Chương 35
Tháng ngày học tập ở nước Anh không thể gọi là ung dung nhưng cũng không căng thẳng lắm.
Lâm Vị Quang có năng lực tiếp thu tốt, cứ có đợt thi miễn học phần nào là cô thi qua luôn, tốc độ tích lũy học phần vượt qua các bạn cùng khóa một đoạn dài, bạn bè xung quanh dồn dập cảm khái, không hiểu người khác đều muốn ở lại trường mấy năm, cô lại ngược lại, vội vàng muốn bước ra ngoài xã hội.
Thật ra Lâm Vị Quang cũng không muốn, nhưng dù sao còn phải về nước giành tài sản nữa, cô thực sự không có thời gian để nhàn rỗi.
Từ lúc nhập học năm nhất, cô đã quyết định phải tốt nghiệp sớm, dựa vào tiến độ bây giờ thì chuyện này nằm ngay trong tầm tay rồi.
Cô dần kiềm chế, đặt trọng tâm vào học hành và quản lý tài chính, thỉnh thoảng đi theo Trình Tĩnh Sâm lấy kinh nghiệm, hiểu rõ được một số công việc nội bộ công ty.
Cuộc sống ngày qua ngày, kế hoạch của cô cũng hoàn thành từng cái một.
Thời gian hai năm trôi qua rất nhanh, xuân hạ thu đông lần lượt qua hai năm, như trang sách lật qua, không có nơi đáng giá để đặt chân nên vội vã chạy về phía tương lai.
Hôm sinh nhật hai mươi tuổi, Trình Tĩnh Sâm tặng quà cho Lâm Vị Quang, một bản chuyển nhượng cổ phần đã được ký tên.
Tập tài liệu có ý nghĩa rất lớn, được anh đặt trong phòng sách, bảo là quà tốt nghiệp chuẩn bị sớm cho cô.
Lâm Vị Quang ngoài miệng chê anh không có dụng tâm nhưng trong lòng bối rối hỗn loạn, dù sao thuận lợi lấy được giấy chuyển nhượng sở hữu cổ phần cũng có nghĩa là đã sắp tới ngày cô rời đi.
Cô làm quen được rất nhiều bạn trong và ngoài trường, nhận được rất nhiều quà khác nhau, Lâm Vị Quang cũng rất có cảm giác nghi thức, tự tặng cho bản thân một món quà...
Một mình bước vào tiệm xăm hình.
Từ rất lâu trước đó, cô đã nhờ Tạ Đinh vẽ bản phác họa cho mình, là hình chim ưng, đường nét sắc bén đơn giản, rất riêng, rất ngông, cánh chim ưng sải rộng, hơi tách ra là có thể nhìn ra nét chữ.
Cô nhìn vết sẹo ở eo đã khó chịu lâu lắm rồi, quyết định muốn làm gì đó che đi, có lẽ cũng vì một phần ấm đầu kích động nhưng cô không cảm thấy sau này mình sẽ hối hận.
Dù sao hối hận cũng không có tác dụng gì, cô là kiểu người theo chủ nghĩa hưởng lạc, đến lúc đó rồi tính tiếp.
Tiệm xăm này do bạn cô giới thiệu, chủ quán là một cô gái, thấy cô tự mang bản vẽ tới cũng không có ý kiến bất mãn gì cả, ngược lại còn khen họa sĩ vẽ đẹp, hỏi cô người đó là ai, giá cả thế nào.
Lâm Vị Quang nói người vẽ là một người bạn rất giỏi của cô, vẽ miễn phí cho cô, thành công khiến chủ quán hâm mộ.
Bản thảo được quét rồi in ra, chủ quán đánh giá kích cỡ vết sẹo của cô, nhanh chóng quyết định thỏa đáng.
Lúc xăm, Lâm Vị Quang cảm thấy không đau lắm, từ nhỏ cô đã không cảm nhận được về phương diện này quá mãnh liệt, lần đầu tiên xăm một hình diện tích khá lớn cũng không có cảm giác gì hết.
Lúc đi nét, chủ quán nhận ra điều đặc biệt trong bức vẽ, ngờ vực lên tiếng: “Đây là chữ sao? Không giống tên người lắm.”
Lâm Vị Quang nhìn lướt qua, giải thích: “Đây là bính âm, quốc gia của tôi hay dùng, đọc là “cheng”, là họ của một người.”
Chủ quán hiểu ra: “Người yêu của cô hả?”
Lâm Vị Quang á khẩu: “Tôi có thù với anh ấy.”
“Thế mà lại xăm họ người ta lên người, các cô có thù hận sâu nặng lắm nhỉ.” Chủ quán trêu đùa.
Cô chỉ cười rồi đáp: “Chắc vậy.”
...
