Chương 31
Người bên ngoài phòng thi nhốn nháo hết cả lên, thành phố A đang độ giữa hè, mặt trời chói chang treo giữa không trung, ánh mắt thiêu đốt mặt đất.
Lâm Vị Quang vừa quạt gió cho mình vừa tìm kiếm Hà Thư tới đón mình.
Xung quanh đều là phụ huynh học sinh, phóng tầm mắt ra nhìn toàn thấy bức ảnh gia đình hạnh phúc, Lâm Vị Quang nhìn thấy Hà Thư dưới bóng cây, anh ta còn ôm một bó hoa ở trước ngực.
Anh ta đi giày da, khuôn mặt đường hoàng, đứng ở đó vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.
Lâm Vị Quang mỉm cười mừng rỡ, chạy về phía anh ta, gọi: “Chú Hà, cháu tới rồi!”
“Vất vả rồi.” Hà Thư vỗ vai cô, đưa hoa tới, đó là hoa hướng dương tươi đẹp rực rỡ, tràn đầy sức sống, rạng ngời dưới ánh mặt trời.
Lâm Vị Quang cười nhận hoa, ánh vàng tươi sáng rơi vào lòng cô, sự sáng rỡ ấy lại chẳng sánh bằng nụ cười bên môi cô.
Cô xinh đẹp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: “Cháu cảm ơn chú Hà, cháu thích lắm.”
Cô gái nhỏ có gương mặt sáng sủa, đôi mắt long lanh trong veo dưới ánh mặt trời xán lạn, như phát sáng vậy.
Hà Thư được cô ảnh hưởng, cũng khẽ cười, dẫn cô tới xe: “Bên ngoài nóng, lên xe trước đã.”
Trong xe bật điều hòa, cuối cùng Lâm Vị Quang thoát khỏi cái nóng thiêu đốt, cả người bỗng thả lỏng, vươn vai.
Cô hứng thú đánh giá bó hoa trong lòng, tò mò hỏi: “Chú Hà ơi, cháu thấy những người lớn khác đều tặng hoa hồng mà, sao chú lại tặng cháu hoa hướng dương?”
“Thì thấy người khác ai cũng có, nên không thể để cô thua thiệt sao.” Hà Thư khởi động xe, giải thích, “Tôi không biết nên mua gì nên hỏi ý kiến ngài Trình, tặng hoa này là do ngài ấy đề xuất đó.”
Lâm Vị Quang nghe vậy thì hơi nhướng đuôi lông mày lên, không ngờ lại thế: “Chú ấy cũng lãng mạn quá ha... Vẫn bận việc công ty ạ?”
“Hôm nay anh Trình không tới công ty nhưng có chút việc chưa xử lý, cho nên bảo tôi tới đón cô.”
Cô hiểu ra, lúc này điện thoại rung lên, Sở Nguyên gọi tới.
“Sao tìm tớ nhanh thế?” Cô nghe máy, khó hiểu, “Các bạn lớp chúng ta tới đông đủ chưa?”
Hình như Sở Nguyên đang ở bên ngoài, tiếng người xung quanh hơi ồn ào: “Không, tớ chỉ nhắc cậu đừng quên tới đây thôi, đã bảo là không say không về rồi đó.”
“Yên tâm, sao tớ bỏ qua uống rượu được.” Bây giờ thoát khỏi thân phận học sinh cấp ba, Lâm Vị Quang bung xõa hoàn toàn, không giả bộ gì nữa, “Tớ về nhà rồi qua đó, hôm nay không khiến các cậu uống tới quỳ bò ra thì tớ không phải họ Lâm.”
Sở Nguyên nghe vậy thì cười mắng: “Cậu đỉnh được chưa, mau tới đi, tới tắt máy trước nhé.”
Trong lúc họ nói chuyện, xe chạy vào Dật Hải Danh Để, Lâm Vị Quang cất điện thoại đi, ôm bó hoa hướng dương, tung tăng đi xuống xe.
Cô về gặp Trình Tĩnh Sâm trước, không vì nguyên nhân đặc biệt gì cả, chỉ muốn gặp anh mà thôi.
