Chương 22: Nhà của chúng tôi
Ngồi máy vi tính không đến hai tiếng, Vương Đại thiếu gia rất đúng giờ đem ánh mắt hướng về phía Kiến Vũ còn đang chơi trên laptop, ho một tiếng.
Kiến Vũ sờ sờ con chuột, niệm niệm ra vẻ không muốn, gục đầu ngồi thẳng, ngoan ngoãn thu tay lại: "Anh, em sắp thắng." Một đôi mắt hắc bạch phân minh phản công lại Vương Thanh.
Vương Thanh nhìn ánh mắt tội nghiệp của Kiến Vũ, dời tầm mắt của mình: "Hết ván này thì phải ngừng, nghỉ ngơi một lúc mới có thể chơi tiếp."
Kiến Vũ khóe miệng khẽ cong, rất nhanh lại ôm lấy laptop, nhìn màn hình, đầu cũng không thèm quay lại mà nói: "Anh là tốt nhất." Chỉ là dư quang nơi khóe mắt cậu không để ý tới Vương Thanh khẽ mỉm cười.
Ở bên cạnh, Phác Hữu Thiên co rút khóe miệng. Hắn thật không biết Vương Thanh thấy cái này có gì đáng cười, lời khen không có chút kỹ thuật như vậy anh ta cao hứng cái gì? Khóe miệng cong lên nở một nụ cười châm chọc, hắn đóng laptop lại, một tay chống đầu nhìn người đối diện.
Nhìn được một lúc, hắn đứng lên đi đến bên cạnh Kiến Vũ. Kiến Vũ vừa vặn chơi hết một ván, máy tính đang turn off. Như có điều suy nghĩ nhìn laptop đang tắt máy, Phác Hữu Thiên mỉm cười mở miệng: "Kiến Vũ, việc học tập của cậu có cái gì khó khăn không?"
Kiến Vũ khép lại máy tính, biểu lộ còn thực nghiêm túc, nói: "Ngoại trừ tiếng Trung, những thứ khác tôi cái gì cũng đều không hiểu." Cậu xem không hiểu những loại chữ trông như con giun kia, cũng xem không hiểu mấy cái kí hiệu khom đến ngoặt đi gì đó là thể loại chữ gì (chắc là con số).
Phác Hữu Thiên trong lòng dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt, sau khi hít sâu một hơi, nói: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như Toán cao cấp, tiếng Anh, nhân loại xã hội học, còn có xã hội doanh tiêu gì đó balabala..." Cứ nhắc đến mấy thứ đó lại càng thấy khó hiểu, mải mê nói khiến cậu không để ý đến một loại không khí đăm chiêu quỷ dị đang dần lan tỏa xung quanh.
Kiến Vũ mỗi lần nói đến một môn, mặt Phác Hữu Thiên lại đen đi một phần, vốn định nói mấy câu châm chọc nhưng sau khi nhìn đến Vương Thanh đang ngồi ở một bên theo dõi bọn họ, lại gắng nuốt xuống dưới. Hắn miễn cưỡng mang theo cười nói: "Cậu đem sách tới đây, tôi giảng cho cậu một chút."
"Trình độ Tiếng Anh thế nào?"
"Tôi có thể nhận thức hai mươi sáu chữ cái." Vương nhị thiếu gia rất kiêu ngạo.
"Đổi môn khác, Toán cao cấp, căn bậc hai hàm số cậu biết không?"
"Hàm số?" Vương nhị thiếu gia mờ mịt: "Đó là cái gì?"
Phác Hữu Thiên xoa xoa cái trán, cảm giác thần kinh của mình đang phải đối mặt với sự thách thức trước nay chưa từng có. Hắn biết rõ Kiến Vũ không thích học, có thể vào được đại học cũng là dùng tiền mà mua, nhưng là hắn thật không ngờ Kiến Vũ lại ngu dốt đến loại trình độ này, ngay cả trẻ con mẫu giáo cũng đều thuộc làu làu hai mươi sáu chữ cái đó, cho dù cậu ta biết rõ thì có cái gì đáng kiêu ngạo?