Vượt qua hai năm học bận rộn nhất, Lâm Vị Quang rảnh rỗi hẳn.
Đúng lúc thấy việc kinh doanh của Trình Tĩnh Sâm bước vào giai đoạn phát triển ổn định, để giải trí thả lỏng, cũng để tiêu khiểu mấy ông già nhà họ Trình, anh định tổ chức buổi tiệc du thuyền ở Berlin.
Beach club là tài sản tư nhân đứng tên Trình Tĩnh Sâm.
Lâm Vị Quang nhận ra người này thực sự có thể làm mới nhận thức của cô, mỗi lần cô cảm khái anh giàu quá là giàu, anh sẽ khiến cô phát hiện thật ra anh còn giàu hơn thế.
Quả nhiên là tư bản, tiền tài quá kinh khủng.
Vào tháng mười hai, Đại học Edinburgh cho nghỉ đông, Lâm Vị Quang buồn chán quá nên theo Trình Tĩnh Sâm tới Đức.
Trước khi tới Berlin, Trình Tĩnh Sâm có cuộc hẹn với bạn kinh doanh trong nước, địa điểm hẹn là một trường đua ngựa ở Saxony, cô nhân cơ hội này tới đó chơi cho đã.
Người bạn của Trình Tĩnh Sâm cũng là một vị có tiền có quyền, là con cưng của trời trong thế hệ trẻ bọn họ, Lâm Vị Quang từng nhìn thấy đối phương trên tạp chí tài chính kinh tế, người đó tên Yến Sở Hòa, cực kỳ đẹp trai.
Là một người nhẹ nhàng dịu dàng, cô không ngờ hồ ly già Trình Tĩnh Sâm lại có thể quen biết một người bạn như thế, thực sự rất đẹp, hình như có bạn gái rồi.
So với anh ấy, Lâm Vị Quang cảm thấy mình thích bạn gái của anh ấy hơn, từ trước tới nay cô luôn có thiện cảm trời sinh với các chị gái ngầu có gương mặt xinh đẹp mà tính cách mạnh mẽ, sau đó có nhân tiện trao đổi phương thức liên lạc với đối phương.
Nhưng giữa đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Lâm Vị Quang thấy cưỡi ngựa nhàm chán, nghe nói có leo núi ngoài trời không có trông giữ thì định lén trốn Trình Tĩnh Sâm qua đó, ai ngờ bị phát hiện, còn bị đuổi về khách sạn, đề phòng cô lén lút chuồn đi.
Kế này không được thì ta tìm kế khác, cô nhân lúc nhóm Trình Tĩnh Sâm chưa về, quay lại nghề cũ, trèo cửa sổ trốn đi, đáng tiếc chạy không đúng lúc, bị một người trong cuộc tận mắt bắt tại trận thì thôi, Trình Tĩnh Sâm còn xách cô về phòng đóng cửa lại.
Lâm Vị Quang chỉ đành yên phận đầy bi thảm, tiếp tục làm linh vật bên cạnh anh, mãi tới khi cùng anh tới tham gia tiệc rượu ở Berlin.
Tiệc du thuyền lần này của Trình Tĩnh Sâm rất phô trương, hầu như khách mời nhận được lời mời tới đây đều là nhân vật có máu mặt trong giới thượng lưu, cũng không thiếu nghệ sĩ trong giới giải trí.
Buổi tiệc này không chỉ đơn thuần là ăn uống trò chuyện mà còn có khu vực giải trí được chuẩn bị riêng cho đám thế hệ sau trẻ tuổi bọn họ, chơi xúc xắc, đánh bài, cũng khá là thú vị.
Dù sao cũng là trường hợp trang trọng, Lâm Vị Quang cần tới cửa hàng xa xỉ xác nhận lễ phục và cách trang điểm, quá trình đó quá tẻ nhạt, cô kéo Trình Tĩnh Sâm đi cùng mình.
Cô không thích trang phục thiết kế quá phiền phức bèn tự mình chọn một chiếc váy thắt eo màu đen, ngồi tại đó cho chuyên viên trang điểm thử trang điểm cho cô.
Trình Tĩnh Sâm ngồi cạnh chò, tiện tay lấy bừa một quyển sách trên kệ tạp chí lật xem, chán quá ngước mắt lên nhìn bên phía bàn trang điểm.
Xuyên qua mặt kính trơn bóng, anh nhìn thấy trọn vẹn ngũ quan của đối phương.
Qua hai năm, dù tính cách hay vẻ ngoài, Lâm Vị Quang đều trưởng thành chín chắn hơn trước rất nhiều, gương mặt ngây ngô đã nảy nở hơn, xen giữa thiếu nữ và phụ nữ, vô cùng có sức hấp dẫn với người khác.