Nhất là khi biết bó hoa hướng dương này là anh nhớ người ta tặng mình, Lâm Vị Quang càng vui hơn, tâm trạng tươi sáng hơn cả mấy bông hoa nở rộ.
Hà Thư đi đỗ xe, cô vào thang máy lên tầng, đã nghĩ xong xuôi phải về báo cáo tình hình thi cử với chú già, tiện thể tặng anh một đóa hoa.
Nhưng mà cô vừa bước đến chỗ ngoặt hành lang, bước chân nàng bỗng dừng lại.
Cô cấp tốc núp vào sau bức tường gần như theo bản năng.
... Cô nhìn thấy Trình Tĩnh Sâm và một người phụ nữ.
Trong đầu Lâm Vị Quang trống không, sau đó dè dặt thò đầu ra, nhìn xem hai người kia đang làm gì.
Người phụ nữ quay lưng về phía cô, cô không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương nhưng có thể thấy ý cười nhàn nhạt ở giữa lông mày Trình Tĩnh Sâm, không có chút xa cách khách sáo gì, anh đang cúi đầu nói gì đó với người phụ nữ.
Hai người chuyện trò vui vẻ, Lâm Vị Quang cách khá xa, nghe không rõ bọn họ đang nói gì, điều này khiến cô hơi bực bội.
Đang do dự có nên đi ra hay không, cô nhìn thấy Trình Tĩnh Sâm nghiêng người tránh ra, mời người phụ nữ đó vào nhà.
Sau đó cửa phòng đóng lại, ngăn cách toàn bộ tiếng động.
Lâm Vị Quang ngây người tại chỗ, một lúc sau vẫn không nhúc nhích.
Vậy là đây là lý do Trình Tĩnh Sâm không tới đón cô? Nói thật, cô không thể ngờ rằng lý do lại là Trình Tĩnh Sâm đang đợi một người phụ nữ.
Trừ bản thân ra, cô chưa từng thấy anh cười với một ai khác như thế.
Bỗng nhiên nhận ra mình không phải người đặc biệt, Lâm Vị Quang như bị dội một chậu nước lạnh vào mặt, tất cả vui mừng chờ mong lúc trước đều biến mất.
Cô nghĩ, thật ra mình vẫn sợ.
Sợ rằng nói ra sẽ bị anh từ chối, bị anh lảng tránh, không thể tự nhiên ở chung với anh như lúc ban đầu nữa.
Mà nguyên nhân chính là vì cô sợ, vì thế bây giờ mới bước lên được, ngay cả can đảm tới hỏi cũng không có.
Lâm Vị Quang cụp mắt xuống, nhìn bó hoa hướng dương im lặng giây lát, quay lại đường cũ.
Không bao lâu sau, Hà Thư trong ga ra vừa xuống xe thì nhận được một tin nhắn.
Anh ta mở ra thì thấy là tin nhắn của Lâm Vị Quang gửi tới...
[Chú Hà, bạn cháu tới đón cháu rồi, lớp cháu tụ tập với nhau, tối muộn cháu mới về, chú nhắn chú Trình cứ bận việc đi nhé.]
...
Lâm Vị Quang ra khỏi Dật Hải Danh Để thì bắt xe tới buổi tụ tập của lớp luôn.
Nói là lớp đi chơi với nhau chứ thật ra không chỉ có người của lớp 12/8 bọn họ, ai có người quen của lớp khác cũng có thể kéo tới chơi cùng, dù sao cũng cùng khóa với nhau, dễ giao lưu.
Người đứng ra mời là Sở Nguyên, người mở màn là Trình Minh Dật.
Lâm Vị Quang đã chẳng buồn cảm khái về trạng thái lúc nào cũng dính lấy nhau của hai người này, lúc cô tới, đã có rất nhiều người ở trong phòng rồi, náo nhiệt ồn ào, trên quầy bar bày đầy rượu và trái cây.
Nhóm người đang hừng hực, người hát, người tán gẫu, mấy người ngồi ở sô pha uống rượu chơi xúc xắc, Lâm Vị Quang đi tới.
