Chương 3
Sarah đấu tranh kìm nén sự hoảng sợ khi cô theo Denver vào quán rượu bên đường đối diện với khách sạn. Nơi này trông tồi tệ hơn những gì Sarah tưởng tượng. Mùi khó chịu của rượu whiskey và khói xì gà vẫn còn trong không khí như những đám rêu mỏng không màu. Nước mắt chảy cả ra khi cô cố để khỏi phải hít thở sâu.
Sàn nhà dơ dáy với nhiều vết bẩn tạo thành một vùng rộng hơn bốn mét quanh cái ống khạc nhổ duy nhất của quầy rượu.
Khi cô đứng ngang hàng với Denver, những vết bẩn trên sàn là tất cả những gì Sarah nhìn thấy. Từ từ, Sarah nhận thấy mọi người đang di chuyển xuyên qua cái không gian đông đúc như những cái bóng trên tường. Những người đàn ông thì ăn mặc dơ dáy và những người phụ nữ với gương mặt được tô vẽ. Nhưng hầu hết bọn họ không ai có vóc dáng rắn chắc như chồng cô. Cô nghe thấy tiếng loảng xoảng của ly tách, tiếng chân lê trên sàn, tiếng lào xào của những câu hỏi mà không ai bận tâm để trả lời. Họ đi quanh cô, ngồi xuống cách xa, như thể họ nghĩ cô có thể quay lại và mổ vào họ như một con rắn chuông.
Cánh cửa phía sau cô kêu cọt kẹt. Âm lượng giảm xuống từ từ khi đám đông quay lại để nhận ra một người mới đến.
“Tránh đường coi, quý cô”. Một chàng trai va vào cô khi cậu ta thúc cùi chỏ vào phía trong. “Tôi không muốn phải bỏ lỡ cảnh một ai đó hạ gục Sam Gatlin đâu”.
Denver đánh ngã cậu ta với một cú đấm thật mạnh, tống khứ cậu ta một cách chớp nhoáng. “Cậu nên tỏ chút ít tôn trọng đối vợ góa của Sam Gatlin chứ”. Bà ta mỉm cười nhìn xuống Sarah và gật đầu, cho thấy rằng việc bà ta giải quyết cậu nhóc ấy là hoàn toàn đúng và chính đáng.
Không có phản ứng gì khi bị gọi là góa phụ, Sarah liếc về phía cậu nhóc để chắc chắn là cậu ta hoàn toàn ổn.
Cậu ta không có vẻ gì là bị đau, nhưng cậu ta trông có vẻ khiếp sợ khi lùi ra khỏi người đang ông đang ngồi một mình tại cái bàn gần đó.
“Gatlin!” Cậu ta nói thầm rồi trở lại nhập bọn cùng với những người khác trong phòng.
Sarah nhìn theo ánh mắt của cậu ta. Người đàn ông đã kết hôn cùng cô tối hôm qua ngồi đó khiến cô không chắc chắn rằng anh ta có thực hay không. Cô bắt gặp ánh mắt của anh ta, một đôi mắt đen mang đầy vẻ tức giận và sự đau đớn.
Trong cuộc đời mình cô chưa bao giờ mong muốn bỏ trốn như lúc này. Cô không quan tâm đó là nơi nào. Bất cứ đâu cũng đều tốt hơn nơi này.
Nhưng cô không thể bỏ trốn. Cô không thể. Cô đã là vợ của tên ác quỷ này. Bất kể anh ta làm gì hay đã làm những chuyện gì, cô mắc nợ anh ta. Anh ta đã đưa cô thoát khỏi chốn lao tù và cô thậm chí chưa buồn cảm ơn anh ta một tiếng. Anh ta không có lỗi gì trong chuyện cái váy khiến cô nhớ lại hồi ức về Harriet Rainy. Anh ta đã cố gắng rất nhiều nhưng những gì cô đáp trả lại chỉ toàn là những rắc rối.
Không có bất kì ai trong căn phòng này di chuyển khi Sarah bước về phía Sam Gatlin. “Chào buổi sáng”. Cô nói một cách bình tĩnh như thể cô đã nói những từ này hàng trăm lần trước mỗi bữa ăn sáng.
Anh ta không chuyển động, thậm chí không chớp mắt, mặc dù mồ hôi đang chảy từ trán xuống.
Cô biết anh ta đã bị ai đó đâm. Denver đã bảo với cô như thế.
