Chương 1
Bộ váy màu xanh ngọc dễ thương, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt xinh xắn tựa trẻ con đáng yêu, Uyên Nhi như một học sinh trung học đi lạc đường vào tận phòng giám đốc nhưng không phải. Chuyện nàng xuất hiện ở công ty ai cũng quen mắt cả. Nhất là thư kí riêng của hắn ta thấy nàng đã đổ mồ hôi lạnh bước ra…
- Thưa cô Nhi, giám đốc đang bận họp!
- Anh không cần nói lí do làm gì!?
Nàng chun mũi mặc kệ thư kí của hắn mà đi luôn vào phòng làm việc của giám đốc mảng dự án Triệu Khả Phong.
Cánh cửa gỗ gụ nâu mở vào làm cho hắn đang xem giấy tờ trên bàn làm việc không cần nhìn lên cũng biết là ai. Cô nhóc này rất là đúng giờ, tan học lập tức mò đến đây đúng 3h15’ chiều.
Mắt thấy Khả Phong lại làm ngơ mình rồi nên Uyên Nhi như bé hư ngồi vào ghế trước mặt hắn mà nói…
- Anh có cần dặn thư kí nói dối để tránh mặt em hoài vậy không?
- Em thì có vẻ rảnh rang quá ha? Không đi học sao?
- Em vừa đi học về mà! Anh đi ăn tối với em nha Khả Phong!
Nàng cười cười vẻ mặt chờ đợi như chó con nếu có đuôi chắc cũng ve vẩy mong chờ hơn rồi. Khả Phong ngẩn lên nhìn cô nhóc thua hắn 6 tuổi. Nàng thì lần nào cũng như lần nấy khi hai mắt nhìn nhau là hồi hộp, má đỏ, tim đập loạn.
Tất cả chỉ vì hắn có vẻ ngoài rất điển trai, nét nam tính hoàn hảo thật chuẩn khiến cho nàng từ hai năm trước gặp đã sớm bị hắn lấy mất trái tim nhỏ của nàng rồi. Nàng luôn rất hạnh phúc vì cha mẹ lại chọn cho nàng một đối tượng kết hôn tốt như thế.
Nhưng hắn thì ngược lại không có hứng thú với con nít, nàng thậm chí rất là con nít lúc nào cũng như con cún cưng đeo bám hắn. Dù cho hắn có thể hiện lạnh lùng, vô tình thế nào thì nàng cũng không buông tha.
Cả hai thật sự cũng hiểu rõ ý tứ của nhau nên Khả Phong chỉ nhẹ cười nói cho có trước khi lại ký vào giấy tờ trên bàn…
- Vậy cứ như mọi lần đi!
Uyên Nhi nghe hắn nói lập tức nhăn khẽ hỏi lại ngay…
- Anh làm gì mà bận không đi ăn với em chứ?
Nàng thành thật mà nói đã “theo đuổi” quyết liệt như thế, ngày nào cũng đến rủ đi chơi, đi ăn tối mà hắn chảnh choẹ luôn từ chối thật tức mà. Khả Phong vẫn làm việc chẳng nhìn lên dù là một chút mà nói thản nhiên…
- Bận là có lí do nhưng anh không thích đi với em mới là nguyên nhân thực sự có biết không? - Hắn nói ra những lời tàn nhẫn này cũng không thấy tí áy náy nha vì cô nhóc này cứng đầu quá, mà hắn cũng không còn gì để áy náy vì biết nàng cũng không “si nhê”.
- KHÔNG BIẾT!!!
Uyên Nhi la lớn ánh mắt ngang bướng không dễ tổn thương vì hắn nói khó nghe. Khả Phong thở dài thán phục…
- Em càng lúc càng lì đó Nhi!
- Tại anh càng lúc càng quá đáng thì có. Em dù sao cũng là vợ chưa cưới của anh mà!
Cô nàng nói như muốn nhảy dựng vì tức. Hắn không làm nữa chỉ chống tay ngang cằm nhìn cái mặt giận đang phùng mang trợn má như con cá nóc của nàng mà nói…
- Vậy sao? Nếu thế thì đám cưới ấy chắc chắn sẽ thiếu chú rễ rồi!
