Chương 1-2: Một ngày đen đủi (2)
Tôi! Tôi xin lỗi!( Hạ cứ cúi đầu không nhìn lên)
Xin lỗi là xong sao, cô xem áo tôi bẩn hết rồi đây?( Anh ta đang uống cafe bị Hạ xông vào lên cafe đổ vào người)
Tôi.. tôi biết.. nhưng tôi đang vội lắm hay là anh ghi số của tôi vào đi, tôi sẽ gọi lại cho anh sau, được không? Tôi xin anh đấy, tôi đang bận lắm( vừa nói Hạ vừa rút cái bút ra ghi vội vào tay anh ta)
Tôi đi đây! À quên tôi tên băng Hạ, gọi cho tôi sau nhé!
Hạ cứ thế bỏ đi,anh ta thì cứ ngây người ra không hiểu chuyện gì.
Nhanh chóng chạy đến chỗ hẹn, người khách đó đã tới, đó là một anh chàng khá trẻ, khá bảnh trai nữa, anh ta khá sốt ruột vì đợi mãi không thấy Hạ. Thấy anh ta, Hạ vội lao tới, do nền nhà quá trơn, thế nên chưa kịp gọi thì Hạ lại ngã một cú xòa người như vũ công. Anh này cũng những người xung quanh được một phen mãn nhãn, khi chiếc váy của hạ bị tốc lên( đừng hiểu lầm nhé, chỉ nhìn thấy chân thôi):
Cô! Có sao không?
Nhanh chóng đứng dậy mặc dù là rất đau:
Không! Tôi không sao?
Ừm vậy thì tốt rồi!
Trong lúc Hạ còn đang chỉnh lại trang phục, thì anh ta với tay lên tóc Hạ, anh ta định làm gì vậy, Hạ gạt phắt ra:
Này anh! Anh định làm gì vậy?
Hạ đứng lùi lại, nhìn mắt anh ta bằng ánh mắt đầy khó hiểu:
Ý! Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ..
Chỉ gì? Anh đừng có tưởng tôi hiền mà bắt nạt nha!, nói cho anh biết tôi không có hiền đâu?
Anh ta cười lắc đầu:
Này anh! Cười gì vậy?
Khẽ với lên đầu Hạ lấy xuống một bã kẹo cao su, nhưng nó dính chặt vào tóc:
Á! Đau, anh làm cái gì vậy?
Im đi! Nếu cô không muốn đứt tóc( Anh ta nhìn thẳng vào mắt Hạ)
Xong chưa?
Sắp! Một chút nữa thôi!
Nhanh lên!
Được rồi! Đây này!( Anh ta dúi vào tay Hạ)
Sao hả, bây giờ thì cô còn không muốn tôi đụng vào không?
Tôi.. tôi cảm ơn anh!
À mà anh là Mr J..
MJ! Là ai?
Đó là khách hàng của tôi, tôi hẹn ông ấy ở đây mà!
Ồ vậy sao? Vậy rất tiếc cho cô là tôi không phải( Anh ta cười)
Vậy sao! Ui giời mất thời gian, thôi tôi đi đây!
Ý này!
Sao nữa?
Cô cứ định đi như vậy sao?
Thì sao nào?
Anh ta nhìn vào nhi một ánh mắt đầy khó hiểu, nhi từ từ nhìn xuống thì:
Anh! Anh ch.ết đi! Đồ ɖâʍ dê, ai cho anh nhìn hả?
Này cô! Sao cô lại vô lí vậy không vô ơn thì đúng hơn, tôi đã bảo cô cho cô khỏi mất mặt với ông khách đó.
Ai khiến anh chứ, ch.ết đi đồ ɖâʍ dê( Hạ vẫn liên tục đánh vào anh ta)
Anh ta vội chụp lấy cái tay cô, hai người nhìn nhau, Hạ chợt dựt tay ra:
Thôi tôi đi đây!
Hạ nhanh chóng rời đi, hỏi cô phục vụ thì được biết, là ông Mr J đang đợi ở trên tầng. Hạ nhanh chóng đi lên, được một lúc chợt một tiếng đập bàn lớn, ngay đó là một tiếng rơi vỡ:
Này ông! Tôi không biết ông đã từng làm như vậy với ai chưa, tôi cũng không muốn biết đã có bao người đã đồng ý với ông, nhưng tôi không bao giờ chấp nhận được ông cũng như cách hành xử của ông, nó đã phá vỡ mọi hình tượng tốt đẹp của ông cho tôi ban đầu.
Cô.. có phải nặng lời như thế không? Dù gì có lợi hai bên mà, tôi thỏa mãn, cô kí được hợp đồng, như vậy chẳng phải là tốt lắm sao?
Tốt cái con khỉ ý, ông đi đi đồ ɖâʍ dê!
Hạ vội lao ra ngoài, ông níu tay lại:
Này! Cô không hối hận sao?
Không!( Trả lời dứt khoát)
Vội chảy xuống, khuôn mặt đầy bực tức, đi qua bàn anh ta nhanh chóng đi về. Vừa tới cửa lại là một cú va chạm nữa:
Trời ạ! Lại là cô( Là người va phải lúc nãy)
Tôi... Tôi xin lỗi...
Này cô chỉ xin lỗi là xong sao?
Vậy thì anh muốn gì?
Anh ta cười nhếch mép một nụ cười quỷ quái:
Cô xem đi, cô làm áo tôi bẩn hết cả rồi, cô xem việc này lên tính thế nào đây?
Tôi.. tôi.. tôi đền cho anh là được chứ, anh nói đi cái áo này bao tiền hai trăm hay ba trăm anh đừng nói với tôi là năm trăm nha vì theo tôi thì chiếc áo này không đáng giá đến mức đó, anh đừng hòng lừa tôi!
Anh ta không nói gì chỉ cười:
Anh cười cái gì?
Anh ta ném cái cốc cafe dở vào sọt rác rất mạnh, hành động này của anh khiến Hạ không khỏi giật mình:
Anh làm vậy là sao?
Cô nghĩ cái áo chỉ là hàng chợ hay sao, mà cũng phải thôi nhìn cách cô ăn mặc như vậy cũng biết là cô là hạng người như thế nào rồi?