Chương 32

Những ngày không có Nhung Hâm Lỗi, Trần Cẩn vẫn đi làm bình thường, thỉnh thoảng về nhà hai người bọn họ quét dọn, đôi lúc chủ nhật cô một mình về ngôi nhà của hai người rồi ở đó cả ngày. Cô rất hy vọng khi về đó thì thấy anh đã trở về.


Có lúc nghĩ anh theo thói quen tin nhắn cho cô, nhưng trừ tin nhắn trước khi lên máy bay thì anh chẳng hề liên lạc với cô, cứ nhìn lại tin nhắn hay mảnh giấy anh để lại thì cô lại thẩn thờ, cô cảm thấy càng nhìn thì càng thấy chưa thoả mãn.


Trần Hoan bây giờ cũng giống như cô, hai chị em cô ngầm hiểu, âm thầm chờ đợi cũng không dám hỏi Trần Hồng Phong xem khi nào thì hai người đó mới trở lại. Bởi vì hai cô đều biết dù có hỏi thế nào đi chăng nữa thì Trần Hồng Phong chắc chắn sẽ không trả lời cho bọn họ.


Trần Cẩn thỉnh thoảng lại lấy điện thoại xem lịch trên màn hình, rồi khoá màn hình lại, tựa vào ghế làm việc nhắm mắt lại cẩn thận tính toán, Nhung Hâm Lỗi đã đi được 78 ngày 16 giờ rồi. Đây là lần đầu tiên bọn họ xa nhau thời gian dài như vậy, cũng giống như bình thường cô làm xong công việc của mình, Tổng Biên Tập đem mấy nhân viên mới đến cho cô hướng dẫn, công việc cũng nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều. Từ bữa tiệc hôm đó cô rời đi thì không thấy Trần Dự Lâm tìm cô nữa.


Trần Dự Lâm hẹn cô ở quán cà phê dưới công ty nói chuyện, ngồi một lúc lâu , cảm thấy có chút kì lạ, anh lấy thuốc lá ra chậm rãi châm lữa hút rồi lơ đãng nhìn từng làn khói thuốc bay trên không trung, rồi mới dập thuốc đi, ánh mắt thâm thúy nhìn Trần Cẩn ngồi đối diện, nhàn nhạt mở miệng, trong lời nói không có chút gì biến đổi vẫn cứ đều đều nói: “Anh nghe nói em và Nhung Hâm Lỗi rât lâu rồi không gặp nhau, khó trách tâm tình của em trong thời gian này không tốt cho lắm.” nói đến đây anh lạnh nhạt nhìn cô một cái, thấy ánh mắt cô không có có gì khác thường thì hắng giọng nói tiếp: “Có phải hai người giận dỗi nhau không đấy?”


Trần Cẩn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, nghi ngờ không hiểu nói: “Người nào nói với anh đây? Ai nói chúng em giận nhau? Tình cảm của chũng em vẫn tốt nhưng trong đơn vị có việc nên gần đây anh ấy rất bận.” Cô cúi đầu che giấu sự không hài lòng, cô không biết anh trai cô lại quan tâm chuyện đó như vậy, xem ra lần này chắc là do Chu Di bày mưu đặt kế rồi, nghĩ đến đây cô phiền muộn cắn môi, vốn cô đã rất lo lắng cho Nhung Hâm Lỗi rồi mà anh trai bây giờ lại còn nhắc đến nữa cô lại càng thêm lo hơn.


available on google playdownload on app store


Trần Dự Lâm nhíu mày hỏi lại giọng nói hơi giận: “Chẳng lẽ hắn bận đến nỗi không có thời gian liên lạc với em sao?”


