Chương 12

Sam thích thú nhìn đoàn diễu hành qua mặt viên cảnh sát trong khi anh bắt tay Sarah. Gatlin không biết mình nên tức giận hay tự hào. Jacob Dalton ở độ tuổi của Sarah và Sam đã từng nghe các cô gái điếm khen Jacob đẹp trai. Nhưng anh ta cư xử như một gã ngốc, anh ta khen Sarah sau đó lại chờ cô ngồi trên một cái hộp trước khi ngồi xuống như trong một nhà hàng.


Sam gầm gừ khi thấy Jacob cười quá tươi so với một viên cảnh sát đúng nghĩa.


Sam không biết điều gì đã tạo nên người đàn ông có thể kiểm soát bản thân như anh trước kia nữa. Nếu Dalton cười như vậy với tội phạm, anh ta rõ ràng là sẽ bị cắt cổ ngay lập tức. Trên thực tế, nếu Jacob không thôi cười, Sam có thể sẽ bắt buộc phải làm điều đó.


Chống lại ý muốn kéo Sarah ra sau lưng mình, Sam đứng như tượng trong khi họ nói chuyện. Sarah đầy những câu hỏi về hai người phụ nữ đã ở trong tù cùng cô. Họ có an toàn không? Jacob có biết họ lấy ai không? Họ có hạnh phúc không?


Viên cảnh sát cuối cùng cũng chấm dứt những câu hỏi của cô và kể cho cô nghe về Zeb Whitaker.


Trước sự ngạc nhiên của Sam, Sarah đi xa khỏi viên cảnh sát khi anh ta nói và đến gần anh hơn, đặt tay cô lên tay anh ngay trên chỗ hôm trước cô vừa băng bó. Sam nắm những ngón tay cô trong tay mình và thấy cô run rẩy. Anh biết là cô cần được cảnh báo về Zeb Whitaker và mối nguy hiểm mà cô phải đối mặt, nhưng anh không thích thấy cô sợ hãi.


available on google playdownload on app store


Sam càu nhàu, anh không thích những chuyện xảy ra sáng nay tí nào. Nếu anh có thể làm gì đó, anh muốn quay lại giường ngay và quên việc viên cảnh sát đã đến. Và anh biết rằng nếu anh có gặp Zeb Whitaker, anh sẽ khiến hắn phải ch.ết từ từ.


Cuối cùng thì Jacob cũng nói xong và tiến lại gần đống lửa để rót thêm cà phê.
Sarah nhìn Sam với đôi mắt xanh thẳm mà anh không bao giờ có thể hiểu hết được. “Whitaker định giết tôi à?”, cô thì thầm.


Sam thấy không cần phải nói dối cô. Anh gật đầu. Đôi mắt cô mở to sợ hãi. Trước khi nhận ra mình đang làm gì, anh vòng một cánh tay quanh người cô và kéo cô lại gần. “Đừng lo, Sarah. Anh sẽ không để hắn làm hại em đâu”.


Cô tựa má lên vai anh. “Tôi không muốn phải giết hắn hai lần”. Cô vòng tay quanh người Sam, bất chợt cần hơi ấm từ anh.


Sam cảm thấy ngày hôm đó đỡ tệ hại hơn lúc đầu. Anh thích thú khi cảm thấy đầu cô ngay ở dưới cằm mình và tóc cô có mùi thơm như cơn mưa trong mát. Cô là người phụ nữ sinh ra để được ôm, anh nghĩ.


Jacob hét từ chỗ gần đó: “Tôi sẽ giết hắn. Cô ấy dường như thích anh đấy, Gatlin. Cảnh sát trưởng Riley nói với tôi là đêm anh cưới, anh đã cho cô ấy một cơ hội để từ chối nhưng cô ấy đã bước đến cạnh anh như thể anh là vị cứu tinh của cô ấy. Ông Moon thậm chí còn nói là cô ấy điên lên vì anh, nhưng tôi không tin đâu. Một người phụ nữ bằng xương bằng thịt nào cũng thích Sam Gatlin huyền thoại”.


