Chương 4: Mang thai.
Chỉ vài giây sau đã yên tĩnh trở lại.
Một căn biệt thự xa hoa như vậy, bên trong chắc chắn không phải xây bằng bã đậu, làm sao có thể sụp đổ trong nháy mắt như vậy được?
Thẩm Nguyên Gia lấy lại tinh thần, vội vàng báo cảnh sát, rồi lại gọi 120 (xe cứu thương).
Mặc dù cảnh sát có thể đến trễ nhưng còn đỡ hơn bị kẹt ở đây. Cô không biết các nhân viên bảo an của khu biệt thự có phát hiện ra trận sạt lỡ này không.
Cô bị chặn ở ngoài bởi một bức tường, không vào được nên chỉ có thể chạy đi thông báo cho bảo an.
Vừa mới đi được vài bước, Thẩm Nguyên Gia lập tức dừng lại.
Cô vẫn còn nhớ như in hai tấm hình làm người ta dựng tóc gáy. Giờ phút này hai tấm ảnh đó lại như những thước phim điện ảnh thay phiên nhau xuất hiện trong đầu cô.
Cô nhìn bức tường ngăn, khẽ cắn môi, cầm xẻng trèo lên.
Ngay lúc cô vừa tính trèo tường vào thì có một hình bóng xuất hiện bên vách tường. Thẩm Nguyên Gia nhanh chóng cúi đầu xuống.
May mắn thay, vị trí địa lý của Ngự cảnh công quán khá đắc địa, xung quanh đây toàn là đá cảnh nên cô cứ việc giấu mình ở một tảng đá lớn nào đó.
Tốc độ của người kia rất nhanh, từ bên trong chạy ra ngoài. Chỉ vài giây sau đã biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Ước chừng khoảng hai phút sau, Thẩm Nguyên Gia mới đứng dậy.
Vì có người đi ra từ đó nên chắc sẽ có lối vào. Người này rất có thể là một tên xã hội đen hoặc là một tên trộm.
Sợ làm trễ nãi thời gian, Thẩm Nguyên Gia lướt thân mình đi qua bên đó. Dùng ánh đèn pin mờ nhạt soi đường, quả nhiên phát hiện được một cái cửa hang nhỏ cao nửa mét.
Vách tường bên này trực tiếp bị phá. Cái hang nhỏ ở phía dưới được bao quanh bởi cỏ cây, thêm cả trời tối nên cô mới không để ý khi đi ngang qua đó.
Thẩm Nguyên Gia bất chấp hình tượng, lập tức bò vào. Nửa phút sau, cô thành công đột nhập vào Ngự cảnh công quán. Mạng người quan trọng, cô kéo xẻng thẳng đến cái biệt thự bị sập. (Truyện được đăng tải phi lợi nhuận duy nhất trên wattpat alaala00, nếu các cô đọc ở chỗ khác thì chính là copy công của người khác đó, mau về với Lã đi.)
...
"Mộng Nhiễm..." Tiếng kêu thều thào yếu ớt vang lên trong không gian khép kín.
Trương Văn Thao bị giam cầm trong một không gian chật hẹp không thể cử động. Trong lòng đều lo cho sự an nguy của Lý Mộng Nhiễm.
Tầm nhìn trước mặt đều là bóng tối.
Mãi mà vẫn không nghe được tiếng trả lời, trái tim Trương Văn Thao trùng xuống. Anh cắn răng di chuyển thân mình, gian nan lết được một khoảng.
Sau đó lại không thể di chuyển được nữa. Anh dứt khoát lấy tay quơ quào, chạm vào đá vụn rồi mới bắt được cái tay của Lý Mộng Nhiễm.
Trương Văn Thao hét to, "Mộng Nhiễm! Mộng Nhiễm, tỉnh lại đi em!"
Giọng nói anh quá to, đối phương cuối cùng cũng trả lời nhưng câu trả lời lại khiến anh rơi vào hố băng: "Văn Thao, chân em... đau quá. Bụng cũng rất đau..."
Trương Văn Thao hoảng sợ.