Cô không biết giải thích với anh trai như thế nào cho đúng, chẳng lẽ nói là lần này anh ấy bị cấp trên điều đi thực hiện nhiệm vụ quan trọng sao, đây không phải là chuyện muốn nói sao thì nói , cô nghĩ một lát rồi nói: “ Anh, em biết anh rất quan tâm em nhưng em lại càng hy vọng anh đừng can thiệp vào chuyện của em, em cũng phải trẻ con, biết rõ mình chọn lựa cái gì, lần trước anh cố ý đưa em đi giới thiệu với đồng nghiệp của anh đơn giản chỉ muốn anh ấy nhìn thấy cảnh như vậy, thật ra thì không cần thiết, là em thích anh ấy trước không liên quan gì đến anh ấy cả. Còn nữa, tết này em đã cùng với anh ấy gặp cha mẹ anh ấy rồi, chuyện chúng em coi như là ván đã đóng thuyền rồi.”


Nghe xong câu cuối cùng Trần Cẩn nói, khóe miệng của Trần Dự Lâm chợt co quắp lại, nắm chặt quả đấm ngón tay giữa hơi trắng bệch.


“Được, chuyện của em nếu chú không phản đối thì anh đây có tư cách gì mà phản đối.” nói xong nhìn Trần Cẩn nhưng cô lại cúi đầu không đáp lời nên anh lập tức cầm áo khoác rồi đứng dậy, than thở nói: “Về thôi, để anh đưa em về.”


Xe dừng lại ở dưới nhà, thấy Trần Cẩn xuống xe anh chỉ nhìn qua một cái rồi mím môi, Trần Cẩn cúi người khom lưng vào trong cửa sổ xe hỏi: “Anh, lên nhà ngồi một lát không?”
“Không cần đâu, tự chăm sóc bản thân mình cho tốt.” anh nói xong thì mỉm cưởi nhìn cô, khởi động xe rồi lái đi.


Trần Cẩn về đến nhà thấy không khí trong nhà lúc này rất khác thường, mỗi ngày cả nhà ăn cơm đông đủ thì Trần Hoan lại buồn bực không vui nên về phòng ngủ nghỉ ngơi trước, nếu là trước kia thì hẳn con bé đã kéo cô nói chuyện không dứt rồi. Chỉ là sau khi Trì Gia Hựu rời đi làm nhiệm vụ thì con bé ngày nào cũng vậy.


Cô nhận ra sự thay đổi của Trần Hoan trong thời gian này, kể từ khi Trì Gia Hựu đi thực hiện nhiệm vụ con bé mỗi ngày đều chán nản, buồn bã, không muốn nói nhiều, chủ nhật nào về nhà cũng rất ít khi nói chuyện với Trần Hồng Phong.


Nhất là khi thấy Trần Hồng Phong ngày nào cũng nhàn rỗi, thấy ông chỉ loay hoay chăm sóc mấy chậu cây cảnh trên ban công kia là liền giận dỗi. Sau khi ăn cơm xong, Trần Cẩn liền giúp Trần Hồng Phong múc cho ông một chén canh, thấy ông tươi cười liền kéo ghế đến gần.


Gừng càng già càng cay, Trần Hồng Phong thấy hai chị em như vậy, đưa tay nhận bát canh rồi nhàn nhạt nói: “Thật ra lần này ta cũng không biết chính xác bọn họ đi đâu và khi nào có thể trở lại. Nhưng hai đứa đừng lo lắng quá, nhất là Hoan Hoan, con xem con ngày nào cũng ủ ê mặt mày.”


Vừa nhắc tới mình, Trần Hoan liền ai oán nhìn ông một cái rồi buông bát xuống lập tức đi rửa mặt rồi chạy vào phòng ngủ.


Lời ông vừa nói như là liều thuốc trợ tim cho hai người, Trần Cẩn cúi đầu ăn cơm cũng không hỏi nhiều, Hứa Văn thì ở bên phụ họa cười cười nói: “Năm đó thím cũng như vậy thôi, hai đứa các con cố gặng nhịn đi, nếu không được thì sau này sống làm sao được.”


