Chương 47

Đây là ai?
Khuôn mặt vốn rất quen thuộc, giọng nói kia cũng có ấn tượng kha khá, mà cái tên kia cũng mường tượng rất sinh động… nhưng nghĩ đi nghĩ lại Mục Tiểu Văn cũng không nhớ ra được.


Người kia thấy Mục Tiểu Văn đăm chiêu suy tư thì trong đôi tuấn mâu hiện ra một tia hờn giận, vươn tay đem nàng kéo xuống. Mục Tiểu Văn bất ngờ không có phòng bị, kinh hô một tiếng và ngã bụp vào trong lòng hắn. Người kia xoay người một vòng, đem tầm mắt của người khác ngăn cản sau lưng.


- Phương Mặc? – Mục Tiểu Văn cười cười, vội vàng thân thủ đặt trước ngực Phương Mặc đẩy tách hai người ra một khoảng cách.
Trên mặt Phương Mặc ý cười trong suốt, ánh mắt đã có chút nguy hiểm:


- Rốt cuộc tiểu thư cũng nhớ ra bổn công tử gọi là gì>- Đương nhiên! – Mục Tiểu Văn trả lời chắc nịch. – Tên của ngươi sao ta quên được chứ?
- Tại sao không thể quên?
- Bởi vì đại danh của ngươi vốn là đỉnh đỉnh địa hoa hoa công tử mà! – vẻ mặt Mục Tiểu Văn chăm chú vô cùng.


Ánh mắt Phương Mặc càng thêm tối, ý cười càng thêm thâm, tay ôm Mục Tiểu Văn dùng thêm một chút lực khiến Mục Tiểu Văn không thể không dùng sức chống giữ.
- Trừ lần đó ra, tiểu thư còn có cái gì để nói với bổn công tử không?
Còn có cái gì muốn nói ư?


- Ách, thế giới thật nhỏ bé mà. – vì thế cho nên tất cả mọi người mới chạm mặt nhau ở cái nơi này.
Phương Mặc vẫn đang tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Mục Tiểu Văn nhưng vẫn không có buông tay.
Mục Tiểu Văn nuốt nước miếng đánh ực, nói:
- Còn có, ngài trông rất quen


available on google playdownload on app store


- Tại sao lại trông thấy rất quen? – Phương Mặc nhíu mày hỏi.
- Vì.. ta vốn không nhận ra ngài nhưng ngài.. một bộ hai người.. bộ dáng rất quen thuộc. – Mục Tiểu Văn rất nghiêm túc nói với Phương Mặc.


Phương Mặc nghi hoặc mà nhìn Mục Tiểu Văn, đột nhiên bật cười ha ha sau đó buông thắt lưng nàng ra rồi lại kéo tay nàng, sải bước hướng trên lầu đi lên.


- Phương Mặc, ngươi muốn làm gì? – Mục Tiểu Văn giãy không ra chỉ có thể để mặc hắn kéo lên trên lầu. Mọi người phía dưới đại sảnh bị kinh động, ngoảng đầu nhìn lại, ánh mắt có chút tò mò khó hiểu.


- Phương Mặc, buông ta ra! – Mục Tiểu Văn thấp giọng mắng nhưng đối phương lại làm như không nghe thấy.
Mặc dù so với những trừng phạt cùng xa lánh từ trước tới nay phải chịu thì hành động của Phương Mặc khiến cho nàng thấy ấm áp nhiều lắm.. nhưng không phải là ấm quá rồi chứ..


Lướt qua nhã gian của Khinh Phong, Phương Mặc ngạc nhiên giây lát, sau đó quay lộn trở lại, không chút do dự vén rèm lên, hướng bên trong đi vào. Mục Tiểu Văn không kịp tỏ vẻ dị nghị mà đã bị kéo lảo đảo đi vào trong.


- Vũ Minh huynh! – Phương Mặc làm mặt miễn cưỡng hướng tới Thôi Minh Vũ chào hỏi, rồi lại làm mặt kinh ngạc hướng bên Khinh Phong điểm nhẹ đầu. Phương Mặc tự nhiên cứ như nhà mình, tùy ý mà ngồi đối diện với Thôi Minh Vũ, tiện tay rót một chén rượu, uống một hơi cạn sạch.


Tay kia của Phương Mặc vẫn cầm lấy tay Mục Tiểu Văn chứ chưa có buông ra cho nên Mục Tiểu Văn cũng bị hắn kéo ngồi xuống bên cạnh mình. Cái tay bị thương ngày hôm qua bị nắm chặt rất là đau đớn, Mục Tiểu Văn chật vật ngồi quỳ gối xuống, nghiến răng cắn môi.


Từ lúc hai người bước vào đây Khinh Phong vẫn ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm họ. Lúc này thấy vẻ mặt thống khổ của Mục Tiểu Văn, Khinh Phong vội vàng đem hai người tách ra, nắm lấy tay Mục Tiểu Văn kéo qua thì phát hiện ra vết thương trên tay nàng.


- Ngươi bị thương?! – Khinh Phong thấp giọng kinh hô, quay đầu lại. Thanh Y rất ăn ý liền đem một bình sứ nhỏ đưa tới, Khinh Phong tiếp nhận, nhẹ nhàng thượng dược cho Mục Tiểu Văn.
- Ngươi bị thương? Ta xin lỗi. – Phương Mặc cũng có chút giật mình, nhìn về phía tay Mục Tiểu Văn, vẻ mặt áy náy.


Một tay Mục Tiểu Văn được giải phóng liền hung hăng bấm một cái thật mạnh lên cổ tay Phương Mặc. Nàng nổi giận đùng đùng mà rống to:
- Ngươi có bệnh hả? Uống café nhiều nên bị ảo giác hả? Vô duyên vô cớ lối kéo ta đi. Ngươi bị điên sao?


