Chương 29
Biên tập: Min
Hôm sau khi tỉnh dậy, bầu trời dần hừng sáng.
Cửa sổ chỉ mở ra một khe hở rất hẹp, luồng gió quét qua thổi bay tấm mành cửa, ánh nắng trốn sau mành nhân cơ hội nhảy xuống, rọi lên nền nhà loang lổ điểm sáng.
Thành phố A đang vào đông, ánh mặt trời cũng mang theo sự lạnh lẽo nghiêm nghị.
Lâm Vị Quang hiếm lúc có thể tự giác thức dậy mà không chờ tiếng chuông báo thức réo to, xét cho cùng là vì đêm qua cô chẳng ngủ ngon, lồng ngực nhồi nhét tâm tư phiền nhiễu rối bời, ngủ cũng không an giấc.
Dụi dụi mắt, cô chống nệm ngồi dậy, luyến tiếc rời khỏi ổ chăn, bọc cả người ngồi dựa vào đầu giường mần mò tủ.
Di động đã được sạc pin, cô khựng lại một lát, đầu ngón tay đẩy đầu sạc lấy điện thoại ra, nhét vào lòng bàn tay, đưa đến trước mắt.
Lão già cũng tri kỷ thật, còn biết cắm sạc cho cô nữa cơ.
Lâm Vị Quang nhìn đồng hồ, cách thời gian cô đặt báo thức còn mười phút, cô cũng không định ngủ tiếp nữa, bèn tắt mục báo thức đi.
Ném điện thoại đến bên gối, cô dùng chăn bọc mình thành một cục, vô cảm vùi mình trên đầu giường, nhìn cột sáng lờ mờ có chút mất hồn.
Cô không quen cảm giác mất mát buồn bã thế này, cô đã muốn gì thì từ trước đến nay đều không từ thủ đoạn bắt nó vào tay, chỉ duy cho đến khi gặp được Trình Tĩnh Sâm, cô mới tiến thoái lưỡng nan.
Không cầm nổi, cũng không bỏ xuống được.
Lồng ngực bị đè nén, Lâm Vị Quang buồn bực cào tóc, mém chút nữa đã động đến miệng vết thương, sợ hãi rụt tay về lại ngay.
Thay đồng phục rửa mặt xong, cô đi ra khỏi phòng ngủ của mình, vốn tưởng có thể gặp phải Trình Tĩnh Sâm, nào ngờ trong phòng khách không một bóng người, nào có thân ảnh anh chứ.
Lâm Vị Quang nhìn khắp nơi, phát hiện ở quầy bar có một cái ly cà phê, nhìn là nhận ra vừa được lấy ra dùng, không biết đã đặt ở đấy bao lâu.
Trình Tĩnh Sâm đã đi rồi.
Căn nhà to là thế, bấy giờ chỉ có một mình cô, Lâm Vị Quang không biết có phải vì vừa thức dậy sẽ có cảm giác cô đơn hay không, chỉ biết rằng hiện tại cô không dễ chịu chút nào.
"... Lão khốn." Cô đá đá ghế dựa, lầm bầm, "Tốt nhất chú đừng để tôi phát hiện ra là chú đang trốn tôi."
Cô không hề hối hận về chuyện mình đã làm, hoặc là nói, những chuyện mà cô làm tuyệt không hối hận, dù cho hành động tối qua chỉ là nhất thời hứng khởi, cô cũng không cảm thấy nếu không làm thế thì sẽ càng tốt hơn.
Lão già biết tỏng tâm tư của cô, lại không tỏ thái độ gì, cũng không cho cô cơ hội mở miệng, rõ ràng là có ý nước ấm nấu ếch(*), để cô tự biết mà từ bỏ.
(*) Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... ch.ết từ từ
Lâm Vị Quang chán ghét cái sự ngầm hiểu mà không nói rõ ra này, cô thà rằng bản thân không đoán ra được suy nghĩ của anh.
Sáng sớm tinh mơ đã bị hắt một nồi nước lạnh, cả người cô uể oải, xách theo ván trượt ra ngoài, đến ven đường tiện tay mua đồ ăn sáng đến trường.
Lúc cô đến lớp vẫn còn rất vắng người, Tạ Đinh còn đang ngủ bù trên bàn, lại bị mấy cái ghế dựa làm ồn tỉnh.