Buổi chiều ba giờ hơn, là giờ uống trà chiều của Vương gia, vì vậy Phác Hữu Thiên trong khi đang phải trải qua nghĩa vụ dạy học thống khổ, mãi tới lúc Vương quản gia bưng ba chén trà hai đĩa điểm tâm đến, mới được giải thoát.
Vương Thanh đi đến ngồi xuống bên cạnh Kiến Vũ, nhắm mắt lại, lưng dựa vào sô pha, xoa cái trán có chút thấy đau. Hai ngày này không đến công ty, đã tích tụ rất nhiều công tác, những văn kiện mà Thẩm Xương Mân đưa cho anh so ra đều khó giải quyết hơn cả mấy đống trước, mấy lão nhân trong Vương gia kia lại không an phận, xem ra có lẽ anh đối với những người đó quá tốt rồi, tốt đến mức bọn họ cho là anh không dám động đến họ.
"Anh."
Vương Thanh mở to mắt, lọt vào tầm nhìn chính là một chén trà bạch sứ, thoang thoang có hương thảo truyền vào mũi, anh nhận lấy chén trà uống một ngụm, trong lòng trở nên ấm áp, bàn tay xoa xoa đỉnh đầu người bên cạnh, cảm giác ngọt ngào khiến tâm tình anh tốt lên không ít.
Phác Hữu Thiên nhìn cảnh này của hai huynh đệ họ, thu hồi ánh mắt, cúi đầu uống trà. Nhìn trên bàn bày đống sách "tiếng Anh vỡ lòng", "bài tập số học nâng cao dành cho học sinh tiểu học" cùng các loại tài liệu tham khảo khác mà thất thần, trong nội tâm lóe lên một suy đoán rất không có khả năng.
Điểm tâm cũng không ngọt ngấy, phù hợp khẩu vị nam hài tử, Phác Hữu Thiên phát hiện Kiến Vũ tướng ăn nhìn vô cùng tốt, nếu như hắn không biết Kiến Vũ, nhất định sẽ cho rằng đây là một người có tu dưỡng, nhưng chân tướng sự thật thường vô cùng tàn khốc, Kiến Vũ tuy từ nhỏ hoàn cảnh sống rất tốt, nhưng không học được cái gì gọi là phong thái.
"Việc học thế nào?" Vương Thanh liếc mắt nhìn Kiến Vũ vừa mới buông sách, nội dung chủ yếu trên đó là làm quen một số hội thoại tiếng Anh, khóe miệng khom khom.(là thế này:(()
"Làm người trong nước mình, vì sao phải học ngôn ngữ của người khác?" Kiến Vũ không thể lý giải nổi, ngày nay vì cái gì phải đem thứ của nước ngoài coi trọng như vậy? Cậu lại càng không thể hiểu, tại sao phải đem ngôn ngữ nước khác đặt ở vị trí ngang hàng với ngôn ngữ của quốc gia mình.
Vương Thanh cười cười: "Đây là vì để trao đổi với người nước khác, cho nên chúng ta mới cần học càng nhiều gì đó, như vậy tầm nhìn cùng tri thức của chúng ta mới có thể phong phú." Kiến Vũ sau khi mất trí nhớ còn có chút phương diện cố chấp thật giống như một đứa trẻ.
Kiến Vũ nhíu nhíu mày, cũng không cùng Vương Thanh tranh luận vấn đề này, nhưng là trong lòng của cậu, cho dù là học tập nước khác gì đó, nhưng cũng không thể đem văn hóa nước khác đặt cùng sức nặng với nước mình. Không tranh luận là vì cậu tôn trọng huynh trưởng, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ thỏa hiệp ở vấn đề này.
Thấy Kiến Vũ khuôn mặt bình tĩnh, vương Thanh chỉ biết, đứa nhỏ này khẳng định không đồng ý với lời giải thích của mình, nhưng Vương Thanh chỉ cười nhẹ một tiếng. Em trai của Vương Thanh anh, nếu không thích học tiếng Anh, vậy không học, cũng không phải là chuyện gì to tát.
Tưởng tượng như vậy, Vương Thanh lại duỗi người, tay xoa đỉnh đầu Kiến Vũ, đối với cái thói quen đã nuôi thành tật này, Vương Đại thiếu gia một chút cũng không có ý định muốn sửa: "Vũ, em nếu không thích học tiếng Anh, vậy không cần học, nhưng Hán ngữ là tiếng mẹ đẻ của chúng ta, em phải học thật tốt."