“Coi chừng đấy. Tôi không nhẹ tay với bất kỳ ai thắc mắc về cảm nhận của vợ mình đâu”.


Những cảm xúc trái ngược dồn dập trong đầu Sam. Anh nghĩ anh miễn nhiễm với các loại cảm xúc, nhưng bỗng nhiên nó ào đến như một cơn mưa trong sa mạc. Anh thích ý nghĩ Sarah tiến lại gần anh, cần anh, ôm anh như thể nếu không có anh thì cô sẽ chìm trong mớ rắc rối lộn xộn. Sam không chắc lắm về việc cô thích anh, nhưng cô tin tưởng anh và có lẽ điều này còn quan trọng hơn.


Sarah cười như thể lời cảnh báo của Sam chỉ là trò đùa. Cô vỗ nhẹ vào ngực anh. “Anh đừng có dọa người thi hành công vụ”.
Cô nhìn sang Jacob: “Tất nhiên là tôi thích chồng tôi rồi”.
Jacob ngửa đầu ra để nhìn Gatlin rõ hơn. “Cô đã từng nghe truyền thuyết nào về chồng cô chưa?”


“Rồi”, cô trả lời. “Nhưng phần lớn là tôi không tin”.
Cô cọ tay vào áo của Sam. “Tất cả những gì tôi biết là anh ấy sẽ không bao giờ làm tôi tổn thương”.


Sau đó cô lại tiếp tục vỗ nhẹ vào anh như thể anh là thú cưng của cô vậy. Người phụ nữ này không biết mình đang phải đối mặt với ai. Có thể Jacob đúng, ai đó nên thắc mắc về cảm nhận của cô. Anh không phải người đàn ông để phụ nữ ôm và động chạm, nhưng có lẽ bây giờ không phải là lúc cho cô biết điều đó.


Jacob đưa mắt từ cô sang Sam. “Tôi cảm thấy thương cho Whitaker đấy. Hắn nghĩ hắn đang truy lùng một người phụ nữ đơn độc”.
Hắn thầm chí còn không biết hắn sẽ phải đối mặt với một huyền thoại nếu hắn lại gần cô. “Đúng thế”, Sam nhìn thẳng vào Jacob, hứa trong im lặng.


Hai người đàn ông thống nhất với nhau khi Sarah quay đi.
Họ nói chuyện trong khi cô làm bữa sáng. Jacob cho rằng Sam đặt sự an toàn của Sarah lên hàng đầu.
Khi Jacob quay lưng lại những cái cây, Sarah tranh thủ đưa bánh quy và thức ăn lên cho bọn trẻ. Sự lén lút của cô khiến Sam xao nhãng cuộc nói chuyện với viên cảnh sát.


Lúc Sarah hoàn thành việc đưa thức ăn thì hai người đàn ông đã vạch ra một kế hoạch. Sam quyết định sẽ đưa Sarah đến một chỗ an toàn hơn là đưa cô đến gặp Jacob. Jacob có vài gợi ý. Họ sẽ tìm ra hắn trước khi hắn làm hại cô. Jacob thậm chí còn bắt Sam hứa sẽ giao nộp Zeb còn sống. Nhưng trước hết họ phải đảm bảo Sarah được an toàn.


“Anh có muốn nói với tôi anh định đưa cô ấy đi đâu không?”


“Không. Càng ít người biết càng tốt”, Sam trả lời. “Nếu anh quay lại lối rẽ chỗ dòng sông và đợi nửa tiếng để chắc chắn là chúng tôi không bị theo dõi, tôi sẽ lo phần còn lại. Chỉ trong vòng một tiếng và tôi và vợ tôi sẽ biến mất hoàn toàn. Tôi sẽ giữ an toàn cho cô ấy và gặp lại anh ở Cedar Point ba ngày nữa”.


