Chương 39

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Lâm Vị Quang thức dậy một cách tự nhiên.
Gần hai năm nay cô làm việc và nghỉ ngơi ổn định, tất cả đều là do lúc đầu bị chuyện công ty ép buộc, hiện giờ mọi chuyện đã đâu vào đấy, cũng không có cách nào khiến cho mình ngủ nướng một giấc thật ngon.


Ăn cơm trưa xong, Chử Văn cùng cô đến cửa hàng xa xỉ chọn một bộ quần áo, bây giờ chính là thời điểm xuân đông se lạnh, Lâm Vị Quang từng nếm trải nỗi khổ mặc lễ phục khi trời lạnh, bởi vậy dứt khoát lựa chọn âu phục.
Chử Văn chưa từng thấy ai ngang ngạnh bướng bỉnh như vậy, nhưng cũng tùy ý cô.


Mà Lâm Vị Quang có dáng người vô cùng chuẩn, cho nên có thể ăn mặc tùy ý, thợ trang điểm cũng dựa theo phong cách ăn mặc của cô mà tạo hình, cuối cùng hiệu quả lại khiến người ta vô cùng kinh ngạc trước vẻ đẹp đó.


Làm xong những việc này, cũng gần đến thời gian nên vào hội trường buổi tiệc, vì vậy hai người đi ngay đến địa điểm tổ chức.


Lâm Vị Quang ngoại trừ nhân vật chính và thời gian tổ chức buổi tiệc ra, những thứ khác đều không biết gì cả, bởi vậy khi cô nhìn thấy kiến trúc xanh vàng rực rỡ trước mắt, không khỏi lộ ra sắc mặt kì lạ.


- - Không phải vì điều gì khác, chỉ là nhà hàng cao cấp này, chính là nhà hàng nhiều năm trước cô đã tới. Những chuyện xảy ra lúc đó không khống chế được mà tràn vào trong đầu cô, Lâm Vị Quang tâm trạng khó tả, Chử Văn đã đưa thư mời, phục vụ cung kính dẫn bọn họ vào trong.


available on google playdownload on app store


Vào càng sớm thì đại biểu cho việc phải làm bộ làm tịch càng sớm, Lâm Vị Quang tùy ý kiếm một cái cớ bảo phục vụ rời đi, không hề gấp gáp vào trong.
Chử Văn làm việc ở bên cạnh cô hai năm, tự nhiên biết được ý nghĩ của cô, cũng không hỏi nhiều, cứ đi theo là được.


Kiến trúc của nhà hàng có diện tích rất lớn, có sảnh trước cho khách tham quan và nghỉ ngơi, Lâm Vị Quang tùy ý đi dạo, cảnh sắc không có gì thú vị, ngược lại nghe được một vài chuyện thú vị.
Đó là hai người đàn ông, thoạt nhìn dáng vẻ khoảng ba bốn mươi tuổi, đang hút thuốc nói chuyện phiếm.


Một người trong đó hỏi: "Không phải anh còn có cuộc họp phải họp sao, sao có thời gian tới tham gia bữa tiệc?"


"Đúng vậy, chuyến bay khuya hôm nay, ngày mai phải quay về công ty." Người nọ đáp, "Không phải là nghe nói vị tổng giám đốc mới nhậm chức của nhà họ Lâm cũng sẽ tới hay sao, hai năm nay chỉ nghe đồn, còn chưa gặp qua người thật."
"Anh nói Lâm Vị Quang?"


"Ngoại trừ cô ấy thì còn có thể là ai, cô bé này cũng thật lợi hại, lúc trước sa sút đến vậy, còn có thể trở về lật đổ Lâm Thành Bân. Mấy lão già gian xảo kia đều chạy theo muốn lấy mạng cô ấy, tôi còn cảm thấy không chịu nổi, một đứa bé như cô ấy lại có thể trị bọn họ đâu vào đấy, không thể không nể phục mà.


Nhắc tới chuyện này, người đàn ông hỏi người này cũng lộ vẻ cảm khái: "Dù sao tên cáo già Lâm Thành Bân kia bị cô ấy trừng trị không nhẹ, phán mười mấy năm nhỉ, theo tôi thấy chi bằng trực tiếp phán vô kỳ hạn, bằng không khi trở ra cũng sẽ bị giày vò."


Mà bọn họ cũng không biết, đương sự đang bị thảo luận, lúc này đang đứng ở bên ngoài chỗ rẽ cách đó vài bước, nghe lén một cách đàng hoàng không hề né tránh.


