“Hâ·m Lỗi, chúc anh hạnh phúc.” Nói xng liền cúi đấu hé miệng cười khổ.
“Cảm ơn.” Anh một tay nắm tay lái, nghiêm túc đáp lời.
Trần Cẩn hai tay xách theo mấy túi hàng vừa mới mua, lảo đảo nghiêng ngã điđến, Nhung Hâ·m Lỗi vội vàng bước đến cầm giúp Trần Cẩn, không ngờ lạinhìn thấy Phó Lâ·m. Trần Cẩn liếc mắt nhìn hai người bọn họ, trong nháymắt ánh mắt trở nên buồn bã, nhìn Phó Lâ·m lúng túng gật đầu chào.
Phó Lâ·m cũng có ch·út lúng túng, nhìn Trần Cẩn lên tiếng chào: “Chị lên xetrước nha.” Cô sợ Trần Cẩn lại hiểu lầm lần nữa nên vội vàng lên xe.
Nhung Hâ·m Lỗi mở cửa đợi Trần Cẩn lên xe, rồi đóng cửa xe lại, thay cô thắt dây an toàn.
“Nha đầu, sao lại không vui rồi, em tự tin về bản thân một ch·út đi.”Thấy cô cắn chặt đôi môi không nói lời nào, anh chủ động cầm tay lạigần.
Trần Cẩn cúi đầu, túc giận nhìn Nhung Hâ·m Lỗi nói: “em biếthai người là vô t·ình gặp nhau, nhưng trong lòng em vẫn không thoải mái,em thậm chí cả đ·ời sẽ không quên được bộ dạng của anh vì cô ấy mà đòisống đòi ch.ết, em tự tin cái gì đây, nghĩ lại thật muốn tìm một ngườiđàn ông cho anh tức ch.ết thôi.”
“Em dám.” Nói xong anh gấpgáp ôm cô vào trong ngực, hít sâu một hơi rồi nói: “Lúc đó làm sao anhnghĩ mình có thể yêu em chứ.”