Chương 33
Suốt buổi chiều, không có việc gì làm nên Thu nhất quyết tự cho phép bản thân được nghỉ ngơi. Sau khi đọc xong giấy nhắn của Ruki, cô liền gấp vào rồi để lại trên bàn. Sau đó Thu vào phòng lấy đồ dùng của chính mình ra từ trong túi hành lí, sắp xếp lại vào tủ đồ một cách ngay ngắn. Xong xuôi tất cả, cô ngồi nghỉ một lát rồi mới lấy đồ đi tắm. Cảm giác cả người cứ dinh dính khiến toàn thân cô khó chịu không thôi. Tắm xong, không tiếp tục suy nghĩ lung tung, cô liền lấy laptop ra đăng nhập mạng xã hội.
Thực ra là từ những ngày đầu đến thế giới này, cô đã lập khá nhiều nick trên các trang mạng xã hội. Một trong số đó là một tài khoản ảo từ đầu tới chân tại một trang mạng khá giống với Facebook của thế kỉ XXI, và lẽ dĩ nhiên là nó sẽ hiện đại hơn, mức độ bảo mật cũng được nâng cấp cao hơn thế kỉ XXI rất nhiều. Về tính năng, ứng dụng này cơ bản đều có những tính năng của facebook thế kỉ XXI nhưng có thể chat webcam tự động dịch các thứ tiếng khác nhau. Chính vì vậy nên việc kết bạn giữa người sử dụng ở các quốc gia khác nhau trở nên rất phổ biến, đó cũng được coi là bước phát triển mới trong việc thắt chặt tình hữu nghị giữa các nước, đương nhiên là không thể ngoại trừ một số trường hợp tiêu cực…
Điều kiện của trang mạng này quả thật thu hút được rất nhiều người sử dụng nó, cô cũng chỉ là tham gia theo phong trào mà thôi. Vậy nên Thu cũng chỉ mới đăng nhập tài khoản này 8- 9 lần gì đó dù đã lập nick hơn một tháng trời. Tuy vậy, mỗi lần đăng nhập cô cũng rất tích cực dạo diễn đàn, bình luận các bài viết và tham gia chat nhóm. Tính đến giờ cô cũng có vài người bạn được coi là thân thiết trên mạng. Nhóm chat của các cô được Thu bảo mật khá kĩ càng, người khác muốn hack cũng không phải dễ dàng.
Thiên Linh: Các bé yêu của tôi, mấy người còn sống không?
Tôn đại thánh: Tiểu Linh, cô cuối cùng cũng hiện hình!
Thiên Linh: ~_~ Làm ơn đi Tôn sư phụ. Tôi là người, lúc nào chả có hình chứ >_
Suzuki: Cô còn dám cãi! Lúc nào cũng không thông báo nửa lời mà đột ngột lặn mất!
Thiên Linh: … Tiểu Bạch đâu? Tôi muốn gặp tiểu Bạch!
Tôn đại thánh: Chia buồn cùng cô, nó đi học rồi :)) Không ai bảo vệ cô được đâu. Hà hà…
Demi: Họ nhà khỉ kia, bà dám quên tôi, còn khi dễ Linh tỷ, tôi liều mạng với bà!
Thiên Linh: Mi Mi, em là người tốt nhất quả đất này! Em thật quá dễ thương! Đẹp ch.ết mất!
Demi: * E thẹn* Aida… Người ta biết mà. Chị khen làm người ta ngại ch.ết mất! * Đỏ mặt ~ing*
Tôn đại thánh, Suzuki: * Nôn* Bé có thể tự luyến thêm một chút sao? :shock :
Demi: Mấy chị cũng không cần ghen tị. Người quốc sắc thiên hương, công dung ngôn hạnh đầy đủ, mà không, em mới 14, chưa đủ tuổi đi làm, bỏ công đi. Một người hiền lành đức hạnh còn hơn cả Vũ Nương* như em sẽ không chấp nhặt với mấy chị đâu :))
* Vũ Nương: Nhân vật chính trong truyện: “ Chuyện người con gái Nam Xương” ( tên gọi dân gian: “ Chuyện vợ chàng Trương”, “ Chiếc bóng oan khiên”) của tác giả Nguyễn Dữ, trích “ Truyền kì mạn lục”.