Jacob phản đối kế hoạch này. Anh muốn đảm bảo Sarah được an toàn trước khi anh rời đi, nhưng Sam không nghĩ là anh cần giúp đỡ và rất có thể là cảnh sát trưởng Riley ở Cedar Point sẽ đề nghị điều đó. Sau tất cả thì việc anh muốn là đuổi theo hai người phụ nữ kia. Jacob sẽ cần ở trong thị trấn hơn là ở đây. Trong tuần đâu tiên mọi người phải cảnh giác. Nhưng sau đó khi họ bắt đầu lơ là cảnh giác, Whitaker sẽ tấn công.


Viên cảnh sát đu lên yên ngựa. “Ba hoặc bốn ngày là cùng, tôi sẽ tìm anh”, anh hét lên với Sam sau đó cười và chạm lên vành mũ chào Sarah. “Và đừng quên tránh xa Reed ra đấy. Khi nào chúng ta giải quyết xong Whitaker, tôi sẽ giúp anh tìm Reed ở Forth Word”.


“Tôi không nhớ là mình đã nhờ anh giúp. Nhưng Forth Worth sẽ là nơi cuối cùng mà tôi định đến lúc này”. Sam khoanh tay và nhìn viên cảnh sát nhảy vào khúc sông khiến nước bắn tung tóe lên trước khi biến mất ở chỗ rẽ.


Anh ta là người đàn ông tốt dù vẫn còn trẻ. Sam nhìn Sarah và lầm bầm: “Nếu có chuyện gì xảy ra với anh thì em hãy đến tìm Dalton. Anh ta sẽ bảo vệ em”.
Cô ngạc nhiên: “Em không nghĩ là anh ưa anh ta”


“Bọn anh, ở trường tiểu học á?” Sam cau mày. “ Tự dưng mọi người dường như quan tâm đến việc ai thích ai. Đếch có gì quan trọng nếu anh có ưa anh ta hay không, anh ta sẽ không chạy trốn khỏi rắc rối đâu”.


Sarah lắc đầu trong khi đóng gói đồ đạc. “Em đang định nói với anh là nếu có rắc rối, em sẽ chạy trốn đấy.”
Cô tiến lại anh với ngón tay giơ lên. “Và anh đừng có chửi thề trước mặt lũ trẻ nữa, em không thích thế đâu”.


Cô chọc vào vai anh. “Anh có nghe em nói không, Sam? Em không thích thế đâu nhé”.
Đối với một người phụ nữ không thích động chạm, cô ấy chắc là thích việc chọc vào anh, anh nghĩ.


“Anh sẽ cố nhớ, nhưng trong đầu anh là cả một đống những quy tắc”. Cô không trả lời, nhưng tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh như thể cô đang nói rất nghiêm túc.
Sam cười: “Thế mỗi lần em thêm vào một quy tắc mới, em lại bỏ một quy tắc trong danh sách đó à?”


Cô khoanh tay. Anh phải chống lại ước muốn được ném cô xuống sông.
“Thôi nào, chũng ta đang lãng phí ánh sáng mặt trời đấy. Đưa bọn trẻ vào trong xe đi”.
“Nhưng Jacob sẽ thấy chúng nếu chúng ta đi sớm thế này”.
“Chúng ta sẽ không đi hướng đó”. Sam không giải thích gì khi anh dập tắt ngọn lửa.


“Anh có điều khiển xe được không?”, cô hỏi, nhớ lại những vết thương của anh.
“Anh sẽ cố”.


Anh nắm lấy dây cương và cười khi cô nhảy lên ngồi cạnh anh. Họ đi ngược dòng sông, ngược hướng với viên cảnh sát. Trước sự ngạc nhiên của Sarah, họ đi chưa đến nửa dặm trước khi Sam kéo cỗ xe vào một vùng đất khô cằn. Anh đưa dây cương cho cô rồi chầm chậm trèo xuống.


“Cứ đi thẳng phía mặt trời lặn. Anh sẽ cưỡi ngựa theo sau”.