Uyên Nhi sững ra nghe lòng đau đau. Nàng luôn biết Khả Phong không thích mình nhưng vẫn cố chấp bám theo, nghe hắn nói chuyện vô tình mãi cũng chai lì song lần này thì tim đau thật.
Hắn nhìn đôi mắt tròn đen đang ngấn lệ, chiếc môi nhỏ của nàng mím chặt bộ dạng đáng thương, uỷ khuất rất dễ thương. Hắn tất nhiên rất rõ cô bé này thích mình thật lòng hay không mới cố tình nói thế.
Bản thân hắn không xem trọng tình cảm một phía của nàng vì nó cũng rắc rối như những cô gái đem lòng ái mộ hắn thôi.
Thậm chí nàng chính là đối tượng mẹ chọn ép hắn ngoan ngoãn nghe theo thì hắn càng không rãnh đùa giỡn tình cảm của nàng nữa, hắn muốn nàng biến đi thật xa và đừng có lởn vởn theo hắn hoài nên đối xử tàn nhẫn đến mức hắn còn thấy mình nhẫn tâm thật.
Song những cái cách đối xử lạnh lùng, những lời nói tàn nhẫn của hắn chưa bao giờ làm nàng tránh xa hay là bớt thích hắn cả. Tính cách chai lì, ngang bướng của nàng đôi khi làm hắn phát khùng.
Cũng như lúc này đây, Uyên Nhi tay nắm lại khẽ run, mắt muốn khóc nhưng không yếu đuối. Nàng nhìn thẳng mặt Khả Phong mà hỏi…
- Vậy giờ anh có đi ăn tối với em không?
Hắn bật cười vì cô bé này vẫn khó đối phó. Làm gì có chuyện chỉ vì một câu nói mà nàng chịu bỏ cuộc chứ. Hắn lại làm việc tiếp vừa nói…
- Vậy tối mai 7h tại nhà hàng Vince, anh sẽ đặt bàn trước!
Nàng đang buồn, nghe ra thật không tin nổi vào tai mình tròn mắt nhìn hắn hỏi lại…
- Anh chịu đi ăn tối với em thật hả?
- Thì em rủ còn gì? Giờ thì về đi anh bận lắm!
- Yeah! Anh chịu đi ăn tối với em rồi!
Nàng hớn hở cười tươi như hoa, nhảy cỡn lên sung sướng còn hơn chim sổ lòng làm hắn ngồi nhìn. 20 tuổi rồi mà vẫn trẻ con như thế hèn gì mê đắm đuối loại “người” như hắn.
Môi Khả Phong bất giác cười khẽ, ánh mắt suy nghĩ có chút tà mị. Xem ra Uyên Nhi vui mừng vì bữa ăn tối như thế hắn nhất định không bỏ qua cơ hội lần này để tống khứ nàng đi mà “giải thoát” cho mình
Uyên Nhi về đến nhà cứ ríu rít như con chim nhỏ hớn ha hớn hở…
- Mẹ ơi! Mai anh Phong và con sẽ đi ăn tối đó mẹ!
- Vậy sao? Hai đứa có tiến triển thì tốt nha!
Mẹ nàng cũng cười với nàng đầy âu yếm. Ba đang đọc báo nghe cũng gật gù vừa ý. Ai chứ Khả Phong thì hai ông bà này chỉ cầu hai đứa đi chơi nhiều nhiều, đòi cưới sớm cũng không sao.
Uyên Nhi là sự cố do ba mẹ “vỡ kế hoạch” nên sinh nàng ra xa tuổi hai anh trai lớn rất nhiều, lại là con gái, còn là út nên ba mẹ cưng như công chúa. Nhà nàng cũng giàu có không thua gì lâu đài nên nàng cứ vô tư làm công chúa nhỏ hạnh phúc.
Chính vì gia cảnh nhà nàng và nhà Khả Phong tương xứng, ngôn đăng hộ đối, mẹ cả hai lại còn là bạn thân nên luôn mong cả hai thành đôi. Uyên Nhi không thấy mất tự do khi bị ép nha, nàng rất là muốn làm vợ hắn nữa kìa.
