Chương 4: Tiếp khách không thành
Tiếng nhạc dưới lầu Phùng Cát Lượng vang lên. Màn đêm dần buông xuống. Ánh trăng hiu hắt chờ đợi. An An ân cần thay đồ cho Lan Hạ. Nàng ngồi thẫn thờ mình trước giương mờ đục đối diện. Gương mặt thanh cao,kiều diễm hiện lên. Một Lan Hạ hiện thực,một hai Nhược Mây cổ trang. Hai là một,một là hai. Tuy nhiên,cả hai đều không cùng thời điểm. Nàng khó chịu ôm ngực như nghẹt thở nhắm nghiền mắt. Nơi lầu xanh kỉ viện đáng sợ này,nàng đang làm gì vậy? Phân son đầy mình,người người qua lại với những thô tục rên rỉ.
An An đang dặm phấn lên mặt,thấy tiểu thư đau buồn trong lòng chua xót theo. Đôi tay run run của Lan Hạ đưa lên năm lấy đôi tay thô sạn của An An,mắt ngận nước.
-"An An à....ta....ta rất sợ. Ta rất sợ nơi này."
An An ôm chầm lấy Lan Hạ. An An chỉ mới là đứa trẻ đáng lí độ tuổi nơi Lan Hạ sinh sống,nó đã được cắp sách đến trường,cười đùa với bạn bè,sống cuộc sống của những đứa trẻ khác. Ấy vậy,nơi này đã chốn vùi đi một đứa trẻ xinh xắn,khổ cực thế này.
-"An An cũng sợ lắm. Sợ nhìn thấy tiểu thư khóc rồi đi tiếp mấy người ghê tởm ngoài kia. Thật sự là như thế. An An rất muốn cùng tiểu thư bỏ trốn thật xa. Nhưng..."
Chưa kịp nói xong thì Tô mama và một tên lão nào đó đứng trước cửa cười cười nói nói rôm rã. Nó vội lau nước mắt đi,cố gắng tô đôi môi đỏ hồng của Lan Hạ. Đôi tay run run nắm lấy tay nàng. Lan Hạ nhìn sâu vào đôi mắt của An An,đôi môi cong lên. Tô mama mở cửa với chiếc khăn tay màu tím nhẹ nhàng mật ngọt.
-"Nhược Mây à.....con gái của mama. Vị lão gia này rất tốt tính,con nhớ phải chăm sóc lão gia chu đáo. Lần sau,gặp lão gia còn quen biết."-Nói rồi Tô mama nhìn An An trừng nhẹ mắt nhưng đủ khiến An An sợ hãi bê thau nước rửa chân ra ngoài,để Lan Hạ và lão gia có khuôn mặt dê già ở lại đăm đăm nhìn lên thân hình nõn nà của nàng.
Lan Hạ khó chịu nhìn sang nơi khác. Bên ngoài,gió bắt đầu thổi mạnh,cửa sổ khẽ kêu ken két. Nàng nuốt nước bọt cẩn thận nhìn lão già đang đứng đối diện mình. Nàng không biết phải làm sao,đành gượng cười đi đến cúi đầu lễ phép chào,tay uyển chuyển cầm bình trà lên rót vào ly đưa đến trước mặt người đàn ông đấy,lo sợ không biết nói gì,
-"Mời lão....gia."
Lão gia cười nghiêng nhìn vào ngực đang phập phồng dưới lớp vải che chắn đó. Tay đưa lên nhận lấy ly trà uống mân mê,đi từng bước đến gần Lan Hạ. Nàng vội vã né tránh,đi lùi ra sau. Lão gia cười đê tiện lao đến sắp ôm chầm được nàng,nhưng bất ngờ Lan Hạ cúi thấp đầu chạy vội ra sau lưng,thở nhanh gấp.
-"Nhược Mây xinh đẹp....cớ sao...lại chạy trốn thế. Có phải nàng muốn ta và nàng cùng chơi đuổi bắt đấy chứ? Được rồi,nàng đừng để ta bắt được. Nếu không,ta sẽ làm nàng đi không nổi đâu. Haha...."
Tiếng cười ɖâʍ dục cùng câu nói cuối:sẽ làm nàng đi không nổi" khiến Lan Hạ nổi cả da gà run sợ,cắn chặt môi sắp khóc,rốt cuộc là Nhược Mây mà mình đang giữ lấy là người như thế nào? Cô có cam chịu tiếp khách,để người đời cứ thế mà hành hạ thân xác mình. Tại sao? Tại sao lại phải như thế này. Lan Hạ nắm chặt tay trong yếu đuối với muôn vàn câu hỏi. Nhưng cô dường như đã hiểu một chút về Nhược Mây,đó là không muốn sống một kiếp người như thế nên đã một mực,kiên định đi xuống nơi đáy sống xanh để tự vẫn,rửa lấy nỗi khổ trên trần thế. Cớ sao....lại còn cho sống lại với linh hồn Lan Hạ này?
Chưa kịp nghĩ thêm. Lão gia đã lại một lần nữa lao đến Nhược Mây ôm chầm,cô dãy dụa trong vòng tay đang di chuyển mình đến chiếc giường của kĩ nữ đời này. Lan Hạ tức giận dẫm mạnh chân của lão,tay cầm lấy bình trà nóng vừa mới pha ban nãy đổ hết lên người lão từ đầu xuống dưới với ánh mắt phẫn nộ tột cùng. Tên lão già đến tuổi đã có vợ,con,cháu chắt đầy đàn. Đáng lí nên hưởng thụ cuộc sống sung sướng,cớ sao lại đem tiền đến mua vui ɖâʍ dục này. Nàng đập bình trà xuống nền,bỏ chạy ra khỏi cửa. Để lại cơn tức giận và lời chửi rứa của lão. Cuối cùng,Tô mama cũng làm dịu nhẹ,đem một cô em xinh đẹp đầy son phấn đến phục vụ lão. Cho người truy tìm Nhược Mây về xử tội cho hả dạ,hả tiền.