Anh trèo lên con ngựa đen và cưỡi dọc theo bờ sông. Trước khi cô mất dấu anh, cô nhìn thấy anh kéo lê một cành cây. Anh dùng nó để xóa những dấu vết mà cỗ xe để lại. Sarah tiếp tục đi nhưng thật khó khăn vì không có con đường nào cả. Khi cô rời khỏi bụi cây gần con sông, trải ra trước mắt cô là một khoảng không gian rộng lớn. Cô cố gắng để vượt qua những hòn đá và ổ gà, nhưng điều đó là không thể. Không khí đặc quánh lại với mùi cây xô và mùi bẩn thỉu xông đến khi con ngựa tiến lên phía trước.


Cuối cùng thì K.C trèo lên băng ghế bên cạnh Sarah và hỏi. “Cô đã bao giờ điều khiển xe ngựa chưa? Cô lái kém quá”.


“Cô đang cố đây”, Sarah cười. “Khi cô nhìn vào con đường trước mặt, thảo nguyên dường như trải rộng ra đến chân trời, nhưng nhìn gần thì nó không hoàn phẳng như thế. Những con ngựa dường như vấp ngã vào bất kỳ viên đá nào trên đường.


Họ đi qua một cách đồng xương trắng nơi những con trâu đã ngã xuống nhiều năm trước. K.C đóng vai trò quan sát, chỉ cho Sarah thấy những chướng ngại vật trước khi cô có thể nhận ra. Tiếng kêu răng rắc của xương gẫy làm cô căng thẳng nhưng cô vẫn không đi chậm lại. Sarah không được giải thích tại sao cô lại đi theo hướng này dù không có con đường nào nhưng cô tin anh.


Ngày dần trôi qua. Sam vẫn không trở lại. Cô nghe theo lời anh và đi thẳng về hướng mặt trời lặn. Vào buổi sáng hôm đó cô không tìm kiếm anh, đoán rằng anh đang trông chừng cho họ khỏi bị kẻ nào theo dõi. Sau buổi trưa, cô tự hỏi không hiểu anh đã ở đâu và đoán việc cưỡi ngựa qua thảo nguyên còn dễ dàng hơn nhiều. Anh có thể vẫn ổn nhưng vết thương của anh chắc là đang gây rắc rối cho anh. Sự rung lắc của yên ngựa còn tốt hơn nhiều so với tiếng ầm ầm của xe ngựa.


Anh ấy vẫn ổn, cô nhắc đi nhắc lại trong đầu mình mỗi khi cô bắt đầu lo lắng. Nhưng khi mặt trời khuất bóng, sự lo lắng đã chiến thắng niềm hi vọng trong cô. Nếu như anh ngã ngựa thì sao? Nếu như anh gặp rắc rối thì sao? Dường như rắc rối luôn đi với anh như hình với bóng. Nếu như anh cũng gặp khó khăn với việc xác định phương hướng như với việc anh nhớ số phòng khách sạn thì sao? Anh có thể sẽ đi đến nửa biên giới Oklahoma trước khi anh nhận ra mình đã đi sai đường.


Khi mặt trời lặn. Sarah phải đối mặt với hai khả năng. Anh có thể đang ở đâu đó sau họ và bị thương. Anh có thể bắt đầu bị chảy máu và mất máu quá nhiều để có thể còn tỉnh táo. Hoặc anh có thể ngã ngựa và ngất xỉu khi đập xuống con đường đầy đá. Nếu anh bị thương, cô không chắc có tìm thấy anh hay không. Cô còn thậm chí không quay lại được con đường mà họ vừa đi qua. Mặt cỏ đã xóa hết những dấu xe ngựa ngay khi chúng vừa được tạo ra. Thậm chí nếu cô có thể tìm đường quay lại được sông, cô sẽ không bao giờ có thể đuổi theo một người đàn ông cưỡi ngựa bằng xe ngựa được.