Trước kia Trình Tĩnh Sâm không để ý mấy thứ này lắm, lúc này quan sát tỉ mỉ mới phát hiện thoát cái đã có nhiều thay đổi quý giá như thế.
Sau khi chốt tạo hình, Lâm Vị Quang biết điều gọi Trình Tĩnh Sâm tới quẹt thẻ, tiếng nào cũng gọi chú ơi chẳng hề thẹn thùng chút nào, thấy chuyên gia trang điểm nhìn hai bọn họ với ánh mắt phức tạp.
Trình Tĩnh Sâm không thèm để ý, bảo cô im miệng đi theo, anh ra ngoài trước.
Lâm Vị Quang cũng không nói nhiều, cười tủm tỉm chào tạo biệt chuyên gia trang điểm, sau đó xách túi lễ phục được đóng gói đuổi theo anh, khoát tay vào khuỷu tay anh một cách tự nhiên.
Những năm qua cô đã quen diễn tiết mục chim hoàng yến và sugar daddy với Trình Tĩnh Sâm trước mặt người khác, vừa có thể giúp anh chặn đào hoa vừa tránh không ít chuyện phiền phức cho cô.
... Chỉ tiếc chắc đây sẽ là lần cuối cùng.
Hôm trước khi diễn ra buổi tiệc, Lâm Vị Quang nhân lúc vẫn còn sớm, lần lượt dùng hai số di động của mình gửi ba tin nhắn đi.
Hai năm rồi, cuối cùng cô cũng bắt đầu kế hoạch của mình, hành động theo kế hoạch ban đầu.
Lúc này trong nước đang là buổi tối, Lâm Vị Quang biết Tạ Đinh là cú đêm nên gọi thẳng cho cô ấy luôn.
Kỳ lạ là điện thoại kêu một lúc mới có người nghe, giọng Tạ Đinh truyền vào bên tai, hơi khàn: “Sao thế?”
Lâm Vị Quang nghe thế thì hơi sửng sốt: “Không có gì, chỉ nhắc cậu sắp tới lúc rồi... Giọng cậu bị làm sao vậy?”
Nghe kỹ lại thì hình như không chỉ giọng mà tiếng hít thở của cô ấy cũng không ổn định lắm.
Lâm Vị Quang càng khó hiểu hơn.
Bên phía Tạ Đinh im lặng chốc lát, như kìm nén gì đó mới nói: “Có lẽ bị cảm, tớ không quên chuyện của cậu, yên tâm, lát nữa tớ...”
Cô ấy chưa nói hết câu, Lâm Vị Quang nghe thấy cô ấy chửi lên một tiếng, gọi tên ai đó với giọng điệu hơi tức giận, cô không nghe rõ, chỉ loáng thoáng nghe ra một hai tiếng họ người đó “wen”, hình như là Ôn.
Lâm Vị Quang chỉ có thể nghe thấy âm thanh, không biết rốt cuộc bên đó đang xảy ra chuyện gì.
Lúc đó, Tạ Đinh ở trong nước xa xôi đang che loa điện thoại, tung chân đá người đằng trước, không nhịn được nói: “Cút, có thôi đi không hả, em nghe điện thoại.”
Kết quả bị nắm mắt cá chân kéo về, nhân tiện nhận được câu đáp lời lơ đãng của người đàn ông: “Em nghe đi, anh làm việc của anh.”
Tạ Đinh không hơi đâu mà dây dưa với anh ta, thả tay che loa xuống, nói với Lâm Vị Quang: “Gặp một tên ngu ngốc không hiểu tiếng người, không sao đâu, lát nữa tớ ra sân bay, cậu cứ đợi đấy là được.”
Lâm Vị Quang không ngốc, mặc dù không nghĩ về phương diện đó nhưng ám chỉ trước đó quá mạnh mẽ, cô vẫn không hiểu thì bị ngu thật rồi.
Cô im lặng giây lát rồi hỏi: “... Có phải tớ làm phiền các cậu rồi không?”
Tạ Đinh hơi thẳng thắn: “Hơi hơi.”
Lâm Vị Quang cúp máy luôn và ngay.
...
Tiệc du thuyền lần này mang tính chất thương mại, mặc dù cũng có giải trí nhưng đa phần dành cho khách mới nhỏ tuổi, người lớn đều ở trong khoang bàn công việc.
Hôm nay Trình Trọng Minh không tham gia, cùng bạn bè ra biển câu cá, từ chối buổi tiệc này.
Gần đây không biết lão có chuyện gì mà bắt đầu có chút mờ ám nhưng không nhắm vào anh, điều này khiến Trình Tĩnh Sâm hơi nghi ngờ.