Suzuki: * Tái mặt* Đại Tôn, mau mang chậu tới cho tôi!
Tôn đại thánh: * Yếu ớt* Tôi cũng cần chậu… :sweat:
Demi: … * Khóc* Mấy chị thật quá đáng! :cry:
Thiên Linh: Mấy người cũng không cần diễn sâu như vậy chứ _._||
Thu cười cười nhìn nhưng dòng tin nhắn hiện trên màn hình máy tính. Không thể không nói rằng những lúc chat cùng những người bạn này, cô mới có thể cư xử một cách tự nhiên nhất. Có thể nói rằng cô khi ở trên mạng với trong cuộc sống hoàn toàn đối lập. Trong thực tế, cô chỉ có thể nghiêm túc làm việc, học cách lạnh nhạt, làm ngơ với những việc không lien quan. Còn khi tồn tại trong cuộc sống ảo, cô gần như có thể nói và làm mọi thứ mình thích, tìm được những người bạn mà cô muốn, dù họ chỉ là những người bạn qua mạng nhưng cũng sẽ khiến cô vui vẻ. Cô có thể tùy ý chia sẻ tâm sự của bản thân với họ, để họ cho cô lời khuyên hay trêu chọc để tâm trạng cô tốt hơn, tạm thời quên đi phiền muộn.
Tuy rất vui vẻ khi đối mặt với cuộc sống ảo nhưng cô lại không quá lún sâu vào nó. Người ta nói cái gì quá cũng đều không tốt, quá nhập tâm vào sống ảo, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Thế kỉ XXI rất chú trọng trong việc hạn chế việc con người tiếp xúc quá nhiều với mạng ảo. Điều này cũng có lĩ do rất rõ ràng. Nếu chỉ là để chơi đùa giải trí trong thời gian rảnh thì không sao nhưng một khi đã chìm đắm vào những thế giới không có thực này, muốn thoát ra cũng rất khó. Hơn nữa, hậu quả nghiêm trọng là có thể khiến người dùng bị ảo giác, hành động bất thường, là triệu chứng của rối loạn thần kinh. Bệnh này cũng không phải là dễ dàng chữa khỏi. Bởi vậy, cô vẫn luôn hạn chế thời gian tham gia mạng xã hội của chính mình. Hôm nay cô online chẳng qua là vì quá buồn chán, lại nghĩ đến bản thân cũng đã vắng mặt khá lâu có khi lại khiến mấy người kia đang tuyên cáo muốn “ truy nã” cô luôn ấy chứ.
Trong khi suy nghĩ, đôi mắt và bàn tay cô vẫn hoạt động không ngừng. Tiếng gõ phím “ lách cách” vang lên trong không gian yên tĩnh của phòng khách.
Yuuri: Tiểu Linh a, hôm nay bé không phải đi làm à?
Nickname của một thành viên khác trong nhóm chat bỗng nhảy ra kèm theo một câu hỏi thăm thay cho lời chào.
Thiên Linh: He, em còn đang trong giai đoạn nghỉ ốm, mai mới đi làm trở lại :)2
Người sử dụng nick Yuuri này đã 24 tuổi, gọi cô là em cũng không có gì là lạ nhưng người ta lại cố chấp kêu cô là bé a! Nghe cứ như cô còn nhỏ lắm ấy, cảm giác là lạ…
Demi: Tiểu Linh Linh a, chị cũng có thể ốm, thật thần kì! Không biết con virus vi khuẩn nào lại can đảm như vậy a. Há há...
Tôn đại thánh: Demi, cô có biết cái gì là kính già yêu trẻ hay không hả? Phải lễ phép hỏi thăm tiểu Linh: “ Chị khỏe chưa ạ?” đó a~ Cô cũng quá không phúc hậu rồi. Khặc khặc...