Sau khi ăn xong, Trần Cẩn mở cửa phòng đi vào, thấy Trần Hoan đang nhắm mặt nằm trên giường, từ nhỏ đến lớn khi nào mà có chuyện không như ý là con bé liền giam mình trong phòng rồi nằm ngây ngốc trên giường. Trần Cẩn đi đến bên giường vỗ vỗ vai của Trần Hoan, lo lắng hỏi: “Em làm sao vậy?”


“Em không sao đâu.” Giọng nói ỉu xìu, rồi nghiêng đầu sang một bên không muốn nói chuyện tiếp, nghe được câu trả lời măt Trần Cẩn liền ảm đạm đi nhiều.
Thấy em không muốn nói thêm nữa, nó chỉ cúi đầu rồi lại nhắm mắt lại.


“Em lo lắng Trì Gia Hựu xảy ra chuyện gì phải không?” Trần Cẩn vẫn mím môi hỏi.
“Còn chị, anh Hâm Lỗi đi lâu như vậy rồi chẳng lẽ chị không lo lắng cho anh ấy sao? Cũng đã gần ba tháng rồi mà chẳng có tin tức gì cả.” Trần Hoan không trả lời mà nghiêng đâu hỏi lại cô.


“Lo lắng là tất nhiên, mỗi lần anh ấy đi làm nhiệm vụ chị đều tự hỏi anh ấy đang làm cái gì hay khi nào anh ấy có thể trở lại, những chuyện này chị đều không biết chỉ ngây ngốc một chỗ chờ anh ấy, chờ anh ấy trở về, lần này anh ấy đi lâu như vậy mà một cuộc điện thoại cũng chẳng có, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, chị cũng rất lo lắng chứ, nhưng cũng không có cánh nào chỉ biết chịu đựng, kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, cho nên Hoan Hoan à em cũng phải cố gắng lên đi.”.Trần Cẩn cười khổ, cẩn thận kéo chăn đắp lên người cho em.


Trần Hoan gật đầu, nhìn Trần Cẩn nói: “Thì ra anh Hâm Lỗi cũng không có tin tức gì cả, em cho là anh Gia Hựu xảy ra chuyện gì nên cố ý không liên lạc với em…em ngày nào cũng sợ hãi anh ấy sẽ xảy ra chuyện gì đó. Chị, nếu ngộ nhỡ có chuyện gì thì em biết phải làm thế nào đây.”


Trần Cẩn lập tức ngắt lời, đưa tay nắm lấy tay em, qua chắn cũng thấy con bé đang nắm chặt, khẽ run rẫy: “Em đừng suy nghĩ nhiều, không có ngộ nhỡ, hắn vào bộ đội lâu như vậy, tình huống như vậy chắc cũng quen rồi, làm gì có nhiều ngỗ nhỡ như vậ xảy ra đâu. Hãy đến điều tốt đẹp, đừng lo lắng quá.”


Lời này cô nói cho em gái nghe cũng như đang an ủi bản thân mình đừng lo lắng, Nhung Hâm Lỗi nhất định sẽ nhanh chóng bình an trở về.


Nhung Hâm Lỗi bên này vừa mới đến gần mục đích không bao lâu, liền cũng với Lôi Tử Kiền bí mật bàn bạc tính toán kỹ lưỡng, muốn đến gần biên giới phối hợp với tổ chuyên án cũng nghiên cứu phương án mai phục để bắt hết bọn buôn lậu thuốc phiện. Lôi Tử Kiền đem tài liệu với ảnh của bọn chúng đưa cho tất cả tiểu đội xem, lần này phối hợp cùng cảnh sát hắn càng nắm chắc phần thắng.


Hôm nay, hắn cùng với các tay súng bắn tỉa mai phục trong bụi cỏ đang đợi kẻ địch lọt vào vùng mai phục, lần này có sự hợp tác với cảnh sát hình sự Đại đội trưởng Lôi Tử Kiền cũng ở bên trong cùng nhau thực hiện, một lưới tóm sạch bọn buôn lậu may túy biên giới vùng đông nam.


