Chương 5: Hoàng tử là của ai (1)
Sáng hôm sau nó uể oải thức dậy,cũng vì hôm qua nó làm việc quá khuya công ty nó ký hợp đồng với tập đoàn Trần gia ( tập đoàn nhà hắn). Hôm nay nó muốn đi bộ nên nó đi sớm trước khi ra khỏi nhà nó đã nhắc quản gia Lâm báo với hai con bạn nó. Bước trên đường phố ồn ào của buổi sáng, cái thời điểm mọi người tấp lập vội vã chen nhau tới nơi làm việc. Nó bước chầm chậm cảm nhận không khí se se lạnh buổi sáng, bước tới đâu nó cũng bị mọi người nhòm ngó hò hét vì sắc đẹp của nó, càng làm nó mệt mỏi hơn. Bước tới cổng trường vắng lặng có lẽ nó tới sớm quá, nó bước về phía vườn trường ở đó có một cái cây nó đang định ngồi tự gốc cây để nghỉ ngơi nhưng....
- Này- giọng một đứa con gái hét lên
Nó nhíu mày nhưng không thèm quay lại về phía âm thanh đó. Khiến đứa con gái đó bức tức đi về phía nó.
- Mày điếc à - nhỏ đó tức giận hét
Nó vẫn thế mắt nhắm nghiền như đang ngủ.
Con nhỏ đó mặt tối xầm đang định tiến lại dẫm lên người nó nhưng chưa kịp bước chân thì nó đã bật dậy ánh mắt tím nhạt chuyển sang màu tối sầm lạnh lẽo nhìn thẳng vào mặt đứa con gái đối diện làm nhỏ đó run bần bật.
- Chị...Chị..Hai muốn gặp mày- nhỏ đó ấp úng mãi mới xong.
- Ở đâu- nó tò mò muốn xem ai là chị hai, muốn xem ai là người mà cả trường này đều nể sợ, có liên quan gì tới giấc mơ mà nó hay mơ không
- Sân thượng- nhỏ đó nói xong chạy mất ( ở đó đối diện với ánh mắt của nó chắc xuống mồ sớm.
Nó cũng đi lên sân thượng, cố nhớ gương mặt trong giấc mơ mà nó hay gặp, nó nhớ lại cái nụ cười ấy, cái nụ cười như mũi dao găm vào tim nó.. Đau... đó là cái mà nó đã thấy, nó cảm nhận trong những giấc mơ.
Bước tới sân thượng có 20 đứa con gái cầm gậy vây quang nó. Một đứa quay mặt về hướng xa nhìn cảnh vật mái tóc vích nhuộm light màu xanh rêu. Nó biết đó là chị hai, nó nhếc mép nhưng cũng chỉ kéo dài 0, s.
- Đánh nó - một âm vực đủ to để bọn con gái nghe thấy. Cùng lúc đó là hành động quay mặt lại, một cô gái khá xinh ( k xinh bằng nó thui).
Cái khuôn mặt đó, cái nụ cười đó.
- Á a a a a - nó hét lên. Đầu nó đau quay cuồng nó ngất đi. Làm bọn kia hoảng sợ, rùi cũng giải tán trên sân thượng chỉ còn lại một mình nó, đôi mắt nhắm khuôn mặt nó như thiên thần ánh nắng chạm nhẹ nên khuôn mặt, nàn da của nó.
Giới thiệu nhân vật nha....
Chị Hai - Đàm Thị Quỳnh Trang
Con gái của một chi nhánh nhỏ thuộc công ty nó.
Hống hách ngang tàn vì nghĩ mình là nhất ( cũng là người con gái ý..( cái này đọc chuyện mọi người tự hiểu nha..) yêu Devil.
Hôm nay hắn cũng đến sớm chẳng hiểu sao hắn lại đi lên sân thượng, mở cánh cửa ra đập vào mắt hắn là một người nằm đó, dáng người quen thuộc quá. Hắn chạy thật nhanh lại bế nó lên ôm chặt trong lòng như sợ nó biến mất. Tim hắn nhói lên từng đợt như ai đó đang đâm thấu tim hắn.
Bế nó xuống phòng y tế, kiểm tr.a cẩn thận xem có vết thương không, hắn thở phào nhẹ nhõm khi thấy nó không bị gì cả. Nhưng trong đầu hắn lại tò mò sao nó lại bị ngất ở đó mà người lại không có viết thương nào.
- Không Demons à! Em không làm chuyện đó, là Trang làm không phải em...- giọng nó yếu ớt ( nó đang mơ lại giấc mơ ấy). Một giọi nước mắt lăn trên má nóng hổi chạm vào tim hắn
Sao cô ấy biết tên của mình. Tên này chỉ Angels mới biết mà.. không lẽ... cô ấy.- đưa ánh mắt lên nhìn nó..
- Là em sao! - bao câu hỏi ngổn ngang trong đầu hắn.
Nó cựa mình vì cảm nhận được hơi ấm quen thuộc mà không thể nhớ được là ở đâu, tim nó đập nhah dần trái tim lạnh của nó đã bắt đầu một sự sống mới. Mở mắt chằm chằm nhìn người đối diện bàn tày của nó đang được khóa chặt trong bàn tay hắn. Phút bối dối ùa tới nó nhanh chóng quay mặt đi che giấu cảm xúc trong nó, 3s sau nó quay lại với gương mặt lạnh tanh k xúc cảm rút tay ra khỏi tay hắn làm hắn giật mình dậy.
- Sao tôi ở đây- nó lạnh tanh hỏi.
- Sao cô ngất ở sân thượng - hắn không trả lời mà hỏi lại hắn.
Nó chả nói gì bước đi, về lớp nó gục mặt xuống bàn tìm cảm giác bình yên.......
Chuông reo phá tan cái bức bối của trường học, nó uể oải ra về.