Chương 2: Vui chơi
Sau khi tính toán kĩ lưỡng, Thu quyết định đi tới sở thú trước tiên. Trước kia, khi vẫn đang đi học, cô vẫn luôn ao ước được một lần tới vườn bách thú nhưng do bận học và phải làm thêm nên cô chưa có dịp để đi. Giờ vừa có thời gian lại vừa có tiền, tội gì mà không đi?
Nghĩ là làm, cô ra lấy chiếc Ferrari 458 của mình ra rồi phóng tới vườn bách thú. Được rồi! Cô thừa nhận là mình vô cùng, vô cùng sung sướng khi được sở hữu một chiếc ô tô hạng sang. Ai bảo kiếp trước cô không có tiền mua xe cao cấp chứ!
_________Ta là phân cách tuyến_________
Đúng là tới sở thú thì có vài người cũng thành bán thú luôn :3. Giống như Thu vậy. Từ khi đặt chân vào sở thú đến giờ, cô cứ chạy lăng xăng hết chỗ này ra chỗ khác, hết cho nai, khỉ ăn đến trêu chọc mấy con thú khiến nó nổi giận cười ha hả chạy đi. Khụ! Nghe kể thì cô có chút điên khùng rồi.
Chơi mệt, cô chạy đi mua nước khoáng và vài hộp kem sữa chua đem lại ghế đá. Đang đi thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô cũng không nghe ngay mà chạy nhanh đến để đồ lên ghế đá xong mới mở máy để nghe.
“ Ruki? Sao giờ này anh lại rảnh rỗi để gọi điện hỏi thăm đứa em gái dễ thương này vậy?”
Không cần nhìn tên hiển thị trên màn hình cô cũng biết là ai gọi. Không phải là không có ai biết số máy của cô mà là người nguyện ý gọi cho cô hiện giờ chỉ có một- Ruki Matsukari.
Vừa mở chế độ tiếp nhận cuộc gọi đến, cô đã nói đùa ngay một câu làm người ở đầu dây bên kia đang định lên tiếng lại phải dừng lại. Con bé này, lớn vậy rồi mà tính cách vẫn không thay đổi chút nào, lại thích chặn họng hắn như vậy.
“ Thu này, em không thể học cách lịch sự hơn một chút sao? Mà rõ ràng anh là người gọi mà, đáng ra phải là anh nói trước chứ!"- Ruki bắt đầu bộc lộ bản tính trẻ con của mình, đi so đo với cô từng chút một.
“ Hử? Em thích vậy đó? Anh muốn chê em bất lịch sự hả? Đã vậy khỏi nói chuyện nữa nhá! Hứ!"- Cô đáp lại bằng giọng giận dỗi nhưng miệng vẫn cười tươi như hoa. Trước khi xuyên không, ngoài mấy nam chính ra thì nhân vật phụ mà cô thích nhất là nhân vật tên Ruki này. Người đâu mà chung tình dễ sợ. Trong nguyên tác, rõ ràng là Thu đã làm tổn thương hắn vô cùng sâu nhưng cuối cùng hắn vẫn vì cô mà trả thù để rồi rơi vào thế vạn kiếp bất phục. Bởi vậy, Thu cực kì có hảo cảm với người này.
“ Này này! Anh đùa thôi mà. Hạ hỏa, hạ hỏa đi!"- Ruki nghe vậy liền vội lên tiếng, chỉ sợ nó sẽ lập tức ngắt điện thoại. Đùa sao? Anh bận bịu cả tuần mới có thể có một buổi rảnh để gọi điện nói chuyện với cô, chẳng lẽ lại để cô giận dỗi vì một lí do lãng xẹt như vậy?
“ Em đùa đấy! Vậy mà anh cũng tin!"- Rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà bật cười. Anh chàng này sao có thể đáng yêu đến như vậy chứ!
Người ở đầu dây bên kia nghe cô nói vậy thì ngẩn ra một lúc. Khi đã hiểu ra thì lại dở khóc dở cười, im lặng mất một lúc.
Trong khi anh đang trầm mặc, cô tiện thể giải quyết mấy hộp kem của mình bằng tốc độ nhanh đến chóng mặt, mặc kệ ánh mắt kì lạ của mọi người đang bắn về phía mình.
“ Này! Anh ch.ết đứng luôn rồi hả?"- Cô cười sung sướng với hiệu quả câu nói của mình.”
“ Haizzz… Em đúng là… hết nói nổi. Anh đây gọi điện hỏi thăm em mà em chỉ biết trêu tức. Buồn quá đi thôi!"- Ruki ra vẻ đáng thương, nói bằng giọng điệu ai oán như người vợ nhỏ bị chồng mình khi dễ ( Wind: Khụ! Viết đoạn này mới thấy Ruki rất đáng yêu, rất có tiềm năng làm thụ :)) ).”