Anh theo tay mò mẫm xuống dưới, quả nhiên đụng phải một phiến đá đang đè trên chân cô. Nâng cũng không nâng lên được.
Giọng nói của Lý Mộng Nhiễm vẫn còn quanh quẩn bên tai.
Trương Văn Thao nghiến răng, gần như hét lên. Thời điểm sảy ra sự cố, hai người họ đang ở trong phòng tắm. Không gian trong phòng tắm vốn khá rộng như vụ sập đã làm cho tất cả phiến đá rơi xuống chiếm hết diện tích.
Anh và Lý Mộng Nhiễm hoảng loạn trốn vào góc tường, không ngờ tới anh bị đánh văng xa một góc còn chân của Lý Mộng Nhiễm lại bị đá đè.
Đôi mắt của Trương Văn Thao đỏ ngầu, luôn miệng an ủi, nói chuyện với Lý Mộng Nhiễm, bảo cô nhất định không được ngủ.
Ai cũng biết, trong tình huống này mà ngủ thì sẽ không tỉnh lại được nữa.
Anh không biết vì sao mình lại bị kẹt, cũng không thể nào di chuyển được cơ thể của mình. Nếu không thì anh đã có thể nâng phiến đá lên bằng hai tay.
Lý Mộng Nhiễm đột nhiên nói: "Văn Thao, anh nhất định... phải sống tốt."
Giọng cô yếu ớt như thể sẽ đứt hơi trong giây tiếp theo.
Trương Văn Thao mắng: "Em nói lời ngu ngốc gì vậy! Hai chúng ta nhất định sẽ cùng ra ngoài. Cảnh sát sẽ tới nhanh thôi, đừng sợ. Tin anh."
Lý Mộng Nhiễm không trả lời.
Người ngoài đều nghĩ bọn họ thường xuyên cãi nhau đến cạch mặt, nhưng không ai biết nửa năm trước hai người họ đã lén lút lĩnh chứng. Giấu đến tận bây giờ. Thậm chí còn có thành viên mới sắp gia nhập.
"Đừng ngủ." Trương Văn Thao không nghe được âm thanh nào, vội vàng nói: "Em nghe xem, bên ngoài có người đến, chúng ta sắp được cứu rồi!"
"...Phải không?" Lý Mộng Nhiễm hỏi.
Trương Văn Thao biết lời nói của mình sẽ không lừa cô được bao lâu nữa, nhưng chỉ cần Lý Mộng Nhiễm vẫn còn thở thì anh vẫn sẽ tiếp tục trấn an cô.
Đồng thời anh cũng tìm cách khác để cứu hai người họ ra ngoài.
Lý Mộng Nhiễm tin lời anh, "Có phải... bảo an sẽ đến không?"
Trương Văn Thao cười chua chát, làm gì có bảo an nào. Anh đã xây cách âm đối với căn nhà này. Ý nghĩ vừa được đưa ra đã làm anh đóng băng.
"...Có ai ở đó không?"
Có âm thanh bên ngoài, không phải ảo giác của anh, cũng không phải Lý Mộng Nhiễm nghe nhầm.
Thẩm Nguyên Gia bật đèn pin trên điện thoại và cầm theo cái xẻng. Cô không thể nhìn thấy được địa điểm xảy ra tai nạn trong bức ảnh.
Trong lúc cấp bách, cô chỉ có thể hét lên: "Có ai ở đó không?"
Ban đầu cô muốn mua cái gì đó để khiêng đá lên nhưng trong siêu thị không có. Nhưng nếu cô đi mua những thứ như thanh thép thì sẽ bị nghi ngờ.
Nói cách khác, xẻng vẫn tốt nhất.
Thẩm Nguyên Gia: "Nếu có thì hô lên một tiếng!"
"Có! Có! Có người!"
Trương Văn Thao vui mừng liên tục hét lên ba tiếng.
Anh nắm chặt bàn tay của Lý Mộng Nhiễm trong lòng bàn tay của mình, cẩn thận xoa xoa, dỗ dành nói: "Mộng Nhiễm, em có nghe thấy không, có người đến rồi!"