Anh đã có suy nghĩ khiến Trình Trọng Minh mất hết tất cả, hai năm qua đã làm được kha khá rồi, giờ chỉ chờ cơ hội thích hợp để thu lưới thôi.
Lâm Vị Quang thích chơi, ở bên cạnh anh không được bao lâu thì chạy qua bên khu giải tí chơi board game với người ta, công tác đảm bảo an toàn trên du thuyền được thực hiện rất nghiêm ngặt, không xảy ra chuyện gì được, Trình Tĩnh Sâm không quản lý cô, để cô đi.
Trong sảnh đèn điện sáng chưng, ăn uống linh đình, tới tận hơn mười một giờ khua mới dần lắng xuống.
Du thuyền có ba tầng, mỗi tầng đều có phòng dành cho khách, tiệc rượu kết thúc, Trình Tĩnh Sâm quay về phòng mình.
Vệ sinh cá nhân xong, anh mở máy tính ra xem tài liệu, thấy muộn rồi thì tắt đèn đi ngủ.
Không biết qua bao lâu, trước giờ anh vốn ngủ nông, vì thế sau khi phát hiện ra tiếng động xung quanh, lập tức lấy lại ý thức.
Không đợi anh có hành động gì, một cơ thể ấm áp mềm mại ập xuống, trong mắt Trình Tĩnh Sâm đầy lạnh lùng, tưởng là cô gái nào không muốn sống nữa nên nhào về phía mình.
Nhưng ngay sau đó, cảm giác vô cùng quen thuộc truyền đến, anh lập tức nhận ra đối phương là ai, bỗng khựng người lại.
Nhân lúc đó, người kia được voi đòi tiên cúi người xuống, hơi thở nhẹ nhàng phả ra từ khóe miệng, mang theo cảm giác say lâng lâng khiến người ta có ảo giác mềm ngọt.
Sau đó, Trình Tĩnh Sâm nhanh chóng biết đó không phải ảo giác.
Đối phương hôn lên môi anh, động tác như mèo con, nhẹ nhàng mà chậm rãi thong dong, anh nhất thời không để ý, cằm bị giữ chặt, có gì đó rơi vào miệng anh, mùi vị không tốt lành gì.
Anh nhíu mày, chưa kịp nhổ đồ ra, người nằm nhoài trên người anh bỗng gây rối, nhanh nhẹn cạy răng anh ra, ngăn cản hành vi của anh.
Viên thuốc không thể không bị nuốt xuống.
Thấy hành động đã thành công, đối phương nở một nụ cười thật nhẹ, sau đó, vươn tay cởi dây buộc áo ngủ lỏng lẻo bên hông anh ra.
Trình Tĩnh Sâm không hề cảm thấy định lực của mình không đủ nhưng anh không định thuận theo ý cô.
Nhưng tiếp theo đó, anh lập tức nhận ra điều khác thường.
Trái cổ anh hơi động đậy, giọng nói khàn khàn: “Lâm Vị Quang, cháu lấy thuốc ở đâu?”
Lâm Vị Quang không đáp, chỉ hôn vào bên cổ anh, dùng răng nanh nhay hai lần.
“Cháu có cách của cháu.” Cô lười biếng nói, hơi nhổm dậy, “Chú ơi, chú chẳng có ý thức đề phòng gì cả.”
Mắt Trình Tĩnh Sâm tối sầm xuống, hơi thở hơi không ổn định, đối diện với cô trong căn phòng tối thui.
Vì vấn đề ánh sáng, bọn họ không nhìn thấy nhau quá rõ.
Lâm Vị Quang dạn.g chân nằm trên bụng anh, đầu ngón tay không nặng không nhẹ vẽ vòng tròn, “Có phải hai năm qua cháu yên phận quá mới khiến chú cảm thấy cháu là đứa trẻ ngoan không?”
Cơn khô nóng khiến người ta lo lắng dần rõ rệt hơn, Trình Tĩnh Sâm gần như cắn răng nói: “Đi ra ngoài.”
Số lần Lâm Vị Quang nghe lời chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đương nhiên lần này cô cũng không nghe.
“Không muốn. Thật ra vốn dĩ cháu muốn từ bỏ rồi cơ, nhưng sau đó cháu nhận ra hình như không dễ dàng như thế.” Cô nói, “Vì cháu thích chú, cháu buồn rất nhiều lần, cháu biết chuyện này không trách chú được nhưng cháu muốn tùy hứng một lần, ít nhất cũng phải lấy lại gì đó từ chú.”
Cô nói xong thì mỉm cười, ép người xuống dán vào bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Cháu không cam lòng chấm dứt thế này, Trình Tĩnh Sâm, quả nhiên cháu không hợp giả bộ phóng khoáng.”
“Cháu muốn quyền muốn thế, muốn cả chú nữa.”