Uyên Nhi vào căn phòng treo quần áo của mình chọn lựa những bộ đầm xinh nhất, môi cười tươi thật mong đến ngày mai cùng ăn tối với Khả Phong.
Tốn biết bao nhiêu mồ hôi, nước miếng năn nỉ cuối cùng hắn cũng “chủ động” đồng ý đi với nàng rồi. Nàng chỉ sợ cứ vui thế này chắc ngủ không nổi quá.
Đúng 7h, nàng mặc áo đầm hồng trang nhã đáng yêu hợp với dáng người nhỏ nhắn của mình đi đến nhà hàng. Uyên Nhi hồi hộp vui vẻ đi vào. Quản lí nhà hàng hỏi nàng…
- Cô có đặt bàn hay đi với bạn?
- Tôi đi với anh Khả Phong!
- Vâng, mời cô theo lối này, anh Phong cũng vừa đến rồi!
Nhân viên làm việc cẩn thận đưa nàng đến bàn. Nàng rất vui vì hắn không cho mình “leo cây” như đã lo lắng. Hôm nay chắc là ngày hạnh phúc nhất năm của nàng quá.
Và nàng thấy Khả Phong ngồi nên cười bước nhanh nhưng càng đến gần hơn thì thấy bàn không chỉ có mỗi mình hắn.
Chân nàng ngần ngừ bước trên đôi giày cao. Phục vụ đã đưa nàng đến nơi, Khả Phong nhìn nàng đã đến liền đem ra gương mặt tươi cười thật ngọt, tay choàng ôm vai một cô gái đang cùng xem menu gọi món.
Cô gái đó có thân hình sexy hấp dẫn, diện váy ngắn khoe mọi chổ trên người, gương mặt lai tây xinh đẹp đúng nghĩa phụ nữ chứ không phải là cô bé như nàng.
Uyên Nhi đứng ch.ết trân nhìn cả hai. Cô ấy cũng nhìn nàng. Hắn cười nói…
- Sao còn chưa chịu ngồi nữa Nhi?
- … ai vậy?
Nàng nói lí nhí cũng không biết mặt mình bây giờ đang biến sắc ra sao nữa. Cô gái đó cười đáng ghét xem như trẻ nhỏ không đáng bận tâm càng dựa vào vai Khả Phong. Hắn tỉnh bơ, tay vuốt ve má cô ta ra chiều rất tình tứ, mặn nồng…
- Em nhìn mà không đoán nổi sao? Bạn gái của anh – Kristina!
- Đã nói gọi Krist thôi mà anh thật lẩm cẩm àk!
- Ừhm, Krist của anh!
Khả Phong cố tình cười hôn lên môi cô ta một nụ hôn thật đẹp cho Uyên Nhi nhìn cận cảnh. Nàng đứng nhìn, cảm giác chân mình đang run rẩy. Khả Phong hôn nhưng ánh mắt nhìn nàng, lòng thầm hài lòng lắm khi cô nhóc mặt biến sắc tệ hại như vậy rồi.
Dù sao hắn gấp rút tìm bạn gái dẫn theo hôm nay là để Uyên Nhi chiêm ngưỡng cảnh hay, sau đó không còn bám theo hắn nữa. Cho dù thích hắn thế nào thì chiêu này xem nàng làm sao chịu nổi.
Hôn xong hắn cười giới thiệu lại.
- Còn đây là Uyên Nhi, có thể xem là vị hôn thê của anh đó Krist!
- Thời buổi này mà còn hứa hôn trước sao?
- Cha mẹ anh muốn mà biết làm sao được? Mà sao em còn chưa ngồi vậy Nhi?
Hắn nói giọng có chút mỉa mai đầy thích thú. Trong đầu hắn tính toán cả rồi.
….một là nàng khóc bỏ đi. (Cam chịu)
….hai là tát hắn rồi khóc bỏ đi. (Giận)
….ba là tạt nước vào hắn và Krist sau đó khóc bỏ đi. (Rất giận)
bốn…, năm… nói chung chắc chắn Uyên Nhi cũng phải khóc bỏ đi rồi không bao giờ bám hắn nữa.