Nhưng trông anh ta không có vẻ gì là bớt mạnh mẽ và đầy vẻ ch.ết chóc như lần đầu tiên cô gặp anh ta.
“Sarah”. Anh ta gọi tên cô thật nhỏ, như thể anh ta không muốn cho bất kì ai trong phòng nghe thấy. “Cô có thể nào rút con dao ra khỏi lưng tôi được không?”
Sarah từ từ đi vòng ra phía sau anh ta. Một cái cán dao dùng đi săn đâm vào phía bên dưới. Nó xuyên qua cả cái áo gi-lê bằng da của anh ta. Máu chảy từ vết thương xuống tới eo.
“Tôi ghét máu”, cô lầm bầm, nghĩ về những lần cô phải lau dọn sau khi Bà Vee giải quyết một ai đó hay đỡ đẻ em bé. Mặc dù cô đã cọ sạch nhưng căn phòng vẫn còn mùi máu những ngày sau đó.
Liếc về phía hai mươi người đang theo dõi từ phía bên kia phòng, cô hỏi Sam “Tại sao không có ai giúp anh rút nó ra?” Làm sao mà người ta có thể bỏ mặc một người đàn ông với một con dao đang cắm trên lưng anh ta chứ?
Sam không quay lại nhìn cô, vẫn bất động hoàn toàn. “Họ nghĩ...” Anh ta dừng lại một chút trước khi tiếp tục nói nhỏ. “Bọn họ nghĩ rằng tôi sẽ giết ch.ết cái gã giúp tôi rút nó ra, nếu như hắn ta khiến tôi đau hơn những gì tôi đang phải chịu”.
Cúi người về phía anh, cô cố gắng đọc những biểu hiện trên gương mặt anh ta. “Và anh sẽ làm thế chứ?”
“Có thể”, anh ta trả lời, hàm răng nghiến chặt lại.
“Còn tôi thì sao? Anh sẽ giết tôi nếu như tôi làm anh đau thêm phải không?”
“Điều đó không xảy ra đâu”, anh ta trả lời.
“Nhưng anh sẽ giết tôi chứ?”
Một nụ cười giấu kín hé ra trên khóe miệng anh. “Có thể”.
Cô đứng thẳng lên, bước về phía sau anh, cô không hiểu rõ về anh để biết được anh nói thực hay là chỉ đùa. Cô không chắc chắn mình muốn biết về anh ta nhiều hơn. Từ biểu hiện trên gương mặt của những kẻ ngoài cuộc, tất cả mọi người trong phòng đều tin rằng anh ta sẽ làm thế.
“Được thôi”. Sarah cầm chặt cán dao bằng cả hai tay. “Tôi không muốn sống lâu để phải lo lắng về việc mình từ từ già đi”.
Con dao không động đậy.
Sarah hít thở sâu và dang rộng chân ra. “Nếu như tôi lấy được nó ra, anh mắc nợ tôi đó, Sam Gatlin”.
Với một cú kéo mạnh, Sarah rút con dao ra khỏi lưng anh, trượt về sau với những nổ lực. Máu sẫm chảy ra từ vết thương trên lưng của Sam.
Sarah nhìn chằm chằm vào con dao, cố gắng để không bị ngất. Làm sao một người đàn ông có thể còn sống với vết thương như thế này chứ?
“Nó ra chưa?” giọng Sam nghe có vẻ mệt mỏi.
“Ra rồi”, cô trả lời, ngạc nhiên khi anh ta không nói gì. Sarah hy vọng anh ta sẽ không hỏi về vết thương khi cô lau sạch lưỡi dao bằng một cái giẻ dơ bẩn.
“Sarah”, giọng anh ta nhỏ hòa quyện với hơi thở nông sâu. “lại gần đây”
Di chuyển một cách thận trọng, cô ngạc nhiên khi anh ta vẫn còn sức để giết cô. Lưỡi dao trượt khỏi da thịt anh ta có thể đã gây ra cơn đau. Anh ta là một người đàn ông to lớn. Việc giết cô đơn giản như việc anh ta bẽ gãy một que diêm bằng hai ngón tay.
Cô nghĩ đến việc dùng con dao để tự vệ. Nhưng đe dọa một người đàn ông với thứ vũ khí vừa mới cắm vào lưng anh ta thì quá độc ác, thậm chí là một kẻ giết người giống như cô.
“Có gì không?” cô thầm thì gần tai anh.