Khả năng thứ hai cũng chẳng sáng sủa hơn. Nếu anh không bị theo dõi và không bị thương, có thể anh đã bỏ rơi họ. Cô cố gắng để không rơi nước mắt. Điều này có lý đấy chứ. Cô chẳng là gì của anh cả, cô toàn gây ra rắc rối, và bây giờ anh lại có thêm mối lo lắng về Zeb Whitaker đang truy sát cô. Anh rõ ràng là không gắn bó gì với lũ trẻ, và anh cũng chưa bao giờ nhắc đến việc anh thích cô cả. Có thể anh nghĩ là anh đã rất tốt bụng khi cho cô một cỗ xe ngựa với đầy thức ăn và chỉ cho cô đường đến một thị trấn.


Khi cuối cùng màn đêm đã buông xuống, cô dừng lại. Lũ trẻ quá mệt nên chỉ ăn một quả táo. Không khí đầy sương mù. Họ ôm lấy nhau giữa những thùng thức ăn trong cỗ xe. Cô dùng mọi thứ để đắp cho bọn trẻ ngoại trừ một trong số những cái chăn. Sarah nghĩ về việc đốt một ngọn lửa. Có thể Sam sẽ nhìn thấy và tìm đến. Nhưng đống lửa cũng sẽ thu hút đám côn trùng và những vị khách không mời.


Cô mệt mỏi rã rời. Xương trong người cô đau nhức vì phải ngồi lâu trên băng ghế cứng. Cô đi ra xa khỏi bọn trẻ một chút và trải chăn ra đám cỏ cao, sau đó đắp lên người một mảnh vải len mà Sam đã mua cho cô. Cô chìm vào giấc ngủ trước khi người cô ấm lên, hình dung những giấc mơ còn tốt đẹp hơn nhiều so với cơn ác mộng mà cô đang phải đối mặt mỗi khi thức giấc.


Dường như chỉ sau một phút, cô cảm thấy một cánh tay kéo cô vào một thân thể rắn chắc.
“Sarah?”
Cô giật mình tỉnh dậy, đấu tranh để chống lại thân hình vừa nằm xuống cạnh cô.
“Sarah, anh đây mà”. Giọng nói của Sam thấm vào đầu óc đang ngái ngủ của cô.


Trời tối đen như mực quanh cô, nhưng cô ngửi thấy mùi hương nam tính quen thuộc của anh khi tay anh kéo cô vào gần một lần nữa.
“Sam”. Cô vòng cánh tay quanh người anh và ôm chặt. “Sam, anh quay lại rồi”.


Cô cảm thấy nụ cười rung rung của anh. “Ừ, tất nhiên là anh đã quay lại. Anh đã đi theo em cả ngày hôm nay để đảm bảo rằng em không bị ai theo dõi. Khi em dừng lại, anh đã rửa ráy một chút trước khi chui vào lều”.


Sarah đấm vào ngực anh. “Sao anh không cho em biết là anh đang ở gần em. Em lo quá”. Cô tiếp tục đấm vào anh, cô cần phải giải thoát nỗi lo lắng đã theo cô suốt cả ngày.
“Em lo đến mức lăn ra ngủ cơ đấy”, anh chỉ ra.


Cuối cùng anh cũng đã nhận ra cô đã lo lắng thế nào, anh nói thêm. “Tất cả ổn rồi. Anh không nghĩ đến việc phải nói với em. Anh cứ nghĩ là em biết anh ở gần em”.


Tóc cô cọ vào mặt anh khi cô ngồi lên và cố gắng nhìn vào mặt anh. Trong ánh trăng sáng, cuối cùng cô cũng nhìn thấy đường nét mờ mờ của quai hàm anh. “Em nghĩ là anh bị thương”. Cô không muốn nói những điều khác mà cô cảm thấy, không muốn nói rằng cô đã sợ anh bỏ rơi cô. “Em đã sợ rằng không bao giờ có thể tìm thấy anh”.