Sở Nguyên đang lấy rượu, giương mắt lên nhìn thấy cô, gọi một tiếng: “Đến nhanh thế?”
“Nhận điện thoại tớ tới luôn.” Lâm Vị Quang nhận bình rượu, tiện tay hỗ trợ mở ra, “Trình Minh Dật đâu rồi? Mở màn xong lại chạy mất rồi à?”
“Đang nói chuyện với quản lý của nơi này, lát nữa tới.”
Sở Nguyên nói xong thì bỗng cảm thấy khác thường, ngửi thử một hơi thì nhíu mày: “Mùi hoa ở đâu thế? Hôm nay có người tỏ tình à?”
“...” Lâm Vị Quang đột nhiên bị đâm trúng chỗ đau, hơi đau đầu xoa lông mày, “Chắc là phụ huynh nhà nào đó tặng, bình thường thôi.”
Sở Nguyên ừ một tiếng, không nghĩ nhiều, biết tiếp thu ý kiến kéo Lâm Vị Quang tới chơi trò chơi: “Nào nào nào, không phải hôm nay cậu nói muốn cho bọn tớ uống tới quỳ luôn sao?”
Mấy người ngồi trước bàn nghe vậy thì dồn dập nhao nhao tới mời rượu, Lâm Vị Quang không tỏ ra khiêm tốn nữa, dứt khoát nhận lấy, uống cạn hết một ly, nhận được tràng reo hò khen hay của mọi người.
Ở đây đều là bạn cùng lứa tuổi, dù không phải người quen hết nhưng bầu không khí náo nhiệt lên rất nhanh.
Lâm Vị Quang tiếp xúc với rượu sớm hơn bạn bè cùng trang lứa, mặc dù tửu lượng không thể nói ra rất tốt nhưng cũng không tính là kém, uống mấy ly rồi mà vẫn tỉnh bơ, toàn bộ quá trình đều như uống nước lọc.
Lúc Trình Minh Dật tới, bọn họ đang chơi với khí thế ngất trời, vỏ lon bia chất thành đống bên cạnh, tiếng người ầm ĩ.
Cậu ấy cũng tham gia vào, Sở Nguyên nhường vị trí bên cạnh ra cho cậu ấy theo thói quen, “Sao đi lâu thế?”
“Bố tớ gọi điện cho tớ bảo tớ kiềm chế một chút, đừng điên quá.” Trình Minh Dật nhún vai, cầm ly rượu ở gần tay mình lên, đặt bên môi, “Không sao đâu, thi đại học xong rồi, chúng ta chơi của chúng ta.”
Sở Nguyên trợn mắt há hốc miệng nhìn cậu ấy uống một hơi cạn sạch ly rượu, vươn tay giành lại: “Mẹ nó, đây là ly của tớ!”
Trình Minh Dật không hiểu sao cô ấy phản ứng dữ dội như thế làm gì, khó hiểu nhìn qua cô ấy: “Uống một ly rượu của cậu thôi mà.”
Cậu ấy nói xong thì cầm ly lên, thờ ơ: “Hẹp hòi quá đi, tớ rót trả cậu không phải là được rồi sao.”
Sở Nguyên: “...”
“Con mẹ nó não cậu làm bằng thép à!” Cô ấy thẹn quá hóa giận, hung hăng đập cậu ấy một cái, “Cậu tự đi lấy thêm ly đi!”
Trong lúc hai người giằng co, không biết ai ở bên kia đều têu trước, bắt đầu xúm lại thi uống rượu, trong đó Lâm Vị Quang phóng khoáng nhất, nốc cả chai luôn.
Mọi người không ngờ Lâm Vị Quang là học sinh ba tốt lại biết cách chơi như thế, hào sảng lại phóng khoáng, lúc thì chơi xúc xắc, lúc thì chơi oẳn tù tì, thua thì uống rượu, không do dự chút nào.
Trình Minh Dật ở bên cạnh nhìn ra điều khác thường, nhỏ giọng hỏi Sở Nguyên: “Lâm Vị Quang có chuyện gì vậy, thi không tốt hả?”