Chử Văn bị ép đi theo nghe trộm, suýt nữa cười ra tiếng, bị Lâm Vị Quang liếc mắt cảnh cáo, lúc này mới khống chế được biểu cảm của mình.
Đi được một đoạn, anh ta mới không nhịn được nói: "Cô cứ như là sống trong tin đồn ấy, lợi hại nha."


Lâm Vị Quang căn bản không hề khiêm tốn, rất sảng khoái tiếp nhận lời nói của anh ta, "Danh xứng với thực mà thôi."


Sau khi cô nắm quyền, thì đã có ý tìm kiếm chân tướng sự việc ngoài ý muốn năm đó của ba cô, vận dụng nhân mạch tốn kém hết một phen, mới tìm được người phụ trách hạng mục mười năm trước. Có lẽ Lâm Thành Bân đã cho ông ta rất nhiều lợi ích, cô vừa đấm vừa xoa cũng không thu được hiệu quả mong muốn, cuối cùng bất đắc dĩ phải dùng chút thủ đoạn đặc biệt của mình, mới có thể ép ông ta nói ra sự thật, kể cả chứng cứ chuyển tiền cũng đưa cho cô.


Lâm Thành Bân tất nhiên là một tên cáo già, lại không ngờ tới Lâm Vị Quang cũng sẽ không từ thủ đoạn tâm tư kín đáo như vậy, cuối cùng chỉ kém một nước cờ, rơi vào trong tay cháu gái nhỏ mà trước kia ông ta chưa bao giờ bỏ vào đáy mắt này.


Lúc làm những chuyện này, Lâm Vị Quang cố ý phong tỏa tin tức trong nội bộ, nhưng cũng chỉ là làm cho có, dù sao cô làm ra động tĩnh lớn như vậy, muốn không lan truyền ra ngoài cũng khó, dứt khoát mặc cho người ngoài suy đoán đi.


Chỉ có bản thân cô biết, hai năm qua cô không khác gì đi lại trên lưỡi dao, bên trong đó rốt cuộc có bao nhiêu gian khổ, cô đều không nói gì mà nuốt xuống.
Đang phân tâm nhớ lại chuyện cũ, Chử Văn bên cạnh bỗng nhiên gọi cô một tiếng, giọng điệu đứng đắn: "Đúng rồi, còn có một chuyện."


Lâm Vị Quang lập tức thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía anh ta, "Sao vậy?"
"Cô có nhớ khoảng thời gian trước, người ta tranh giành mảnh đất ở vịnh Đông Hải thành phố A không?"


Lâm Vị Quang đương nhiên nhớ rõ, cô cũng có đọc lướt qua tin tức liên quan đến bất động sản, lúc trước người ta tranh giành mảnh đất ở vịnh Đông Hải đến sức đầu mẻ trán, cô cảm thấy nguy hiểm, nên không ra tay.


"Sau đó tôi tìm hiểu một chút, mảnh đất kia vừa vặn rơi vào trong tay ông cụ Hà, nhưng sức cạnh tranh quá lớn, trước mắt còn đang đấu thầu, không nhất định có thể lấy được." Chử Văn nói, "Nếu cô có ý định, có thể thăm dò ý muốn của ông cụ, nói không chừng có thể đàm phán thành công."


Lâm Vị Quang không ngờ còn có chuyện này, suy nghĩ một lát, ừ một tiếng: "Được, lát nữa tôi đi hỏi thăm một chút, mảnh đất kia nếu có thể làm, hẳn là có không ít đầu tư."


Chử Văn vốn định giới thiệu chi tiết bối cảnh một lần nữa, thấy cô đồng ý sảng khoái như vậy, vô cùng tán thành mà gật đầu.
Thấy gần đến giờ, khách mời đã lần lượt vào trong, Lâm Vị Quang lúc này mới giả vờ nghiêm túc, không nhanh không chậm mà đi tới sảnh chính.


Trong sảnh đã tụ tập không ít người, hôm nay ông cụ bao trọn sảnh tiệc, tiệc mừng thọ tổ chức linh đình, những người được mời đến có không ít gương mặt quen thuộc, chính là nơi tốt để lôi kéo quan hệ, tiếng trò chuyện qua lại không ngớt bên tai.


Lâm Vị Quang đến cũng không tính là muộn, nhưng vẫn thành công thu hút đa số ánh mắt ở đây.
Một phần là vì cách ăn mặc, một phần là vì có người nhận ra cô.


Không giống với những khách mời nữ khác ở đây, Lâm Vị Quang mặc âu phục màu đen, khoác áo khoác lên đầu vai, ngũ quan của cô tinh xảo nổi bật, ánh mắt rực rỡ như sao, xinh đẹp đến mức có một loại cảm giác sắc bén, khiến người ta không rời mắt đi được.