“Chẳng có ai lo lắng cho anh trước đây cả”. Anh ôm mặt cô trong tay. “Không cần thiết đâu”. Tay anh luôn vào tóc cô. Anh nhớ lại những việc đã xảy ra với cô mà anh biết. “Anh sẽ không đi đâu cả, Sarah. Anh sẽ không bỏ rơi em đâu. Em không phải là thứ mà anh nhặt lên rồi lại ném đi. Em không cần phải lo lắng. Nếu có lúc nào đó anh phải rời xa em, anh hứa sẽ chào tạm biệt”.


Trước khi cô có thể trả lời, anh kéo cô xuống và chạm môi mình lên môi cô. Lần này nụ hôn của anh không mạnh bạo mà rất nhẹ nhàng. Anh không chiếm đoạt mà nếm cô chậm rãi. Trong vài khoảnh khắc cô quá bất ngờ để phản ứng lại. Cô chưa bao giờ được hôn dịu dàng thế này, và cô cũng chưa bao giờ mong đợi Sam lại có khả năng làm thế.


Anh di chuyển miệng anh trên cô, đòi hỏi được đáp lại. Đòi hỏi nhưng không ép buộc.


Cô không biết phải làm gì. Nụ hôn lần trước quá dễ để từ chối, vì nó làm môi cô đau và chọc vào răng cô. Nhưng nụ hôn lần này hoàn toàn khác. Nó nhẹ nhàng mơn trớn, ấm áp, đưa cô đến một thế giới mới mẻ. Tại sao một người đàn ông chưa bao giờ biết đối xử tốt với mọi người lại có thể hôn tuyệt thế nhỉ?


Quay mặt khỏi ngực anh, cô nằm cạnh anh trong chăn. Trong một lúc lâu họ đều nhìn lên mặt trăng. Sarah cố tìm hiểu xem tại sao lần này anh lại hôn cô như thế và tại sao cô lại cảm thấy như thế này.
“Nếu em đang đợi anh nói lời xin lỗi lần nữa thì cứ đợi đến mòn kiếp đi”. Giọng anh hòa vào trong gió.


“Đừng có chửi thề”, cô nhắc anh.
“Bọn trẻ không nghe thấy anh nói. Và anh có chửi thề đâu. Chúng ta phải thảo luận xem những từ nào là chửi thề”, anh lẩm bẩm.
Anh bỏ tấm vải len mà cô lấy làm chăn đắp ra và cô giật mình trước sự động chạm nhẹ nhàng của anh.


“Nói cho anh biết đi”. Anh tiến lại gần cô và giọng nói của anh phả vào má cô. “Em nói là em thích anh. Anh nghĩ em cưới anh để khỏi phải vào tù và Jacob đã nói với anh rằng cảnh sát trưởng đã cho em một cơ hội để nghĩ lại sau khi em bốc phải tên anh. Em ngủ cạnh anh như thể trên trái đất này chẳng có đủ chỗ cho cả hai ta. Nhưng khi anh hôn em thì em lại phản ứng như thể anh tấn công em vậy”.


Cô cám thấy có lỗi với anh. Anh trông có vẻ bối rối, như thể anh vừa gặp một loài thú lạ mà chưa nghe thấy bao giờ.
Anh quay đi. “Nếu em không vui vì thấy anh, sao em lại ôm anh lúc đó?”
Cô nhắm chặt mắt, muốn câu hỏi của anh biến mất. Cô rất ghét mỗi khi bị hỏi mà không biết trả lời ra sao.


“Chúc em ngủ ngon”, anh nói khi không thấy cô trả lời.
“Chúc anh ngủ ngon”, cô trả lời không hơn một tiếng thầm thì.
“Em vẫn ngủ cạnh anh chứ, hay là anh ra chỗ khác ngủ?”
“Em vẫn ngủ cạnh anh mà. Mọi người đều biết là em phải ở bên cạnh anh. Em hứa sẽ luôn ngủ cạnh anh. Và em ôm anh vì em lo lắng cho anh”.