Anh ta vẫn không chuyển động, và cô tự hỏi
“Tôi sẽ nợ cô thêm một ân huệ nữa nếu cô có thể mang tôi rời khỏi đây trước khi tôi ngã xuống sàn nhà”.
Anh ta nói nhỏ đến nỗi cô không chắc có phải mình nghe thấy chúng hay đó chỉ là những suy nghĩ của cô.
Nhận thấy sự quả quyết trong đôi mắt anh ta và Sarah đã hiểu. Cơn đau không thành vấn đề, hay thực tế anh ta đã mất quá nhiều máu. Sự sống của anh ta, và kể cả của cô, phụ thuộc vào việc anh ta có đủ sức để rời khỏi nơi này không.
Một cách cẩn thận cô nhấc tay phải của anh ta lên và đặt nó lên vai cô. Anh ta gắng sức dựa vào bàn và đứng dậy, tựa một cách nặng nề vào cô.
Cô không cần thiết phải hỏi han gì nếu như anh ta có thể thực hiện được. Cô biết là anh ta sẽ như thế. “Này Sam”, cô nói cho tất cả mọi người đều nghe thấy. “Tốt hơn chúng ta nên đi thôi. Anh đã nói là anh muốn khởi hành sớm mà”.
Cô trượt cánh tay vòng ra sau eo anh. Cô cảm nhận một dòng máu nóng nơi cái áo gi-lê bằng da anh đang mặc. Nó chảy nhỏ giọt qua những ngón tay của cô, nhiễu cả xuống sàn nhà phía sau họ.
Những người đàn ông chỉ nhìn chằm chằm họ mà không có bất kì lời đề nghị giúp đỡ nào. Bọn họ trông như những con kền kền đang chờ đợi một con vật gục xuống mà ch.ết. Mọi người di chuyển dọc theo căn phòng, cô hình thành một suy nghĩ trong đầu nếu nhưng Sam gục ngã thì bằng bất cứ cách gì cô sẽ lôi khẩu súng lục từ đai đeo đựng súng của anh ta và giết ch.ết bất cứ người đàn ông nào bước về phía họ.
Denver đã giữ lấy cánh cửa. “Xe ngựa đã đến và sẵn sàng. Thậm chí tôi cũng đã quăng cái váy cũ của cô lên đó luôn rồi, phòng trường hợp cô cần thứ gì đó để thay đổi”.
Giọng bà ta cao hơn, lanh lợi hơn những gì gương mặt của bà biểu hiện ra.
“Sam đã thuê cỗ xe ngựa trước khi anh ta bị đâm. Hiện tại Phil đã mang nó đến đây. Bà ta đặt bàn tay lên cánh tay Sarah khi giọng bà nhỏ hơn. “Tất cả mọi thứ đã được đóng gói, bao gồm cả một khẩu súng trường được đặt bên dưới ghế ngồi đó, cô gái. Hiện tại phần khó nhất đã qua. Anh ta gần phải rời khỏi quán rượu ngay. Không có nhiều kẻ can đảm để bám theo đâu.”
“Chúng tôi nợ bà bao nhiêu?” Sarah tự hỏi không biết làm thế nào cô có thể trả cho bà ta.
“Không gì cả”. Denver trả lời, lùi lại phía con đường phía trước họ. “Số tiền của Sam vẫn còn ở chổ tôi và lão chủ tiệm. Chúng tôi đã buôn bán với nhau trong nhiều năm qua”.
Khi cả hai người phụ nữ nhấc anh lên đặt xuống phía sau xe, anh chàng phục vụ quán rượu vội mang vài chai rượu whiskey ra. Anh ta đặt Sam nằm úp mặt xuống chiếc giường làm bằng rơm và phủ bằng những chiếc chăn. Sau đó đặt khẩu súng lục của Sam lên tấm chăn gần tầm với của anh.
“Chỉ trong trường hợp anh ta cần đến nó”. Anh chàng phục vụ thầm thì khi rời khỏi.
Đồ dự trữ chất trong xe đủ cho cả tháng thậm chí có thể lâu hơn nữa đó chứ. Anh phục vụ quay lại phía Sarah và nói thêm. “Tôi sẽ bảo cỗ xe độc mã được thuê quay trở về Cedar Point”.
Sarah không có thời gian để mà lo lắng về chuyện đó nhưng cô vẫn gật đầu cám ơn anh ta.
