Chương 29: Tham tuyển Thánh nữ
Mạn Tâm ngồi trước gương đồng, đang suy nghĩ xem sẽ biểu diễn tiết mục gì trong cuộc thi tuyển Thánh Nữ vào ba ngày sau?
Mộ Dung Ưng nói cho nàng biết Thiên triều quốc có một tòa điện Thánh nữ, cứ mỗi ba năm đều tuyển cử một nữ tử mới có sắc lẫn tài năng đến đảm đương danh Thánh nữ, sau khi tắm rửa trai giới xong, Thánh nữ ở trong điện dẫn dắt mọi người làm lễ phù hộ Thiên triều quốc, cầu cho vận mệnh quốc gia hưng thịnh.
Hắn muốn để nàng trong hội Thánh nữ bỗng nhiên nổi tiếng, thu hút sự chú ý của mọi ngươi, nhưng cứ xem như chưa đề cập tới chuyện nàng diễn tiết mục gì đi, dựa vào dung mạo xinh đẹp như vậy, nàng tin sẽ đủ để cho người ta trầm trồ thán phục, nhìn qua khó quên.
Nghe nói mỗi một lần thi tuyển Thánh nữ, đều có rất nhiều người đến tham tuyển, bởi vì Thánh nữ trúng tuyển chẳng khác nào nổi danh khắp nơi, không phải vào cung trở thành phi tử thì cũng được gả cho quan lại quyền quý. Tục ngữ nói thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, cho nên nàng nhất định phải cẩn thận, bởi vì nàng cũng muốn dựa vào lúc này để hắn thay đổi hoàn toàn cách nhìn với lúc trước, nếu đã nói dụ dỗ người khác, chi bằng dụ dỗ hắn thì tốt hơn hết.
Nhưng phải biểu diễn cái gì mới chấn động nhất? Đàn thời xưa thì nàng không biết gãy, múa nàng cũng không giỏi, nàng sẽ làm gì đó mà cổ đại không có, ca hát thì sao? Hình như không thích hợp lắm, bởi vì nếu lựa chọn tiết mục là cầm kỳ thi họa, nàng tuyệt đối tin lôi đại ra một nữ tử cổ đại nào cũng có thể làm giỏi hơn nàng, khiến nàng có chút khó xử.
“Công chúa, người làm sao vậy? Nô tỳ thấy người hôm nay có tâm sự nặng nề, có chuyện khó khăn gì sao?” Song Nhi bưng trà bánh trong tay đi tới, đã gặp nàng ngồi trầm tư ở nơi này, nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Không có gì? Buồn chán quá lại không có chuyện gì để làm.” Mạn Tâm thuận miệng nói, không hề nói cho nàng biết mình phải tham gia cuộc thi tuyển Thánh Nữ, cũng vì không muốn để nàng biết mình đi làm mồi dụ.
“Vậy nô tì cùng người đi dạo hoa viên một chút.” Song Nhi nói.
“Được.” Mạn Tâm đứng dậy, đi ra ngoài dạo một chút cũng tốt, nói không chừng sẽ có được linh cảm gì đó.
“Vương phi cát tường. Vương phi cát tường.” Hạ nhân trong phủ gặp nàng vẫn tránh né rất nhanh, dường như sợ nàng sẽ trả thù.
“Chạy nhanh như vậy để làm gì? Đã nói là công chúa không giống như trước kia mà.” Song Nhi vì nàng mà lo lắng chuyện bất công của thiên hạ.
“Không sao.” Nàng chỉ cười cười, một chút cũng không thèm để ý, biết rằng để họ chấp nhận mình, không phải là chuyện một sớm một chiều, nàng chỉ cầu bọn họ không oán hận nàng là tốt rồi.
“Vương phi, người xem mấy đóa hoa này thật xinh đẹp!” Song Nhi sợ nàng không vui, vội chỉ vào những bông hoa tươi đẹp đang hé nở, muốn dời đi sự chú ý của nàng.
“Hoa?” Mạn Tâm nhìn thấy đóa hoa ướt át kiều diễm này, một ý nghĩ chợt xẹt qua trong đầu, nàng biết nàng cần biểu diễn cái gì rồi! Lập tức phân phó: “Song Nhi, ngươi đi tìm một người may vá giỏi nhất, bảo hắn trong vòng ba ngày thiết kế gấp cho ta một bộ y phục màu trắng, tiền công gấp đôi.”
“Công chúa, người muốn may y phục?” Song Nhi kinh ngạc nhìn nàng, sao phải gấp gáp như vậy?
“Ừ, Vương gia nói với ta ba ngày sau dẫn ta tiến cung, ta nghĩ mặc thanh lịch một chút để không phải lộ ra thân phận của mình.” Mạn Tâm cố ý dặn dò, không muốn dựa vào y phục để người ta nhận ra nàng là người của Vương phủ.
“Dạ. Vậy nô tì lập tức đi làm.” Song Nhi đáp ngay.
Mạn Tâm đi lại tùy ý trong hoa viên, đột nhiên từ giữa một mảng hoa tươi, phát hiện ra một gốc cây xương rồng đang nở hoa, gốc cây để trên bàn vi tính của nàng giống hệt gốc cây này, gốc cây kia là do Vân mua cho nàng, khiến nàng lại chợt nhớ về chuyện trước kia.
Đang ngồi trước máy tính để gõ tư liệu, nàng đột nhiên bị người phía sau ôm chặt lấy.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười hạnh phúc, nàng xoay người liền ôm cổ người vừa đến, “Vân, anh về rồi.”
“Nhớ em mà, em có nhớ anh không?” Lưu Phong Vân cọ cọ cằm vào cái mũi nhỏ của nàng.
“Nhớ, dĩ nhiên là nhớ mỗi ngày, nhớ mỗi đêm, lúc nào cũng nhớ!” Nàng kiễng đầu ngón chân, dâng lên môi thơm của mình.
“Có phải là đêm dài đằng đẵng, cô đơn lạnh lẽo khó nhịn, anh với em cùng vận động!” Lưu Phong Vân khẽ hôn nàng, ánh mắt mờ ám nói, tay cũng gian xảo sờ soạng hông cô.
“Anh thật hiểu ý em.” Nàng đáp lại hắn ta cũng cùng ánh mắt như thế, lại đột nhiên đẩy hắn ta ra, cười nói: “Nhưng anh đi tắm trước đi.”
Lưu Phong Vân vội nhào tới ôm lấy nàng, “Tắm chung tiết kiệm thời gian hơn.”
“Không cần.”
“Phản đối không có hiệu lực…”
Nhớ lại những kí ức tốt đẹp, trong lòng Mạn Tâm đau xót, hốc mắt nóng lên, nước mắt liền nhịn không được mà rơi xuống, ngắm nhìn ở phía xa xa trên bầu trời, Vân ơi, anh có khỏe không? Anh có nhớ tới em không? Hãy chờ em, em sẽ nhanh chóng trở về thôi.