Suzuki: Đại Tôn, cô thì có đức tính đó sao?
Demi: Chị thật thẳng thắn! Suất ngây người a~ Thần tượng! :love :
Thiên Linh: * Trầm mặc* Rõ ràng rôi là người ốm mà, sao không ai quan tâm tôi. Huhu… Ủy khuất ủy khuất, tôi đau lòng ch.ết mất… :hixhix:
Yuuri: Tiểu Linh, bé yên tâm. Còn có gia đây yêu thương quan tâm nàng :sofunny:
Bạch Lộ Phong Sương: Ai? Ai dám khi dễ Linh tỷ của tôi!? Còn nữa, ai dám giành Linh tỷ cùng tôi hả?
Thiên Linh: … Tiểu Bạch, cuối cùng em cũng về. Trừ đại tỷ ra, mấy người kia đều bắt nạt chị. Mau tới dạy cho họ một bài học. Hắc hắc…
Ngón tay Thu nhanh chóng lướt trên bàn phím, gõ ra một loạt kí tự rồi ấn Enter, xong rồi còn không phúc hậu mà kèm theo hai tiếng “ Hắc hắc”. Cùng đùa với mấy người này thực ra rất vui nha, họ diễn rất sâu đó.
Lúc này, phiền muộn về việc bị bỏ thuốc cùng với chuyện của Ruki gần như đã bị cô vứt hết ra sau đầu. Nhưng tiểu Bạch tan học rồi, không phải là hơn 5 giờ chiều rồi chứ? Thời gian trôi nhanh như vậy? Cô mới đăng nhập được một lúc thôi mà?
Nhìn nhìn đồng hồ ở góc phải màn hình, Thu thở hắt ra một hơi. Aizzz… Đành off thôi, cô còn phải chuẩn bị bữa tối với soạn đồ để mai đi làm nữa. Nghỉ lâu như vậy rồi không biết mấy bà tám trong công ty có bàn tán cái gì xấu về cô không nữa.
Xem nốt mấy dòng tin nhắn mới gửi của nhóm bạn trên mạng xong, cô trả lời lại một câu rồi thông báo luôn, nếu không lại bị mấy người này phạt vì tội đột nhiên biến mất rồi.
Thiên Linh: Aizzz… Đã hơn 5 giờ rồi, tôi phải làm việc nhà a~ Mọi người onl vui vẻ. Tôi thăng a~ Bye bye.
Gửi xong câu này, Thu liền dứt khoát đăng xuất, thoát mạng, tắt máy tính rồi gập lại và bỏ lên bàn, đứng dậy vươn vai một lượt rồi đi vào phòng bếp. Tuy nhiên, vừa đi tới cửa bếp, chuông cửa nhà cô lại vang lên. Đôi long mày mềm mại khẽ nhíu lại. Giờ này mà đến nhà cô, không phải là Quân Lâm Ngạo chứ?
Nghĩ như vậy, bước chân cô liền có chút do dự mà đứng khựng lại. Dù lúc sáng cô đã quyết định rằng sẽ không bài xích, ghét bỏ nam chủ nữa nhưng với tình hình hiện tại trong mối quan hệ của cô với Trần Cảnh Hạo khiến cô cũng ngại đối mặt với Lâm Ngạo. Nhưng dù có phần lo lắng nhưng cô cũng tự an ủi bản thân rằng người đến có lẽ là người khác mà dù là phải thì việc cô ở nhà mà lại làm ngơ khách đến nhà dương như cũng không được tốt cho lắm. Nghĩ vậy, cô lại chầm chậm bước ra ngoài, đi mở cửa.
Thấy người tới là Trần Cảnh Hạo, trong lòng cô liền thở phào một hơi.
- Sao anh lại đến đây?
- Anh đến thăm bạn gái mình, không được sao?- Cảnh Hạo hơi nhướn mắt, lưu manh cười với cô một tiếng.- Không muốn cho anh vào nhà hả?