Lời chửi mắng của nàng vừa xuất ra thì mọi người cũng ngây ngẩn cả người. Tay Khinh Phong khựng lại giữa chừng, hắn khó tin mà nhìn Mục Tiểu Văn; thần sắc Phương Mặc thì cổ quái; vẻ mặt Thanh Y thì cứng ngắc; chỉ duy nhất Thôi Minh Vũ là vẫn tự tiếu phi tiếu. Ngay cả Mục Tiểu Văn cũng không dám tin, từ lúc nào mình lại có những lời nói thô thiển như vậy chứ?


Không khí tựa hồ bị đông lại. Mục Tiểu Văn bị mọi ánh mắt đổ dồn nhìn chằm chằm, trong lòng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.


- Ta… tại hạ từ nhỏ lớn lên trong xóm nghèo, lời nói khó tránh khỏi thô tục, đã làm cho các vị công tử chê cười rồi. – khó khăn mà nói cho hết câu, ánh mắt Mục Tiểu Văn không yên mà đánh giá mọi người.


Không một người nào lên tiếng. Qua một lúc lâu, Phương Mặc mới mỉm cười phá tan sự tĩnh lặng:
- Hảo! Bổn công tử thích.
Khinh Phong cùng Thanh Y vừa mới hòa hoãn lại, nghe Phương Mặc nói thế, trên mặt lại lộ vẻ kỳ quái.


Phương Mặc đầu tiên là ngơ ngác, rồi chậm rãi tỉnh ngộ lại, một nụ cười ranh mãnh hiện lên. Cũng không có để ý tới ánh mắt của người bên ngoài, Phương Mặc đĩnh đạc nhướn qua vai Mục Tiểu Văn, nhỏ giọng nói bên tai nàng:


- Xem ra người bên ngoài không biết ngươi là nữ tử? Có muốn bổn công tử thay ngươi bảo vệ bí mật này không? Chỉ sợ là sẽ phí hoài một phen công phu rồi..


Mục Tiểu Văn không nói hai lời, tay nâng lên muốn nhéo Phương Mặc một cái nữa nhưng Phương Mặc đã nhanh nhẹn mà ngăn trở tập kích, đem tay nàng giữ lại. Chỉ là, lần này hắn không hề>Động tác lần này vô tình rơi vào mắt của người bên ngoài càng khiến ọi thứ thêm mập mờ. Khinh Phong lại đỏ mặt..


Thôi Minh Vũ miễn cưỡng mở miệng:
- Phương Mặc huynh có muốn biết một chút về người bằng hữu mới này không?
Lúc này Phương Mặc mới buông Mục Tiểu Văn ra để cho nàng ngồi thẳng lại, rồi hắn hướng về phía Khinh Phong mỉm cười:


- Tại hạ Phương Mặc, vị này chính là… – người trước mắt dường như nhìn rất quen.
Màu đỏ trên mặt Khinh Phong chưa có tan hết nhưng cũng khôi phục thái độ trầm ổn. Hắn đã quên hai người đã từng gặp mặt những cũng không có thèm để ý tới, tay khẽ vuốt cằm đáp:
- Tại hạ Khinh Phong!


Sau khi hai người họ khách sáo ân cần hỏi thăm nhau thì ba người bọn họ lập tức hứng thú chìm vào đề tài câu chuyện. Lúc này, Mục Tiểu Văn mới có cơ hội để quan sát đánh giá.


Cái phòng này lúc trước cũng được bày biện ghế cao giống như ghế sa lon thời hiện đại cách mặt đất rất cao nhưng mới qua một hồi liền biến thành một bữa tiệc ngồi. Phương Mặc ngồi xếp bằng, ánh mắt hào hiệp tùy ý. Khinh Phong khuất tất mà ngồi, tư thế ngồi quỳ, vẻ mặt ôn hòa tinh khiết thản nhiên. Đối diện là Thôi Minh Vũ thì dựa tường nằm nghiêng, sau lưng có dùng một đồ vật gì đó được làm từ trúc để dựa. Ánh mắt đầy nhạo ý khinh miệt.


Loại ánh mắt này, Mục Tiểu Văn xem ra có chút giống với hoàng tử thối kia.. Cứ dùng cái ánh mắt chán ghét mà cười nhạo nàng.


Mục Tiểu Văn tận lực quên đi tên Thôi Minh Vũ trước mắt, quay mặt qua chỗ khác, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Cửa sổ trông thật là lớn, vô luộn là ngồi ở chỗ cao hay ngồi ở chỗ thấp thì chỉ cần liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn thấy hết cảnh sắc bên ngoài. Tửu lâu này được dựng lên giữa phố thị náo nhiệt nhưng bên ngoài cửa sổ lại là một khu vườn rộng. Có lẽ chủ nhân của tửu lâu này muốn khách nhân vừa uống rượu vừa ngắm cảnh nên mới cố ý an chế khu vườn này ở đây.


Nàng liếc mắt quan sát, thật ra diện tích của vườn không lớn, có lẽ là bằng với đại sảnh bên dưới; bố cục khu vườn nho nhỏ được bố trí rất tinh xảo hợp lý không hề chật chội. Gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, chỉ cần nhấc rèm che cửa lên là có thể nhìn thấy người qua lại bên dưới. Đương nhiên người bên ngoài cũng có thể thấy được người bên trong.. Nói vậy, Phương Mặc chính là nhìn thấy Thôi Minh Vũ nên nới vào đây.


Thời đại hòa bình thì quan hệ giữa các công tử nhà giàu rất tốt.. Còn nàng, chỉ là một người xuyên qua






Truyện liên quan