Nếu có người bạn cùng trường nào mà nhìn thấy bộ dạng tiểu tức phụ của Ruki hiện giờ chắc chắn sẽ lăn quay ra đất mà ngất. Mọi người khồng cần thắc mắc lí do a~ Giả sử, bạn thấy một tảng băng ngàn năm lớn ơi là lớn , cứng ơi là cứng ở Bắc Cực mà một giây sau nhìn lại, nó đã tan thành nước và đang trong giai đoạn bốc hơi, bạn sẽ cảm thấy như thế nào? Được rồi, tôi cũng không thể chấp nhận được nên mọi người đừng xấu hổ, thoải mái thừa nhận đi.
Quay lại với Thu. Cô cũng vốn biết tính tình thường ngày ngày của Ruki không được tốt, nhưng chỉ với “ Thái Thu”, anh mới có thể bộc lộ ra sự dịu dàng của bản thân. Cô biết việc này không phải vì trong nguyên tác có viết mà là nhờ vào trí nhớ truyền thừa của “ Thái Thu”. Trong truyện làm gì chuyện miêu tả rõ nhân vật phụ như những nhân vật chính có bàn tay vàng kia! Ở đó cùng lắm chỉ viết được vài ba dòng về anh, rằng Ruki là 1 con người lạnh lùng, khó gần xong rồi cho các nam chính tổng tấn công tiêu diệt chứ còn cái quỷ gì nữa đâu!
Mà giờ này, cái con người “ lạnh lùng, khó gần” ấy lại đang dùng bộ dạng tiểu tức phụ với cô, khiến cô không khỏi có chút… cảm giác quái dị. Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn thấy là mình không nên trêu đùa con nhà người ta nữa. Nếu không, người bị thiệt cũng chỉ có cô. Nghe xong câu nói của Ruki, giờ người cô da gà da vịt gì cũng đều nổi hết lên rồi đây!
Sau khi đã suy nghĩ kĩ càng, cô mới hít một hơi thật sâu rồi mới tiếp tục lên tiếng:
“ Ruki này! Anh với em nói chuyện nghiêm túc đi. Nãy giờ toàn nói nhảm”
“ Ok! Vậy giờ em muốn nói cái gì a~" Ruki bắt đầu tung ra giọng điệu trêu chọc con gái nhà lành.”
“ Ô! Vậy anh không có gì muốn nói à? Vậy em cúp máy nhé?"- Cô cũng đâu chịu lép vế. Trời ạ! Chẳng lẽ chỉ có anh mới biết chọc người? Đừng quên kiếp trước cô đã được 29 tuổi! Vả lại, cô còn làm biên dịch viên nha! Biên dịch viên thì phải giao tiếp nhiều đó. Với một đống kinh nghiệm nói chuyện của một bà cô như cô bà không đấu lại được với một tên nhóc mới 23 chắc? Khinh thường cô quá rồi đó!”
“ Ầy! Thôi! Em khỏe không? Học tập thế nào? Có bị ai bắt nạt không? Mà em không còn thức khuya xem anime nữa chứ?..."- Ruki cũng đành phải ngừng lại mấy câu đùa giỡn với cô. Sau đó, anh quay sang đặt một đống câu hỏi, cô nghe mà muốn choáng váng đầu óc. Một lúc sau, thấy Ruki vẫn đang liên tục thắc mắc, cô đành phải bất đắc dĩ cắt lời anh.
“Stop stop! Anh hỏi nhiều vậy làm sao em trả lời. Đang khỏe mạnh mà phải nhớ xong đống câu hỏi của anh thì em muốn không phát bệnh cũng không được! Còn về học tập á? Anh còn phải hỏi chắc? Em không đứng cuối thì cũng là gần cuối! Ài! Đi học mệt ch.ết được! Đúng là cực hình mà! Còn nữa, em mà cũng bị người khác bắt nạt? Anh nhầm hả? Ngay đến anh hồi xưa cũng bị em chỉnh cho te tua nhé, đừng có khinh thường! Em đây không bắt nạt người khác thì cũng thôi đi! À! Còn anime, dạo này em xem hết mấy bộ hay hay rồi, giờ đang chán, chẳng biết làm gì để giải sầu cả…”
Sau một hồi trách cứ anh, cô lại quay sang than thở về việc học rồi trả lời từng câu hỏi của anh. Nói xong thì cổ họng cô cũng khát khô nên đành vừa nghe điện thoại, vừa chạy đi mua nước. Mấy hộp kem vừa nãy mua cô xử lí hết rồi còn đâu. Ài! Cô hối hận a~ Vừa nãy đã tốn công đi sao lại mua mỗi một chai nước để giờ lại phải chạy thêm lần nữa? Ài! Thất sách, thất sách a~ Lần sau cô phải rút kinh nghiệm mới được!