Nghe anh nói vậy, cô có chút không tự nhiên mà đứng tránh sang một bên, chừa ra một lối để Cảnh Hạo đi vào nhà. Tuy trên mặt cô vẫn mang vẻ trấn tĩnh nhưng trong đầu cô nghĩ gì thì chỉ có cô mới biết.
Gào! Hồ ly! Anh cười như vậy làm cái gì? Tiếp tục diễn vai sát thủ giả tạo của anh đi a ==! Phải là nụ cười ôn nhu nhưng có chứa dao thì mới hợp với phong cách của anh mà~
Trong lòng Thu đã âm thầm rơi lệ. Cứ theo tình hình này thì có ngay cô sẽ bị sắc dụ lúc nào cũng không biết mất thôi. Bi ai cho một cô gái trẻ đẹp, tài giỏi như cô quá mà =.=|||
Thấy đã qua một thời gian khá lâu mà cô vẫn còn đứng ngơ ngẩn ở ngoài cửa, tuy không muốn cắt ngang dòng cảm xúc đang tuôn trào của người nào đó nhưng Cảnh Hạo đành phải một lần làm người xấu, đem cô trở về với thực tại.
- Tiểu Thu, anh đói bụng.- Một câu đa nghĩa, rất dễ khiến người ta lien tưởng miên man a~
- Đói sao không đi ăn mà còn tới đây? Anh rảnh lắm hả?- Thu lườm anh một cái sau đó liền đi thẳng vào phòng bếp. Thấy vậy, Cảnh Hạo cũng lon ton chạy theo sau. ( Wind: “ Lon ton”? Hình như mình dùng từ sai đối tượng : )
- Bảo bối, em chuẩn bị nấu cơm sao?
- Phiền anh xem lại một chút xem hiện tại đã là mấy giờ giúp. Giờ tôi không nấu cơm để ăn chẳng lẽ để tối nay ăn không khí mà sống qua?- Thu nhìn chằm chằm Cảnh Hạo, trên mặt bày ra một bộ chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.
Nghe cô nói vậy, anh hơi ngượng ngùng mà đưa tay lên gãi gãi chóp mũi. Nhưng chỉ vài giây sau, Cảnh Hạo liền đã khôi phục sự tự nhiên như thường. Anh nhe răng cười nói:
- Đã vậy thì em có thể làm thêm phần của anh không? Đằng nào cũng tiện tay mà. Còn nữa, phải gọi anh là “ anh”, xưng là “ em” nha. Chúng ta đang là người yêu đó.
Cảnh Hạo rất vui vẻ, tâm trạng tốt mà đưa ra yêu cầu với Thu, hai mắt còn bày đặt ra vẻ long lanh nhìn cô chằm chằm hại da gà da vịt toàn thân cô nổi lên hàng loạt. Ánh mắt này thật là… quá đáng sợ, thật khủng bố tinh thần và trái tim thiếu nữ yếu ớt của cô rồi @@.
- Anh biến ra ngoài kia giúp tôi, không đúng, giúp em.- Thu gấp gáp muốn đuổi Cảnh Hạo ra khỏi phòng bếp. Nếu anh ta còn tiếp tục ở đây lảm nhảm rồi tiếp tục trình diễn những bộ dạng bất bình thường kia thì không biết đến tết năm nào cô mới có thể có cơm ăn nữa.
Thấy cô nghe lời như vậy, Cảnh Hạo rất hài lòng gật đầu một cái, khóe mắt vẫn mang theo ý cười mà nghe lời đi ra ngoài. Bận rộn làm việc cả ngày để tranh thủ thời gian tới nhà Thu ăn trực, anh cũng đều có mục đích rõ rang cả a~ Mà mục tiêu quan trọng nhất còn không phải là cùng cô bồi dưỡng tình cảm sao? Anh cũng không phủ nhận là chuyện anh chạy tới đây cùng cô diễn cảnh hai người ngọt ngào này để thị uy cùng Ruki kia nha. Đáng tiếc là anh ta lại không có nhà. Chậc…
Hào quang nam chủ a, không phải lúc nào cũng có thể phát huy tác dụng. Giống như Cảnh Hạo trong ngày hôm nay đó, ánh sáng của nam chính không có tác dụng đến hai lần rồi.