Mùa đông trời lạnh, bọn họ vốn ở nhà nên chỉ mở điều hòa chứ không mặc nhiều quần áo. Bây giờ xảy ra chuyện, không khí lạnh tràn qua các vết nứt khiến cả người lạnh buốt. Bản thân Trương Văn Thao vẫn ổn nhưng anh sợ Lý Mộng Nhiễm lạnh đến đóng băng.
Bây giờ cô là phụ nữ có thai, không thể chịu được một chút tai nạn nhỏ. Hiện tại lại còn sợ hãi và bị thương. Anh hét to: "Chúng tôi ở bên dưới."
Thẩm Nguyên Gia cuối cùng cũng nghe được một chút âm thanh.
Cô đưa điện thoại lên miệng giữ rồi đi thẳng đến nơi giọng nói phát ra.
Căn biệt thự không hoàn toàn bị sập, một nửa vẫn còn giữ nguyên, nơi âm thanh phát ra có lẽ là nơi nghiêm trọng nhất.
Lòng cô trùng xuống.
Thẩm Nguyên Gia dùng cái xẻng mở một khe nhỏ, dừng lại nói: "Các người có ở bên cạnh nhau không? Tôi cần vị trí cụ thể sau đó mới giúp các người nâng đá ra được."
Trương Văn Thao vội vàng trả lời: "Có! Tôi ở dưới giúp cô! Cô cứ việc đào."
Một tay anh luôn nắm chặt bàn tay của Lý Mộng Nhiễm, không dám buông ra. Cầm tay cô vuốt ve để máu lưu thông thoải mái.
Tay còn lại dùng sức đẩy phiến đá trên đầu ra.
Thẩm Nguyên Gia tìm được vị trí chuẩn xác, đẩy xẻng vào trong khe hở, dùng sức đẩy lên.
Ngoại lực tác động luôn tốt hơn một người.
Trương Văn Thao cảm thấy phiến đá trên đầu đã nhẹ hơn một chút. Anh cảm thấy vui mừng nhanh chóng báo tin vui cho Lý Mộng Nhiễm. Tay kia tiếp tục dùng sức đẩy phiến đá ra.
Khoảng một phút sau, phiến đá cuối cùng cũng được đẩy sang một bên.
Được rồi! Thẩm Nguyên Gia vui vẻ trong lòng. Chân giẫm lên xẻng xúc cục đá qua một bên, mở một cái lỗ nhỏ xuyên xuống dưới.
Trương Văn Thao dùng nửa người trèo ra ngoài. Anh vội vàng không kịp nói chuyện với Thẩm Nguyên Gia, giật lấy cái xẻng trong tay cô nhanh chóng đào đá, "Mộng Nhiễm, em cố gắng một chút!"
Đàn ông luôn có một sức mạnh ý chí phi thường. Trương Văn Thao đã xúc được một phiến đá nhỏ ra trong vòng nửa phút. Thẩm Nguyên Gia rọi đèn cho anh, không nói một lời nào.
Quả nhiên weibo tiên đoán như thần!
Nơi này bị sập nghiêm trọng nhưng cũng may Trương Văn Thao đã ra ngoài. Khu vực này được chia thành hình tam giác và có thể di chuyển.
Trong lúc xuất thần, Trương Văn Thao đã nhảy xuống không gian chật hẹp bên dưới.
"Giúp tôi một chút!" Âm thanh của anh từ dưới truyền lên.
Thẩm Nguyên Gia vội vàng ngồi xổm xuống, nhanh chóng bắt được một cánh tay mềm mại từ lỗ nhỏ. Là Lý Mộng Nhiễm.
Chân của Lý Mộng Nhiễm bị thương giống như trong bức ảnh.
Thẩm Nguyên Gia đã sẵn sàng, động tác của cô rất nhẹ nhàng, phối hợp với Trương Văn Thao cẩn thận đỡ Lý Mộng Nhiễm ra ngoài.
Dựa vào ánh sáng của điện thoại di động, khuôn mặt của Lý Mộng Nhiễm tái nhợt. Cái quần bên dưới hằn những vết dơ và máu, nhìn có vẻ không nhiều nhưng lại khiến cho da đầu người khác tê dại.