Thấy Lâm Vị Quang rầu rĩ không vui, cô ấy ngáp dài hỏi lý do, nhưng đối phương hiển nhiên không có tâm trạng trả lời, cô ấy cũng thôi không hỏi nữa.
Đưa mắt nhìn đồng hồ trên lớp, Tạ Đinh cầm điện thoại lên, đứng dậy bỏ đi, không biết là làm cái gì nữa.
Lâm Vị Quang đang buồn bực, càng không rảnh mà hỏi chuyện.
Vài phút sau, Tạ Đinh quay lại.
Cô ấy ngồi về chỗ của mình, đồng thời đưa cho Lâm Vị Quang một cây kẹo que, Alps, vị cam.
Lâm Vị Quang không hiểu ra sao, nhìn cô ấy.
Tạ Đinh không ngờ tâm trạng không tốt còn khiến trí não thụt giảm, im lặng ý bảo cô nhận đi: "Ngẩn người gì thế? Cho cậu đấy."
Lâm Vị Quang ồ lên, nắm chặt que kẹo trong lòng bàn tay, nhưng giây tiếp theo, cô phát hiện ra có gì đấy bất thường, động tác chợt dừng lại.
Giây sau, cô thoáng dùng sức, thế là một dây kẹo que thật dài xuất hiện ngay trong tầm mắt, rớt ra từ trong tay áo đồng phục của Tạ Đinh, lọt thẳng vào mắt cô.
Mỗi một que kẹo là một vị khác nhau, đủ màu xanh đỏ trắng vàng, như cầu vòng vậy, nằm trên đầu ngón tay cô.
Lâm Vị Quang sửng sốt, không có phản ứng nào mà chỉ nhìn Tạ Đinh.
Tạ Đinh thấy cái vẻ vừa ngốc lại ngơ ngơ của cô, không khỏi buồn cười, duỗi tay huơ huơ trước mặt cô, "Cảm động đến câm nín rồi à?"
Lâm Vị Quang đương cầm dây kẹo que kia, hết nhìn chúng nó, rồi lại nhìn Tạ Đinh, không kìm được cười phụt một tiếng.
"Không ngờ cậu cũng biết cách dỗ dành người khác lắm." Cô tiện tay mở một que kẹo ra nhét vào miệng, "Tớ tuyên bố tớ buông bỏ, thất tình không xứng làm ảnh hưởng đến tâm trạng tớ."
Tạ Đinh thấy cô sinh khí dồi dào trở lại, hỏi: "Cậu tỏ tình?"
"Không tự nói ra nhưng cũng không khác gì mấy." Lâm Vị Quang thở dài, cảm khái, "Mối tình đầu của tớ còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi."
Tạ Đinh buồn ngủ, ngáp một cái, thong thả nói: "Tốt xấu gì cũng cho đến nơi đến chốn, tìm một cơ hội nói rõ với anh ta đi."
Lâm Vị Quang cân nhắc lời cô ấy một chập, cũng thấy có lý.
Dù sao cũng sắp phải thi đại học, mỗi ngày của bọn họ bây giờ cứ ngẩng đầu không gặp cuối đầu thấy, nếu mà thẳng thắn thật ngược lại sẽ rất xấu hổ, chi bằng chờ thi xong rồi hẵng nói.
Huồng hố đến lúc kỳ thi kết thúc, anh cũng không còn lý do gì mà xem cô như con nít nữa.
Nghĩ đến đó, Lâm Vị Quang cắn viên kẹo trong miệng, thở dài: "Chỉ có thể làm vậy, nếu bị từ chối thật, tớ sẽ dứt khoát từ bỏ."
Tạ Đinh khẽ nhếch hàm dưới, xua tay ý bảo muốn ngủ tiếp, "Nghĩ cho thông, chuyện này có rối rắm cũng vô dụng."
Thật ra rất có lý.
Lâm Vị Quang thôi không nghĩ nữa, dù sao chuyện quan trọng nhất ở hiện tại vẫn là kỳ thi cuối kỳ, cô không đến mức không phân rõ bên nặng bên nhẹ, nhanh chóng buông bỏ tạp niệm dư thừa này.
Tấm bảng cuối phòng học đã được lau đi, lúc này đã viết con số đếm ngược, mỗi ngày một giảm.