Trong vài phút, không ai cựa quậy. Cô biết là anh cũng không buồn ngủ như cô. Cuối cùng cô thì thầm, “Sam?”
“Hmmm”, anh trả lời.
“Anh là người đầu tiên hôn em”.
Trong một thoáng, những từ ngữ đó lơ lửng trong không khí giữa họ. Cuối cùng anh quay sang cô. “Chưa bao giờ ư?”


“Chưa bao giờ. Không giống như anh hôn em vào môi. Mitchell chỉ hôn lên má em vào buổi sáng em cưới anh ấy thôi. Em không nghĩ là anh ấy biết nhiều về chuyện hôn hoặc là anh ấy không thích hôn. Dù anh ấy đã từng lấy vợ trước đó, anh ấy chẳng giống anh tí nào”.


Sam cười. “Thực ra thì anh cũng chẳng biết nhiều đâu, nhưng so với em thì chắc anh phải là chuyên gia đấy”.
Cô lại gần anh đến khi mặt họ chỉ cách nhau một chút. “Sao người ta lại hôn nhau nhỉ, ý em là hôn vào môi ấy. Điều này đâu có cần thiết trong hôn nhân”.


“Em chưa bao giờ muốn hôn Mitchell à? Dù sao thì anh ra cũng là chồng của em một năm đấy. Chắc chắn là trong thời gian đó em phải thích anh ta chứ”.


“Không”, cô trả lời thật thà. “Anh ấy đã gần 40 lúc cưới em. Như những người khác ở độ tuổi đó, phần lớn răng anh ấy đã rụng rồi. Em nhìn thấy anh ấy nhai gần đến mức mà em không muốn chạm vào mồm anh ấy nữa.”


Cô chờ anh trả lời, nhưng thay vào đó anh lại hỏi tiếp. “Em bao nhiêu tuổi hồi cưới anh ta?”


“Em hai mươi. Lúc ấy thì em đã là gái già rồi. Anh ấy sống ở trang trại cạnh Granny. Vợ con anh ấy đã qua đời vài năm trước. Anh ấy luôn nói chuyện với em mỗi khi đi qua chỗ em để vào thị trấn. Granny Vee nếu biết việc này sẽ không bao giờ cho phép. Bà ấy luôn nghĩ rằng sẽ có người đàn ông nào đó rồi lại đi, sau đó bà ấy sẽ phải ch.ết trong cô đơn. Nhưng anh ấy chẳng bao giờ thích nói chuyện với em cả, anh ấy chỉ hỏi về vườn của bọn em và những thứ đại loại như thế”.


“Khi bà ấy mất, những chủ nợ đến để lấy đồ đạc của bà ấy và anh ấy đến để đưa em đi. Anh ấy nói rằng nếu em cứ thế mà chuyển vào ở cùng anh ấy thì không được hay cho lắm, vì thế bọn em đến nhà mục sư buổi tối hôm đó. Anh ấy không muốn phí thời gian làm việc ban ngày. Em cưới anh ấy và anh ấy quay lại làm việc trong khi em dọn dẹp và chuyển đến. Sống cùng anh ấy chẳng khác mấy so với sống cùng Granny Vee”.


“Anh ta có yêu em không?
“Em đã từng hỏi anh ấy một lần, và anh ấy nói rằng anh ấy yêu vợ anh ấy và cô ấy đã ra đi. Anh ấy không định làm điều ngóc nghếch ấy lần nữa”.
Sam không nói gì.


Cuối cùng Sarah nói thêm “Năm ấy mất mùa và bọn em gần như mất hết mọi thứ. Anh ất bán lũ gia súc đi và đủ tiền mua một cỗ xe ngựa. Anh ấy nói muốn làm lại từ đầu ở phía tây. Em không muốn đi và em biết đứa bé sắp ra đời, nhưng em không có nhiều lựa chọn”.
“Em có yêu anh ta không?”