Thẩm Nguyên Gia vội càng cởi áo khoác măng tô của mình ra đắp lên người cô.
Nhìn thấy sắc thái nhợt nhạt trên mặt Lý Mộng Nhiễm, cô nói: "Tôi đã gọi 120 rồi, sẽ nhanh tới thôi."
Lý Mộng Nhiễm yếu ớt mở mắt, lộ ra một nụ cười yếu ớt, "Cảm ơn."
Trương Văn Thao nhảy từ dưới lên, nhìn quần áo trên người Lý Mộng Nhiễm thở dài một hơi. Anh nhìn Thẩm Nguyên Gia, trịnh trọng nói: "Cảm ơn cô."
Thật ra anh cũng bị thương nhưng không là gì hết. Sau khi cảm ơn xong, anh ôm ngang Lý Mộng Nhiễm đi đến một vị trí an toàn.
Tiếng xe cứu thương truyền tới từ phương xa.
Bảo an cũng xuất hiện. Thẩm Nguyên Gia vác xẻng lên chạy trốn nhưng không kịp, không chừng còn bị nghi thành hung thủ, đành phải đứng bên cạnh.
Lý Mộng Nhiễm ở trong lòng Trương Văn Thao, lấy tay xoa xoa bụng, cụp mi, vẻ mặt cô đơn.
Trương Văn Thao đặt lên trán cô một nụ hôn an ủi.
Sau đó anh quay sang nhìn Thẩm Nguyên Gia đang cầm xẻng, "Nếu lần này Mộng Nhiễm không có chuyện gì, một nhà ba người chúng tôi nhất định sẽ hậu ta cô thật tốt."
Lời nói mang theo khí phách.
Thẩm Nguyên Gia không khỏi hết hồn, "Một nhà... ba người? Mang thai rồi?"
Trương Văn Thao xốc áo măng tô lên, áo đã bị dính một chút máu. Chân của Lý Mộng Nhiễm bị mấy thanh thép trong phiến đá làm bị thương. Cũng may là anh nâng lên kịp thời nên vết thương không sâu lắm.
Điều khiến anh lo lắng nhất đó chính là máu của cô chảy ra có thể là do sảy thai.
Trương Văn Thao gật đầu, "Ừm, được hai tháng rồi."
Trong lúc nói chuyện, bảo an đã đến nói vội vã nói: "Tôi thực sự xin lỗi vì bây giờ mới phát hiện ra. Xe cứu thương sẽ đến ngay lập tức đưa hai người đi bệnh viện."
Trương Văn Thao đã không còn quan tâm đến người của Ngự cảnh công quán nữa.
Vụ sập nhà này là do người làm. Bởi vì có người đặt thuốc nổ trong nhà của anh, có thể là ở bên cạnh nhà vệ sinh nên nó mới nghiêm trọng như vậy.
Xe cứu thương đã đến. Các y tá và bác sỹ nhanh chóng nâng Lý Mộng Nhiễm lên cáng. Trương Văn Thao theo lên rồi nhanh chóng rời khỏi Ngự cảnh công quán.
Xe cảnh sát vẫn còn ở đây.
Theo thời gian trên điện thoại di động thì mới chỉ mất khoảng năm, sáu phút từ lúc biệt thự bị sập cho tới khi cô và Trương Văn Thao kéo được Lý Mộng Nhiễm lên.
Rất ngắn.
Nếu giống như trong bức ảnh thì cô không có mặt ở đây. Nhân viên bảo an ở Ngự cảnh công quán cũng phải mất một khoảng thời gian để đi qua đây, rồi lại phải mất thêm một lúc để đào đất cứu người.
Vì bị đá đè và có nguy cơ sảy thai nên Lý Mộng Nhiễm mới ch.ết trước Trương Văn Thao.
Kết quả xảy ra y chang dự đoán của weibo.
Chỉ trong vòng mấy phút mà cô đã có thể cứu được ba mạng người.
*
#28052020