Đó cũng là thời gian cuối cùng cho cuộc sống cấp ba của họ.
-
Ban đêm, Trình Tĩnh Sâm về lại Royal Lake Residence, đã gần 0 giờ.
Anh vừa mới từ tiệc rượu về, tuy rằng không cần phải chạm đến rượu, nhưng vẫn phải dành thời gian để tán gẫu đâu vào đó, lúc này mới về nhà.
Ánh đèn trong nhà mờ tối, chỉ muốn lên lầu nghỉ ngơi nên không mở đèn lên, mà đi về phía cầu thang.
Nhưng trên đường đi, khóe mắt nhìn thấy cánh cửa căn phòng nào đấy khép hờ, ánh sáng vụn vặt ấm áp từ trong rọi ra, lấp lánh điểm xuyến trên sàn nhà.
Là căn phòng cỉa Lâm Vị Quang.
Trình Tĩnh Sâm nhìn đồng hồ, giây sau liền nhấc chân đi đến cửa, định bụng nhắc cô đi ngủ sớm một chút, ánh mắt đã chạm phải thân ảnh mờ ảo kia, lời nói cũng theo đó mà biến mất.
Lâm Vị Quang vẫn mặc đồng phục trường, có vẻ như sau khi về nhà liền đi làm bài tập luôn, nên vẫn chưa thay ra. Cô hơi cong lưng, ghé mặt nằm trên bàn không động đậy, dường như đã ngủ rồi.
Trình Tĩnh Sâm chầm chậm bước lên, nhìn thấy tay cô đè nặng lên cuốn sách bài tập, trên mặt hằn vết mực. Anh chỉ biết rằng thành tích cô ngày một tăng lên, lại chưa từng trông thấy dáng vẻ cô khi nỗ lực, đây là lần đầu tiên bắt gặp.
Bấy giờ anh mới nhớ ra, ấy thế mà năm nay đã sắp kết thúc, là lúc đứa trẻ này sắp bước vào kỳ thi cuối kỳ.
Lần đầu gặp gỡ của cả hai phảng phất vẫn như không lâu trước đó, nếu không phải vào lúc này bất chợt nhận ra, Trình Tĩnh Sâm còn không hề hay biết thời gian ấy thế mà lẳng lặng trôi qua nửa năm rồi.
Cũng không biết là quá nhanh, hay là quá chậm nữa.
Trình Tĩnh Sâm dời mắt đến gương mặt Lâm Vị Quang, im lặng đánh giá một chập, mới phát hiện ra lần này không phải là giả, ngủ thật rồi.
Anh hơi cúi người, một tay đặt bên người cô, niết nhẹ lên mặt bàn.
"Lâm Vị Quang." Anh gọi, "Lên giường mà ngủ, cháu ngủ thế này dễ bị cảm lạnh lắm."
Lâm Vị Quang buồn ngủ, mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe có tiếng ai gọi tên mình, bèn khó khăn mở mi mắt nặng trĩu lên, nhìn về phía người nọ.
Sau khi trông thấy ngũ quan quen thuộc trước mắt, cô có chút cảm giác không phân rõ đâu là thực đâu là trong mơ, suy nghĩ loạn cào cào, nào có chỗ cho một chút lý trí còn xót lại.
"Chú ơi?"
Cô lầm bầm thỏ thẻ, như thể chưa thoát thân ra khỏi cơn buồn ngủ vậy.
Trình Tĩnh Sâm khẽ ừm một tiếng, cho rằng cô đã tỉnh táo, nhưng giây sau, lại thấy cô hơi động thân người, dán gương mặt lên một bên tay anh.
Thậm chí còn cò cọ trong vô thức.
Anh chững người lại.
Sau khi làm ra cái hành động này, khóe môi Lâm Vị Quang nở một nụ cười đầy mỹ mãn, lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Trình Tĩnh Sâm còn chưa động đậy, mặc cho cô kề lên tay mình, làm cho cơn lạnh lẽo mang từ bên ngoài dần trở nên ấm áp.
Hơi thở âm ấm phả qua, gò má thanh tú và mềm mại của thiếu nữ cọ lên bàn tay, như vầng mây mù, hiếm khi có được chút an tĩnh.