Mà có người cười cười chào hỏi với cô, gọi một tiếng "Sếp Lâm", lúc này mới làm cho những người cảm thấy cô lạ mặt còn lại biết được thân phận thật sự của cô.


Nhận thấy được tầm mắt rơi vào trên người mình ít nhiều có sự thay đổi, Lâm Vị Quang không khỏi giật mình, mặt không đổi sắc tiến lên bắt chuyện nói chuyện phiếm cùng mọi người, vẫn ung dung như trước.


Mà nhân vật chính của tiệc mừng thọ dù sao cũng là ông cụ Hà, Lâm Vị Quang không có ý lãng phí quá nhiều thời gian, không dấu vết kết thúc cuộc nói chuyện nhàm chán, trực tiếp đi về phía mà mọi người tụ tập đông nhất.


ông cụ Hà tuổi đã hơn bảy mươi, râu tóc hoa râm, nhưng tinh thần vẫn minh mẫn như cũ, mơ hồ có thể nhìn ra được vài phần đẹp trai tài giỏi lúc còn trẻ, chỉ là tuổi đã từng này, càng có vẻ đã dãi gió dầm mưa.


Đợi Lâm Vị Quang đến gần, ông ấy xoay tầm mắt lại, cười nói: "Sếp Lâm tới rồi à? Tôi còn sợ cô công việc quá nhiều, không có thời gian."


Lâm Vị Quang vẫn rất thích vị trưởng bối này, cười tươi mà nói câu chúc mừng, còn nói: "Sao có thể chứ, lâu như vậy không gặp, vừa nghe đại thọ của ông, có nhiều chuyện hơn nữa cũng phải đẩy ra sau."


Ông cụ Hà bảo cô miệng ngọt, thuận tiện giới thiệu cô với bạn tốt bên cạnh nói: "Đây chính là đứa bé lúc trước tôi nhắc đến với ông, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, hiện tại người trẻ tuổi ấy mà, người sau càng giỏi giang hơn so với người trước."


Người nọ cũng là một người lớn tuổi, có lẽ thân phận cũng không bình thường, không dấu vết mà đánh giá Lâm Vị Quang một phen, cũng nói: "Tôi đã nghe nói đến Sếp Lâm từ lâu, đến hôm nay mới được gặp mặt một lần."


Lâm Vị Quang biết ông cụ cố ý, cũng thuận thế mà làm, khách sáo mà trả lời: "Ngài là trưởng bối, lời nói thế này cháu không gánh vác nổi, nói trắng ra chẳng qua là do cháu may mắn, nói về sự từng trải, cháu vẫn còn thiếu rất nhiều."


Bọn họ ở bên này nói chuyện, phía dưới bỗng nhiên ồn ào lên, như là đang bàn luận điều gì, quá mức rõ ràng, khiến người ta muốn không chú ý đến cũng khó.


Lâm Vị Quang lơ đãng nghiêng đầu, xuyên thấu qua ánh đèn trong suốt trong sảnh, vượt qua đám người trùng trùng điệp điệp, nhìn về phía đoàn người đang đi vào sảnh chính.


Người đàn ông dẫn đầu thân hình cao ráo gầy gò, mặc âu phục màu đen được cắt may khéo léo, vẻ mặt rất lạnh lùng, trên mặt cũng không có ý cười, đôi mắt đào giống như là vừa sinh ra đã chất chứa tình cảm, ngay cả sự lạnh nhạt kia cũng nổi bật động lòng.


Ánh đèn mông lung chiếu vào mặt mày tinh xảo lạnh lùng của anh, sạch sẽ giống như không nhiễm bụi trần.
Người đàn ông vừa xuất hiện, cho dù chưa nói câu, cũng đã hấp dẫn vô số tầm mắt tranh nhau hướng tới, từ nhỏ đã là tiêu điểm, cho dù là ở nơi nào cũng đều giống như là hạc giữa bầy gà.


Hầu như không ai dám đánh giá anh quá mức rõ ràng, chỉ có Lâm Vị Quang, sau khi vô tình nhìn thoáng qua, không thể di dời ánh mắt.
Xung quanh hỗn loạn nhanh chóng cách xa cô, thoáng chốc trong tầm mắt phảng phất chỉ chứa được thân ảnh người nọ, xa xôi lại gần trong gang tấc, là loại cảm giác hư ảo kỳ lạ.


Lâm Vị Quang hơi giật mình.
Sau hai năm, cuối cùng họ cũng gặp lại nhau.






Truyện liên quan