Chính vì tâm trạng rất tốt nên khi nhìn đồ vật trong nhà cô, Cảnh Hạo cũng đều đặc biệt thích. Lại phát hiện tờ giấy nhỏ được gấp lại đặt trên bàn, anh tiện tay mở ra xem. Để đồ tùy tiện như vậy, chắc cũng khong phải giấy tờ quan trọng gì với cô.
Kết quả là khi nhìn vào mấy con chữ trên tờ giấy, tâm trạng anh lại tiếp tục vui vẻ đến nở hoa. Ừm… Người kia chạy mất cũng tốt, còn khiến kế hoạch bồi dưỡng tình cảm của anh với cô thuận lợi hơn a. Ai biết được là nếu tên Ruki kia còn ở đây thì cô có thể chấp nhận anh được hay không cơ chứ, nguy cơ rất lớn đó.
Trong khi Cảnh Hạo đang rất hứng thú với việc “ khám phá” ngôi nhà của người yêu, Thu cũng đang bận rộn nấu nướng trong bếp. Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Hơn nửa tiếng sau, đồ ăn cuối cùng cũng được nấu xong xuôi. Hương thơm của thức ăn bay ra cả phòng khách, làm Cảnh Hạo rất hưởng thụ mà hít vào một hơi thật sâu. Ngửi cũng đã thấy ngon rồi a.
Người nào đó rất tự giác mà chạy vào phòng ăn để chuẩn bị ăn cơm. Thấy cô còn đang bận rộn bày thức ăn ra bát đĩa, anh cũng chạy đến giúp một tay, còn lăng xăng dọn đồ ăn lên trên bàn ăn. Cảnh Hạo của hiện tại hoàn toàn không có chút dính dáng gì đến những công việc của anh, từ đầu đến cuối đều là một bộ người đàn ông mẫu mực của gia đình a~
Thấy Cảnh Hạo hăng hái làm việc, Thu cũng không hề ngăn cản mà chỉ liếc một cái rồi chậm rãi tháo tạp dề ra, rửa tay rồi từ từ đi tới bàn ăn. Cảnh Hạo cũng rất ga lăng mà kéo ghế ra cho cô ngồi xuống xong mới đi tới chiếc ghế bên cạnh an tọa. Trong khi anh ngồi xuống, Thu cũng đã cầm bát lên xới cho anh và chính mình một bát cơm.
- Chúc ngon miệng!
- Chúc ngon miệng.
( Wind: Suýt chút nữa tag hi thành “ Itadakimasu” rồi : )
Trong suốt bữa ăn, Cảnh Hạo vẫn rất nhiệt tình gắp thức ăn cho cô. Thu cũng không hề keo kiệt lời cảm ơn.
- Em ăn cá đi, anh gỡ hết xương rồi ^_^ - Cảnh Hạo cười chân thành gắp cho cô miếng cá mà bản thân mới gỡ xương xong.
- Cảm ơn. Anh cũng ăn nhiều một chút. Đi làm cả ngay chắc anh cũng mệt rồi.- Cô không từ chối sự săn sóc của Cảnh Hạo, chỉ nói vài câu quan tâm anh. Chính Thu cũng không ý thức được lời nói của cô có bao nhiêu thân mật. Nghe lời của cô giống như người vợ lo lắng chồng mình làm việc mệt mỏi nên lo anh ăn không đủ chất sẽ khiến cơ thể không khỏe vậy. Có điều mờ ám nha.
Nghe được lời nói quan tâm của cô đối với mình, Cảnh Hạo vui vẻ cười một tiếng, cũng gắp cho chính mình một chút rau muống xào, ăn rất ngon miệng. Xem ra lần ghé thăm này của anh cũng không phải là thừa nha, ngược lại rất có ích là đằng khác. Ít nhất cô cũng nói được vài lời quan tâm với anh rồi.
Hết