Phác Hữu Thiên tay bưng chén trà run run, không thích học sẽ không học?! Vương Đại thiếu gia, cưng chiều quá đối với trẻ con là không tốt, chẳng lẽ Vương nhị thiếu gia kiêu ngạo như vậy, ương ngạnh như vậy đều là tại anh thường sủng mà ra?!
Kiến Vũ nghe được Vương Thanh nói như thế, trong lòng nhanh chóng vui vẻ trở lại. Dù sao trong lòng cậu, yêu nước thật là một tình cảm quan trọng, huynh trưởng có thể nói như vậy, chứng tỏ anh ấy cũng là một người yêu nước. Vì vậy cậu gật gật đầu: "Hán ngữ em tất nhiên là sẽ chăm chỉ học, nhưng mà cái môn tiếng Anh này... em cũng sẽ học, thực ra cũng không phải là ghét, chỉ là không thể đánh đồng với văn hóa chúng ta."
"Như vậy cũng tốt, Vũ thật hiểu chuyện." Vương Thanh rất vui mừng gật đầu, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy em trai nhà mình thật nhu thuận đến mức không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Phác Hữu Thiên chậm rãi uống một ngụm trà, hóa ra cái này kêu là hiểu chuyện, thế những biểu hiện lúc bình thường của cậu ta nên gọi là gì? Tưởng tượng như vậy, tay bưng chén trà vẫn là run rẩy.
"Phác đồng học, cậu làm sao vậy, nước trà quá nóng?" Kiến Vũ nghi hoặc vuốt cái chén của mình, theo lý thuyết thì nhiệt độ này hẳn là sẽ không bị phỏng, tay Phác Hữu Thiên như thế nào run được lợi hại như vậy?
Phác Hữu Thiên một hồi im lặng, chẳng lẽ muốn hắn nói, là sự sủng nịch mù quáng của anh trai cậu đem tôi hù sợ? Bất quá, nếu như anh trai mình đối với chính mình như vậy, hắn cũng sẽ cảm thấy thật cao hứng. "Mù quáng sủng nịch", đối với người làm em trai mà nói, không phải là một loại hạnh phúc sao?
Kiến Vũ thấy Phác Hữu Thiên sắc mặc nhìn không tốt, nhưng chắc chắn thần sắc bi thương đó hiển nhiên không thể là do một ly trà gây ra, vì vậy cậu cúi đầu xuống, đem một đĩa điểm tâm đẩy đến trước mặt Phác Hữu thiên: "Cậu nếm thử loại điểm tâm trà xanh này đi, tôi cảm thấy hương vị rất không tồi."
Phác Hữu Thiên nhìn cái khay điểm tâm tinh xảo trước mặt này, cầm lấy một miếng, một lúc sau mới vui vẻ mở miệng nói: "Cám ơn." Kỳ thật, cái tên bại gia tử này cũng không làm cho người ta chán ghét mấy.
"Không cần nói cảm ơn." Kiến Vũ cầm lấy điểm tâm hoa hồng bên cạnh, cắn một miếng, kỳ thật cậu càng ưa thích loại điểm tâm này hơn. [em ý dụ bạn ăn loại mình ko thik lắm, sau đó xí loại mình thik (= v =) làm bạn Phác Hữu Thiên cảm động rơi nước mắt]
Đứng ở một bên bưng ấm trà, Vương quản gia nhìn chằm chằm cái khay bánh ngọt trà xanh, trong lòng hiểu ra, thì ra nhị thiếu gia thích điểm tâm hoa hồng.
Vương Thanh bất đắc dĩ cười cười, anh nhìn Phác Hữu Thiên mỉm cười với Kiến Vũ, Phác gia tiểu thiếu gia được cả gia tộc ủng hộ, Vũ nếu là cùng hắn giao hảo, đối với thanh danh của thằng bé từ nay về sau cũng là có trợ giúp, mặc dù mình biết rõ Vũ kỳ thật rất tốt, chỉ là người bên ngoài...