“Phì!” Sở Nguyên vội vàng bịt miệng cậu ấy lại, “Miệng xúi quẩy, nói gì thế hả!”
“Không nói linh tinh với cậu đâu.” Trình Minh Dật nắm chặt cổ tay cô, “Không phải, tâm trạng cô ấy không tốt, cậu không nhìn ra à?”
Sở Nguyên liếc mắt nhìn qua, nói: “Không mà, vừa nãy cậu ấy gọi điện với tớ vẫn vui vẻ lắm, tớ bảo cậu ấy tối nay tới uống rượu.”
Trình Minh Dật nửa tin nửa ngờ với câu nói ấy, cậu ấy nhìn thế nào cũng thấy Lâm Vị Quang giống mượn rượu giải sầu, chẳng lẽ cậu ấy nghĩ nhiều sao?
Rượu quá ba lượt, rượu lên bàn hết đợt này tới đợt khác, hôm nay kết thúc thi đại học, mọi người đều bung xõa, uống thoải mái, có xu thế không say không về.
Thời gian trôi qua, sắc trời dần tối, không ít người đã hơi say, thực sự không chịu được nữa thì gọi xe về nhà, nhưng trong căn phòng riêng vẫn rất náo nhiệt.
Hôm nay Lâm Vị Quang uống rượu không ngơi tay, chai lọ trống ở bên chân cô nhiều nhất, mặt mày hiện lên men say, ánh mắt mông lung.
Nhưng rượu không hề ảnh hưởng tới việc cô nói chêm chọc cười, vì thế Sở Nguyên phát hiện ra lúc cô uống say, Lâm Vị Quang đã bò ra bàn ngất ngây rồi.
“Vị Vị? Bé Quang?” Sở Nguyên chọc cô, “Lâm Vị Quang?”
Lâm Vị Quang bị làm ồn xoa mặt, đầu óc choáng váng nhưng vẫn không quên lời mình nói trước đó: “Tớ có phải người gục cuối cùng không?”
Sở Nguyên: “...”
Sở Nguyên suýt thì sặc, buồn cười nói: “Cậu đâu chỉ là người cuối cùng gục xuống, cậu khiến người ta uống về nhà hết luôn rồi.”
Lâm Vị Quang vô cùng hài lòng với kết quả này, giơ ngón tay cái lên: “Tớ vẫn trâu bò nhất.”
“Vâng vâng vâng, cậu đỉnh quá rồi.” Sở Nguyên dỗ cô như dỗ trẻ con, vỗ lưng cô, quay đầu gọi Trình Minh Dật, “Này, sao hôm nay cậu ấy uống nhiều thế nhỉ, hay là cậu gọi cho chú hai cậu đi, bảo chú ấy tới đón?”
Không biết Trình Minh Dật đang nghĩ gì mà nhíu mày do dự, nhưng vẫn gật đầu đáp lại, lấy điện thoại ra gọi cho Trình Tĩnh Sâm.
Trong ấn tượng của cậu ấy, từ trước tới nay chú hai luôn bận rộn với công việc, không ngờ rằng cậu ấy vừa rút điện thoại ra không mất bao lâu đã gọi được.
Trình Minh Dật vô thức kính trọng chào hỏi: “Cháu chào chú hai.”
Trình Tĩnh Sâm lạnh nhạt ừm một tiếng, hỏi: “Có việc gì?”
Trình Minh Dật vô thức nhớ lại lúc mới khai giảng năm lớp mười hai, ba bọn họ uống rượu bị tóm, bỗng hơi chột dạ, khẽ ho hai tiếng.
“Ờm, chuyện là, th...” Cậu ấy há miệng ra định nói thím chợt nhớ ra đang ở bên ngoài, còn có người khác nữa, vội vàng nói lại, “Lâm Vị Quang uống say, chú hai có thời gian tới đón cô ấy không?”
Như sợ đối phương từ chối, cậu ấy bổ sung thêm: “Bọn cháu sắp tan cuộc rồi, cháu đưa cô ấy về cũng được.”