“Mitchell nói rằng vợ thì phải yêu chồng, đó là điều tất nhiên. Anh ấy còn nói tuổi tác của bọn em không quan trọng, anh ấy nói với em những quy tắc và bọn em ai làm việc người nấy. Nhưng em nghĩ là anh ấy cho rằng em sẽ chăm sóc anh ấy như em đã chăm sóc Granny Vee khi bà bị ốm. Thỉnh thoảng anh ấy nhắc với em rằng muốn được an táng cạnh mộ của vợ anh ấy”.


“Em cũng yêu anh như em yêu Mitchell năm ngoái à?”
Sarah không hiểu ý anh. “Em cho là như thế. Anh sẽ không nói với em chỗ anh muốn được an táng phải không?”
Sam nằm ngửa ra. “Không”. Anh thở dài và nói thêm. “Anh không muốn em chôn anh, và chắc chắn rằng anh không muốn em yêu anh như cái cách mà em yêu Mitchell đâu”.


“Nhưng em chỉ biết yêu theo kiểu đó thôi”.
“Thế thì em đừng yêu anh nữa”. Sam có vẻ mệt mỏi. “Đi ngủ đi. Chúng ta còn cả quảng đường dài ngày mai đấy”.


Họ nằm im lặng một lúc. Cô cố hiểu xem anh nói cô đừng yêu anh nghĩa là gì. Cuối cùng cô nhổm dậy và chống khuỷu tay lên ngực anh. “Sam, anh ngủ chưa?”
“Chưa”, anh trả lời.
“Anh sẽ nói cho em biết vài điều chứ?”
“Điều gì thế?”


“Người ta có cần phải yêu nhau để hôn nhau như anh vừa hôn em không?”
Cô cảm thấy ngực anh rung lên. “Không”, anh trả lời.
“Vậy thì anh hôn em lại được không? Em muốn xem nó sẽ như thế nào khi em đề nghị anh hôn em”.
Anh đợi rất lâu rồi mới trả lời, cô đã chắc rằng anh từ chối yêu cầu đó.


“Nằm xuống”. anh nói mà không chạm vào người cô.
“Gần lại đây”, anh yêu cầu khi cô còn cách anh một đoạn.
Môi cô chạm vào anh. Lần này tất cả đều tự do. Anh không ôm cô. Anh không đòi hỏi. Cô có thể quay đi bất cứ lúc nào cô muốn.


“Thoải mái nào”. Yêu cầu của anh chạm vào miệng cô.


Cô tan chảy bên cạnh anh, tay anh ôm cô khi anh tiếp tục hôn. Lúc đầu cô chỉ muốn xem anh hôn thế nào, nhưng dần dần cô nhận thấy cô đang đáp trả mỗi cử động. Lưỡi anh cọ vào đầu môi cô, cơ thể cô ngứa ran đến tận các đầu ngón chân. Anh nhẹ nhàng tách môi cô ra, nhấm nháp hương vị của cô bằng những nụ hôn dịu dàng.


Hơi ấm dâng lên trong cô và những lo âu của cô tan biến khi anh hôn cô. Cô dịch chuyển lại gần hơn. Phần tuyệt nhất của nụ hôn chính là sự gần gũi với anh. Có điều gì đó ở người đàn ông mạnh mẽ này khiến cô cảm thấy thật tuyệt vời khi chạm vào anh. Như thể trên thế giới này không còn điều gì nguy hiểm nữa. Cô biết rằng mọi thứ đều vô nghĩa, nguy hiểm, bạo lực, súng đạn cũng không thể thay đổi cảm giác của cô với anh. Cô lại gần anh hơn.


Đột nhiên Sam chấm dứt nụ hôn và quay lưng lại với cô. “Ngủ ngon, Sarah”. Giọng anh nghe thật khắc nghiệt.
Cô đưa tay lên môi. Môi cô mềm mại như môi trẻ con.
“Sam?”
“Gì thế?”
“Thỉnh thoảng anh hôn em được không?”
“Để anh nghĩ đã”, anh trả lời.


Cô không cần nhìn để biết anh đang cười.






Truyện liên quan