Trình Tĩnh Sâm cảm thấy, có chăng bản thân đã tỉnh táo rồi.
Dù rằng trước sau vẫn không muốn đối mặt, nhưng chung quy lại anh vẫn không thể không thừa nhận, trong khoảng thời gian qua nỗi lòng của anh quá đỗi dị thường, đều vì cô bé này đây.
Lo lắng cũng được, lảng tránh cũng thế, lẽ ra anh nên hiểu ra được điều này ngay vào lúc mà anh từng bước lùi lại tại điểm mấu chốt của bản thân.
Xưa nay anh sống vốn rất có chừng mực, tâm tư của Lâm Vị Quang đối với bản thân mình không phải là anh hoàn toàn không biết, mỗi khi đứa trẻ này nhìn anh, sự tươi sáng và vui vẻ nơi đáy mắt không sao giấu được, anh làm sao có thể xem như không thấy được đây.
Nhưng cô chỉ mới 18, tương lai còn dài, vẫn còn rất nhiều người và nhiều sự mong chờ đang đợi cô cùng trải qua.
Bọn họ nào có chuyện sau này.
Trình Tĩnh Sâm im lặng thật lâu, đầu ngón tay vân vê lọn tóc cô, quấn quanh lại, mềm mại đến lạ kỳ.
Bỗng, anh nâng bàn tay đang rỗi rãi còn lại, ấn tắt ngọn đèn bàn đi.
Giây sau, anh cúi người xuống.
Cơn buồn ngủ của thiếu nữ hãy còn mông lung, nhận ra một bóng đen nhẹ nhàng đổ ập xuống giữa trán, lông mi run rẩy, song vẫn ngủ ngon lành như chưa hề bị quấy nhiễu.
Nếu cô tỉnh, đã có thể trông thấy được nơi đáy mắt người đàn ông ấy không hề che giấu chút dịu dàng và lưu luyến nào.
Tiếc thay cô lại bỏ lỡ.
1
Chỉ mỗi Trình Tĩnh Sâm mới biết, cả căn phòng bí ẩn trong bóng đêm, anh lồ lộ bày ra tâm tư của chính mình trong phút chốc.
1
Là một cái bí mật anh không muốn ai biết, lưu giữ vào đêm này.
Hết giao thừa là kỳ thi cuối kỳ.
Ngày thứ ba sau khi kết thúc kỳ thi, thành tích và xếp hạng cùng nhau ra lò, Lâm Vị Quang quả nhiên như ý nguyện tiến vào trong top 10.
Qua một kỳ học, lại có thể phản công từ dưới đáy đi lên tận đay, cô gần như biến thành tài liệu giảng dạy kinh điển trong miệng các giáo viên chủ nhiệm ở trường Cấp Ba Tam Hoài.
Học tập và cuộc sống dần ổn định, nỗi căng thẳng cháy lửa sém lông của kỳ thi đại học ngược lại đã không còn quá mãnh liệt, Lâm Vị Quang bắt tay vào việc thi IELTS, nửa năm rồi cô sống quá ngây ngơ vội vàng, cuối cùng thì lúc này đây, đã không biết nên tổng kết lại như thế nào.
Mà kỳ nghỉ đông của cấp ba chỉ có bảy ngày.
Lâm Vị Quang không cha không mẹ không thân thích, bên ngoài người người nhà nhà đoàn tụ đón lễ xuân, chỉ mỗi mình cô cảm thấy chán chết.
Trình Tĩnh Sâm cũng là người cô đơn, gần đến cuối năm, anh không cần bận rộn chuyện ở công ty, vùi trong nhà cũng thấy không thú vị.
Hai người vô vị sống dưới một mái nhà, tất nhiên là nhân hai sự nhàm chán,
Cuối cùng, vào hôm 30, Lâm Vị Quang đọc được vài câu thảo luận trong nhóm chat lớp, thành công tìm được nơi có thể vui chơi.
Ở vùng ngoại ô gần thành phố A có một cái chùa, mỗi đợt đến lễ tết sẽ có vô số người đến thắp hương cầu phúc, ăn Tết chính là như vậy.
Lâm Vị Quang nghe đồn ở đó rất thịnh hành gỗ treo, dường như còn rất linh nghiệm, dù sao cũng đang rảnh rỗi không có gì làm, bèn quấn lấy Trình Tĩnh Sâm dẫn mình đến đấy.