Sau khi đến nơi, Lôi Tử Kiền liền bố trí , chia nhau vị trí mai phục. Rừng núi âm u, cực kì yên tĩnh, chỉ nghe âm thanh của các loài chim đang bay với tiếng thông tin truyền đi, bởi vì thời gian mai phục là ban ngày nên chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể bị phát hiện ngay nên ngay cả hô hấp cũng cực kì thận trọng. các tay súng bắn tỉa được bố trí ở những vị trí thuận lợi, nằm rạp trên mặt đất , Nhung Hâm Lỗi liếc mắt nhìn trên mặt đất, nhiều chỗ có cỏ, rêu và còn cành cây khô không phat hiện một chút dấu vết nào. Anh trầm ngâm rồi ngẩng đầu lên nhìn lên trên những cành cây, lúc này lập tức đề cao cảnh giác: “Tât cả tiểu đội chú ý, gần đây có thể có chôn mìn sát thương, mục tiêu hết sức giảo hoạt, nơi này mọi nơi đều không có dấu vết, phát hiện mục tiêu cần lập tức báo cáo không thể tự tiện hành động, xong.”


“Nhận được, rõ.”
Nhung Hâm Lỗi mở ống nhòm mờ mờ quan sát thấy phía trước có bóng dáng một người rất cao lớn, Trì Gia Hựu ở bên cạnh là người quan sát, anh cầm ống ngắm lên quan sát kỹ rồi nhắc nhở: “Phát hiện mục tiêu ở hướng 7, cự ly cách 500 thước. xong.”


Nhung Hâm Lỗi nghe xong sắc mặt trầm xuống , đang chuẩn bị lên tiếng đột nhiên phát hiện một chút ánh sáng nhanh chóng lướt qua mắt anh, anh lập tức lấy tay giữ chặt cò súng, lần nữa hé mắt nơi ống kính tìm kiếm nơi vừa chiếu ánh sáng kia đến, ở đối diện dốc Tùng Lâm, phát hiện rõ ràng kẻ địch đang tập kích cầm súng hướng về phía bên này, Nhung Hâm Lỗi hít một hơi thật sâu, ngón tay căng thẳng, cũng lúc đó ở phía đối diện bọn chúng cũng giống như cảm giác được, tiếng súng nhanh chóng vang lên, Trì Gia Hựu lập tức tung người nhảy đến đẩy Nhung Hâm Lỗi sang một bên, “Bùm!” một âm thanh vang lên từ bắp chân Trì Gia Hựu.


“Trì Gia Hựu.” Anh nhỏ giọng quát, rồi lập tức xé vải quần áo trói chặt bắp chân cho Trì Gia Hựu, lúc này Trì Gia Hựu cắn chặt môi, yếu ớt mở miệng: “May mắn hắn bắn trật, nếu không hai chúng ta mất mạng rồi. Anh đừng để ý đến em, nhanh đi bắt người đi.”


“Bùm, bùm.” Bọn buôn ma túy từ chỗ nấp trong rừng sâu bắn ra, trong mưa bom lửa đạn, bọn chúng bắt đầu ném lựu đạn, hiện trường tiếng súng vang lên khắp nơi, khói thuốc súng tràn ngập. Nhung Hâm Lỗi với Trì Gia Hựu vẫn nằm im như cũ, thấy Nhung Hâm Lỗi không hề nhúc nhích, Trì Gia Hựu nắm chặt vết thương ở chận hô lớn: “Mau đi đi.”


Lúc này Nhung Hâm Lỗi mới lo lắng nhìn Trì Gia Hựu, nắm chặt tay súng chạy về phía trước.


Không khí lúc này giống như một mạch nước ngầm đang bắt đầu chuyển động, bốn phía tiếng súng vang lên không ngừng, bọn buôn ma túy đang chuẩn bị mở đường rút lui, Lôi Tử Kiền mang theo cảnh sát bao vây chúng lại, theo dõi bọn chúng lâu như vậy lần này chắc chắn phải thu lưới thành công.






Truyện liên quan