Nghĩ đến có người gọi Kiến Vũ là bại gia tử, Vương Thanh sắc mặt chìm chìm, em trai của Vương Thanh anh bại hay không bại gia thì liên quan gì đến bọn họ? Huống chi Vũ hiểu chuyện như vậy, phá sản ở đâu ra? Được rồi, là Vũ sau khi mất trí nhớ phá sản ở đâu ra?! Ngôn luận của người ngoài đối với Vũ hiện tại bất lợi, vô luận Vũ tương lai có đến công ty làm việc hay không, anh cũng không muốn thanh danh Kiến Vũ trở lên không tốt như vậy.
"Phác thiếu gia cùng tiểu Vũ đã làm bạn, vậy nếu không chê, hôm nay ở lại nhà của chúng tôi một đêm đi." Vương Thanh bưng chén trà, chậm rãi mở miệng nói: "tiểu Vũ sau khi xuất viện, có một số chuyện không nhớ rõ, tôi làm huynh trưởng, cũng hy vọng Phác thiếu gia ở bên cạnh tiểu Vũ, có thể sẽ giúp em ấy nhớ lại sự việc trước kia."
"Mất trí nhớ?!" Phác Hữu Thiên nghẹn họng hỏi: "Kiến Vũ mất trí nhớ?" Khó trách hắn lại cảm thấy kỳ quái, khó trách những ngày này thói quen cũng như hành vi của Kiến Vũ lại không giống trước kia. Hắn nhìn Kiến Vũ vẻ mặt mỉm cười ngồi đối diện mình, trước khi mất trí nhớ cậu ta làm sao có thể lộ ra nụ cười ôn hòa như thế này?
Cho nên, lời đồn rằng Vương gia huynh đệ bất hòa cũng không phải không đúng, không có lửa thì sao có khói, chỉ là hiện tại quan hệ giữa hai huynh đệ đã rất tốt? Nghe được Vương Thanh nói "Nhà của chúng tôi", hắn có chút hâm mộ, Kiến Vũ trước kia cùng Vương Thanh tách ra sống riêng, nhưng bây giờ lại ở trong nhà của hai huynh đệ bọn họ. Mà mình ở cái chỗ kia, có cha mẹ, có anh trai, lại khiến cho hắn cảm thấy xa lạ. Sau một lúc lâu, hắn mới cười nhẹ gật đầu: "Tôi và Kiến Vũ là bạn học, theo lý nên giúp đỡ cho nhau, Vương tổng tài khách khí rồi."
Cùng Kiến Vũ giao hảo, từ nay về sau việc tranh đoạt cổ phần trong công ty Phác gia, hắn lại nhiều hơn một phần lực lượng, đã như vậy, cớ sao mà không làm.
Kiến Vũ nghe hai người hòa hảo, trên mặt luôn mang theo mỉm cười, chờ Phác Hữu Thiên nói dứt lời, mới nhìn Vương Thanh, mở miệng: "Anh trai, em không khôi phục trí nhớ anh sẽ không vui sao?"
Vương Thanh nhìn thiếu niên đang mỉm cười trước mắt, không biết vì sao, rõ ràng là thuận miệng hỏi ra một câu, lại khiến cho anh cảm thấy rất quan trọng. Anh cười xoa xoa đầu thiếu niên: "Ở bên anh bây giờ chính là Vũ hiện tại, anh trai chỉ là sợ em sinh hoạt không quen, mới muốn em khôi phục trí nhớ, nếu là không thể, cũng không sao cả, còn có anh trai." Kỳ thật, không khôi phục trí nhớ càng tốt, Vương Thanh lòng còn sợ hãi nghĩ, anh thật sự không tiếp thu được một thiếu niên nhu thuận hiểu chuyện lại biến thành một hỗn tiểu tử.
Kiến Vũ nhìn mặt Vương Thanh, nở một nụ cười thật tươi.
Phác Hữu Thiên hung hăng uống một ngụm trà, hai huynh đệ họ buồn nôn như vậy làm cái gì?! Tựa hồ còn chưa hết giận, hắn lại hung ác uống một hớp lớn.
Vương quản gia thở phào nghĩ, may mà mình pha trà quá tay, bằng không nếu Phác thiếu gia cứ uống như vậy, chỉ sợ sẽ mau thiếu nước trà.