Miếu chùa kẻ đến người đi, tuy không đến nỗi bước nào bước nấy khó chen, nhưng vẫn náo nhiệt đến cực điểm.
Hai người họ đều không thích ầm ĩ quá, vì thế đi thẳng đến địa điểm cần đến, tìm nơi viết gỗ treo.
Nơi đó là một cành cây cổ thụ già cỗi không biết bao nhiêu tuổi đời, cành cây rậm rạp duỗi ra, trên thân treo đầy các dãi lụa đỏ hay những mảnh giấy, cùng vô số lời cầu nguyện.
Rất nhiều người đến viết, Lâm Vị Quang xin sư thầy một tấm, lại dò hỏi những việc cần chú ý khi viết, và cô nhận ra rằng tên của người được chúc phúc luôn được viết bởi người chúc.
Cầm đồ đứng dưới tàng cây, cô bỗng chần chờ.
Trình Tĩnh Sâm thấy cô hồi lâu không có động tĩnh, liền rũ mắt hỏi: "Một hai nhất định quấn tôi đưa cháu đến đây, nói muốn viết giấy treo, sao bây giờ lại đổi ý?"
Lâm Vị Quang lại không nói nguyên do, chỉ bảo: "Tôi đang suy nghĩ."
Trên thực tế, là vì các khách hành hương chung quanh có thể khắc tên người thân của họ, hoặc là người thương, hay chăng cũng có thể là bạn bè, mà chỉ riêng mình cô, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có mỗi bản thân mình.
Lâm Vị Quang nheo mắt, lặng lẽ nắm chiếc gỗ trong tay, nhưng rồi rất nhanh cô lại biết mình nên viết gì.
Xác nhận ý tưởng, cô ngay lập tức ra tay, vài ba nét đã viết xong việc trên tay.
Cô quả thật rất dụng tâm, nhưng dù sao cũng chưa từng làm mấy chuyện thế này, rất ư là không thuận tay, viết đến viết lui đến là đoan chính, song vẫn không ảnh hưởng đến sự xấu xí của nó.
Lâm Vị Quang hết cách, lại thấy có làm lại cũng không khác là bao, thế là thôi không làm lần hai nữa, cứ thế này đi.
Thấy cô bận bịu xong rồi, Trình Tĩnh Sâm liền tùy tiện liếc mắt nhìn qua, thấy nhóc con rất cẩn thận thổi thổi vụn gỗ, chỉ một thứ đồ chơi đấy thôi mà cứ như đang đối xử với món đồ quý giá vậy.
Cô dùng lòng bàn tay lau nhẹ chiếc thẻ gỗ, vết điêu khắc dần dần hiện ra, để lộ ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Thấy rõ tên bên trên đấy, biểu cảm của Trình Tĩnh Sâm có hơi giật mình.
Anh rủ mi, tỉ mỉ nhìn thẻ gỗ, nhàn nhạt nói: "Cháu không chê hoang đường cơ à."
Lâm Vị Quang vốn cũng không có ý định tránh anh, thấy thì thấy, nếu cô đã viết thì cũng chẳng sợ bị đương sự phát hiện.
"Hoang đường cái gì?" Cô hỏi lại, ngẩng mặt lên nhìn anh, "Sư thầy ở đây cũng chưa từng nói, trên thẻ chỉ được khắc tên người thân."
"Tôi không có người nhà, cũng không có bạn bè, bên cạnh trừ chú ra thì không còn sự lựa chọn khác. Nếu là mong muốn cầu phúc, vậy tôi viết tên mình vào cũng nhạt nhẽo quá rồi."
Đoạn, cô quơ quơ thẻ bài kia lên, cười nói: "Dùng thẻ này, hay vọng lão già bình an vui vẻ, mọi việc trôi chảy, dù sao cũng đã chăm sóc tôi lâu thế rồi, làm khó chú quá."
"Có điều---nếu chú nói không cần, thì tôi ném ngay."
Vừa dứt lời, Lâm Vị Quang chẳng hề kiêng nể gì quay mặt đi, ra chiều muốn giục tấm thẻ cầu chúc đi.
Lại ngay trong giây lát ấy, cổ tay bị nắm lấy, ngăn động tác lại.