Nàng nhìn hắn ôm cô gái đó, tim như thắt lại không đập nổi. Vừa nảy khi bước vào đây nàng còn vui như thế giờ lại như trời đất tối sầm. Nàng biết hắn cố tình chơi nàng, trêu chọc muốn nàng bỏ cuộc.
Thật lòng nàng không đủ sức chịu đựng nữa, rất muốn bỏ đi nhưng nàng thật sự thích Khả Phong. Hai năm qua dù hắn có nói gì, làm gì, tàn nhẫn hay lạnh lùng đến mức nào thì bản thân cũng chịu được nếu lúc này nàng bỏ đi há chẳng phải là bỏ phí bao công sức.
Nàng sẽ không nhu nhược, không hèn nhát, nàng là vị hôn thê của hắn do cha mẹ hắn vừa ý sắp đặt, cô bạn gái ấy làm sao mà bằng nàng được chứ.
Thế là Nhi kéo ghế ra ngồi xuống thật sự làm nụ cười của hắn tắt ngấm. Hắn thấy rõ ràng mắt nàng phiến lệ như thế, tay run lên tự đan chặt vào nhau như thế nhưng vẫn giữ sự quật cường, chịu đựng.
Nhìn nàng sự hả hê trong lòng không giữ nổi, đây có phải là điều hắn muốn thấy ở nàng khi làm ra kế hoạch này không?
Vậy là buổi ăn tối ba người “lãng mạn” diễn ra. Krist có vẻ không quan tâm “cô bé” hôn thê của hắn ra sao chỉ cố ẹo qua ẹo lại ngứa cả mắt dựa vào hắn. Khả Phong cũng cố tình gần gủi, ôm ấp, hôn Krist cho ai đó xem nhưng Nhi chỉ lặng thinh ăn.
Nàng chỉ cố cho thức ăn vào miệng mà không cảm giác được dù là chút xíu mùi vị. Lúc này đây nàng không oà khóc là quá giỏi rồi.
Từ đầu đến cuối nàng không nói năn gì. Hắn rất không vui vì nàng phản ứng như thế đều ngoài dự tính trong kế hoạch của hắn.
Khả Phong muốn nàng hành động trẻ con tức giận bỏ đi chứ không phải nhẫn nhịn cam chịu hắn như thế.
Sau khi ăn, Krist quay sang hỏi nàng…
- Anh Phong chở tôi về rồi còn cô về bằng gì?
Nàng ngẩn lên nhìn hai người đó vẫn tay trong tay mà nói hơi nghẹn…
- Tài xế riêng sẽ đến rước tôi!
- Ái chà, tiểu thư nhà giàu hèn gì là hôn thê của anh. Em thật ganh tị!
Cô ta ôm tay hắn nói như ca cẩm mà đâm thọt Uyên Nhi. Nàng run lên lòng rất giận nhưng không nói gì. Khả Phong cười nửa miệng nói lại…
- Tất nhiên! Thế nên cha mẹ anh chọn chứ anh đâu quan tâm… khổ cái là ai đó không hiểu!
Đến tận lúc này, sau khi chịu đựng cả bữa ăn, cuối cùng lòng nàng cũng đổ sụp không thể gượng thêm. Nhi ngẩn nhìn hắn, đôi mắt tròn đong đầy lệ pha vào giận dữ.
Khả Phong đã chờ nàng tức giận, chờ nàng không chịu nổi mình sẽ chịu thua không đeo bám nữa. Dĩ nhiên hắn biết mình làm thế này thật khốn nạn, xấu xa, đáng bị ăn đánh nhưng Uyên Nhi chỉ nhìn hắn mà thôi.
Có lẽ nếu nàng đánh hắn hay khóc bỏ đi sẽ khiến hắn hài lòng hơn cho kế hoạch này … vậy mà nàng chỉ nhìn, mắt đầy nước nhưng không khóc, ánh nhìn giận dữ nhưng không thốt ra một lời oán trách hay hành động nông nổi vì giận nào.
… ánh mắt ấy như giáng cho Khả Phong một lời nguyền, đến ch.ết cũng không bao giờ siêu thoát…