Denver Delany mở một chai rượu whiskey, đổ dọc theo vết thương của anh ta. Anh ta không phát ra bất kì tiếng động nào. Sarah đoán rằng anh ta đã vượt qua cái cảm giác của sự đau đớn, bởi mắt anh ta bây giờ đã khép lại. Những sức lực cuối cùng anh ta đã dùng để bước ra khỏi quầy rượu.
Sarah quan sát khi Denver băng bó vết thương với một vài cái khăn sạch và quấn lại bằng một cái áo khoác vải da. Chiếc áo thô trông quá xấu xí, dơ bẩn đến nỗi khiến Sarah nghi ngờ không biết chủ nhân đích thực có chấp nhận mặc nó nữa hay không.
Anh chàng phục vụ đưa cho Sarah thêm hai chai rượu. “Anh ta sẽ cần nó khi anh ta tỉnh lại, thưa cô”.
Sarah gật đầu. Cô đặt con dao trên ghế trước khi trèo vào xe. Nếu như có rắc rối gì thì cô cũng đã biết chút ít về cách sử dụng súng trường, nhưng con dao có thể sẽ hữu dụng hơn. Cô không buồn phiền tự hỏi cô có khả năng tự bảo vệ bản thân mình hay không. Cô đã từng làm một lần trước đây. Cô sẽ thực hiện lần nữa nếu điều đó là cần thiết.
Bàn tay dính đầy máu của Denver vỗ nhẹ trên những ngón tay của Sarah. “Hãy chạy chốn về phía Bắc, cô gái à”. Bà ta dùng ngón tay để chỉ hướng. “Sau đó quẹo về hướng Tây đi vào con đường mòn. Khi cô nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu cho thấy lối ra của con đường thì cô đã gần tới Hẻm núi Satan rồi đó”. Bà ta tựa vào ghế và hạ thấp giọng xuống. “Cô sẽ đến chổ con sông cạn. Đổi hướng ngựa về phía ngược dòng, điều khiển chúng đi trên dòng nước để không để lại bất kì vết xe nào. Khi đến chỗ ngã ba của con sông, hãy đi về phía tay trái. Màn đêm ở hẻm núi sẽ bao phủ cô. Cô sẽ nghĩ rằng đã đến giới hạn của cái ch.ết nhưng hãy tiếp tục đi tiếp cho đến khi cô nhận ra chút ánh sáng. Tôi đã từng đến đó giao đồ một vài lần, vì thế căn nhà gỗ của Sam có thể cũng gần đó. Anh ấy chưa từng kể với tôi nó nằm ở đâu, anh ta chưa từng”.
Denver nháy mắt. “Khi cô đã đến được nơi tôi chỉ thì cô đã đến cửa hang của Hẻm núi Satan, vì thế cô không được mất cảnh giác”.
“Cám ơn bà”. Sarah không chắc cô đã cảm ơn bà chút nào chưa.”Tôi sẽ cẩn thận”, cô trả lời khi cô tự bảo bản thân không biết cái nơi đó có tồi tệ như những gì Denver đã vẽ ra không.
“Đừng bận tâm”. Denver bước ra và nói thêm vào.”Nếu anh ta còn sống khi cô đến được đó, anh ta sẽ có cơ hội. Còn nếu anh ta ch.ết, hãy chôn cất anh ta và đừng kể với bất kỳ ai, kể cả tôi”.
“Tại sao vậy?”
Denver mỉm cười. “Bởi những huyền thoại không bao giờ ch.ết”.
Chủ quán rượu kéo cái khăn choàng của bà ra và khoác lên vai Sarah. “Đừng tin bất cứ ai, cô gái ạ. Như những gì tôi biết, Sam Gatlin không có bất kì người bạn nào trên thế giới này”.
“Anh ấy có một người bạn”, Sarah nói. “Đó chính là bà”.
Người phụ nữ lắc đầu.” Ngày hôm nay có thể là thế, bởi anh ta còn nợ tôi một khoản tiền. Trong suốt cuộc đời, tôi có thói quen bỏ rơi những người thân thuộc của mình”.
“Nhưng không phải là ngày hôm nay”. Sarah nắm lấy dây cương và kìm chặt nó đến nổi cả hai bàn tay không lắc lư.
Cô mỉm cười với bà chủ quán rượu. “Trong tương lai cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi sẽ luôn luôn nhớ đến những gì bà đã làm cho chúng tôi, Bà Denver Delany à”.
Denver đáp trả bằng một nụ cười, quay đầu vào trong nói thầm. “Cô phải thật cảnh giác, cô gái ạ. Phải thật cảnh giác”.