“Gửi địa chỉ cho chú.” Trình Tĩnh Sâm nói, giọng điệu không nghe ra có cảm xúc gì, “Chú qua đó.”
Trình Minh Dật cảm thấy anh không tức giận, thầm yên tâm, đáp vâng rồi gửi định vị cho anh.
Làm xong những việc đó, cậu ấy nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Lâm Vị Quang, hoang mang nói: “Không phải chứ chị, say thật đấy à?”
Thật ra Lâm Vị Quang vẫn còn một chút tỉnh táo, phản ứng hơi chậm chạp thôi, không muốn nói chuyện cho lắm.
Tâm trạng cô vốn không tốt, định thi đại học xong bày tỏ thẳng thắn với người ấy, nhưng lại bị sự nhát gan lạ lùng kia làm phiền, cuối cùng vẫn không thành công.
Lâm Vị Quang khép hờ mắt, hơi phiền, còn có chút ấm ức.
Âm thanh xung quanh như sinh ra sự xa lạ với cô, đầu óc cô trống rỗng, không nhận biết được tiếng nói của người khác, lọt vào tai cô toàn là đường thẳng.
Mãi đến tận khi thấy có người sáp tới gần mình, hơi thở vô cùng quen thuộc, cô hơi nghi hoặc nhíu mày, ngước khuôn mặt đang vùi trong khuỷu tay lên.
Cô không ngẩng đầu hẳn, vì thế quay đầu lại chỉ nhìn thấy đôi chân dài trong chiếc quần âu, chỉ cách cô một bước, không xa không gần.
Không biết có phải là ảo giác hay không, từ lúc người này xuất hiện, tiếng nhạc và tiếng người nói ở trong căn phòng này giảm xuống rất nhiều, có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Uống rượu mà uống tới mức xuất hiện ảo giác rồi sao?
Lâm Vị Quang lười biếng giương mắt lên, ánh mắt chậm rãi di chuyển, từ dây thắt lưng lên áo sơ mi, tới cổ áo phẳng phiu hoàn hảo, cuối cùng là gương mặt đẹp quá đáng.
Nếu nó không phải gương mặt vô cảm thì càng tốt hơn.
Cô nghĩ như thế, híp mắt lại, đờ người tại chỗ không nhúc nhích, hờ hững dời tầm mắt đi.
Nhưng người kia lại tiến lên thêm nửa bước nữa, hoi khom người xuống, nắm chặt lấy cánh tay cô không cho phép từ chối, chứa vài phần sức lực: “Lâm Vị Quang, dậy.”
Lâm Vị Quang im lặng giây lát, mặc dù không gây chuyện nhưng cũng không phối hợp, sau đó cô vương tay ra, tóm chặt vạt áo anh, đột nhiên kéo mạnh xuống.
Dường như đối phương không ngờ cô sẽ làm vậy, bị cô kéo cúi thấp người xuống, chậc một tiếng rất nhẹ.
Lâm Vị Quang nghe thấy tiếng hít sâu rất nhỏ ở xung quanh.
Nhưng cô không quan tâm mấy chuyện đó, vô cùng hứng thú nhìn lên trên, đánh giá người đàn ông trước mặt, bỗng va vào đôi mắt sắc sảo, cảm xúc trong đó được cất giấu rất sâu, cô không nhìn ra chút gợn sóng nào.
“Này anh phục vụ... Ai gọi anh tới?”
Lâm Vị Quang nhíu mày, vòng tay ôm cổ đối phương, trêu đùa: “Vẻ ngoài không tệ ha, rất phù hợp với gu thẩm mỹ của tôi.”
Người đàn ông đừng lù lù ở đấy không động đậy, bình tĩnh nhìn cô, cứ như muốn nhìn xem cô muốn chơi trò gì nữa.
Không được đáp lại, Lâm Vị Quang lười biếng nheo mắt, nhếch miệng hỏi: “Cục cưng, một đêm bao nhiêu tiền?”
Trong nháy mắt tiếng hít sâu ở xung quanh bỗng vang to hơn.