Vừa đi vừa suy nghĩ làm cô nhất thời không để ý phía trước nên…
“ Rầm!”
Và rồi một thảm họa đã xảy ra =.=||.
Bị đâm vào người ta, cô đã lấy lại được ý thức. Dù vậy, cô cũng không thể ngăn được việc mấy hộp kem ăn xong của mình bị rơi ra. Và rất không may, con người đen đủi vừa bị cô đâm vào lại là đối tượng hứng mấy của nợ đó của cô rồi!
Ông trời ơi! Sao ông nỡ đối xử với tôi như vậy!?
Trên đây là tiếng lòng của một cô gái nào đó :3.
“ Xin lỗi, xin lỗi, vô cùng xin lỗi! Tôi không cố ý!”- Chưa nhìn rõ người đối diện là ai, cô đã rối rít nói “ xin lỗi”. Cô mặc kệ! Dù người kia là ai thì cô cũng là người đụng người, ta phải xin lỗi là điều đương nhiên. Mà theo như cô nhận thấy thì người cô đâm vào không phải là một đứa nhỏ vì người đó còn cao hơn cô ( do cô bị đập vào ngực người ta :3. Đây có gọi là một cách ăn đậu hủ không vậy? :3)
Sau khi “ hát” xong điệp khúc “ xin lỗi”, cô mới ngẩn đầu lên nhìn người bị mình tông phải. Vừa nhìn thấy người đó, cô liền không kiềm chế được mà thầm nghĩ: “ Đẹp quá!”
Đang chú tâm ngắm trai đẹp, bỗng tiếng Ruki từ trong điện thoại vang lên:
“ Thu! Có chuyện gì vậy?”- Đang nói chuyện lại bị ngắt ngang, hơn nữa còn nghe thấy tiếng động khá lớn, anh lo lắng không biết cô đã xảy ra chuyện gì nên giọng nói liền có chút gấp gáp.
“ Không có gì đâu. Chỉ là em không chú ý đường đi nên đâm vào người ta thôi”- Nghe giọng điệu lo lắng của Ruki, biết anh đang lo lắng cho mình, cô vội đáp lại. Sau đó, cô quay sang cúi người xin lỗi người đàn ông mình vừa đâm vào rồi ngồi xuống nhặt hết vỏ hộp kem của mình. Xong xuôi, cô vội rời đi, vừa đi vừa nói chuyện với Ruki.
Có lẽ tại cô đang vội nên cũng không có để ý tới ánh mắt của người đàn ông kia khi nhìn vào cô. Đôi mắt đó chứa đựng sự ngạc nhiên lẫn nghi ngờ. Hắn lẩm bẩm: “ Trịnh Thái Thu? Sao cô ta thay đổi nhanh vậy?”
Lăng Chính Thiên nghi hoặc nhìn theo bóng dáng của cô đang dần khuất sau dòng người. Mới hai hôm trước, cô còn bám hắn dai như đỉa mà hôm nay lại nhìn hắn giống như là… cô chưa từng quen hắn. Đúng vậy! Là ánh mắt nhìn người xa lạ!
Hồi nãy, khi cô ngẩng đầu lên nhìn, hắn chỉ thấy trong mắt cô nét ngạc nhiên thoáng qua, cô nhìn hắn ngây ngẩn một lúc. Đang lúc đó, lại có tiếng gọi vang lên từ trong điện thoại nên cô mới bừng tỉnh rồi rời đi. Từ đầu đến cuối cũng không có để ý tới hắn thêm một lần nào nữa.
Lăng Chính Thiên cũng rất thắc mắc. Người đàn ông đang nói chuyện điện thoại với cô là ai mà cô ta lại có thể nói thoải mái như vậy. Hắn chưa bao giờ thấy cô cười vui vẻ như vậy từ khi hắn gặp cô cả.
Thực ra, Lăng Chính Thiên nhìn cô từ lúc cô đang nói chuyện với Ruki ở ghế đá nhưng sau đó, do có việc cần làm nên hắn đành phải rời đi. Ai ngờ lúc đó cô cũng chạy đi mua nước rồi không cẩn thận đụng vào hắn.
Trong khi người kia đang rối tung rối mù với dòng suy nghĩ của bản thân, cô vẫn hồn nhiên đi mua nước uống rồi tiếp tục tán gẫu với Ruki ( Wind: Hình như hai anh chị này không sợ hết tiền điện thoại á :3). Nói chuyện xong cũng đã là chuyện của nửa tiếng sau, nhận thấy cũng chẳng có trò gì vui nữa nên cô đành lấy xe ra về.