Chương 6
Một mặt vừa nói ra những lời hạ lưu, một bên áp lên môi Chung Hạo, ra sức cắn.
Không để hắn có một cơ hội nào để thở dốc, đầu lưỡi chui vào bên trong, ɭϊếʍƈ lêm vòm miệng, uốn éo đầu lưỡi quần lấy hắn.
Chung Hạo mơ hồ phát ra âm thanh nức nở, chất lỏng trong suốt theo khóe miệng không ngừng chảy xuống. Lưu Sa không lãng phí một chút nào, đôi môi y đuổi theo, đem số chất lỏng chảy ra ɭϊếʍƈ sạch sẽ. Cái này so với việc trực tiếp tiến vào cơ thể còn khiến hắn cảm thấy xấu hở hơn.
“Không.” Nghĩ đến bên ngoài còn có tỳ nữ, cách một lớp màn che, rõ ràng có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo. Chung Hạo đẩy Lưu Sa ra khỏi ngực mình: “Đừng ở trong này, ngô….” Lưỡi hắn bị y kéo ra, câu dẫn đến bên miệng đối phương. Giống như hắn đang chủ động, cảm giác này thực kỳ lạ. Không thể phủ nhận, Chung Hạo bắt đầu hưng phấn, hoa huy*t nhỏ bé ẩn dưới nước đã không chịu nỗi mà bắt đầu hé ra hợp lại. Khoang miệng Lưu Sa rất nóng, đầu lưỡi có lúc cứng rắn, có lúc lại ôn nhu cùng hắn quấn lấy nhau ɭϊếʍƈ hút. Chung Hạo ôm lấy vai Lưu Sa, muốn làm cho dục vọng của đối phương càng thêm mãnh liệt. Hắn bắt đầu học theo cách thức của y, nuốt số nước bọt đối phương chảy ra, chậm rãi nhấp nháp đầu lưỡi của y.
Cảm giác mềm mại, hương vị ngọt ngào, khiến cho người ta bất giác chìm đắm vào trong đó.
Lưu Sa thích bộ dạng này của Chung Hạo, gương mặt anh tuấn nhiễm màu ***, lông mi thật dài ướt át nước mắt, run rẩy giữ lại chứ không rơi xuống.
Giống như đang vuốt ve một con mèo, Lưu Sa chậm rãi xoa lưng nam nhân. Quả thực là cực phẩm, từng bộ phận của hắn, tựa như được các vị thần ưu ái thiên vị. Làn da dính nước trơn bóng tựa như hút vào không muốn rời đi. Lưu Sa vừa đáp lại nụ hôn của Chung Hạo, một bên xuôi theo hõm lưng, gian xảo tiến đến hai cánh mông. Y còn nhớ rõ nơi đó rất chặt, dường như muốn cắn đứt y. Ngoài trừ lúc đầu áp bức đi vào, tiểu huyệt của nam nhân sẽ từ từ trở nên mềm mại, cảm giác chinh phục này còn nhiều hơn hoa huy*t phía trước.
ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, nhưng mà mỗi cái lại có hương vị tuyệt vời riêng của nó!
Ngón tay tiến vào bên trong thăm dò, tiểu huyệt nhỏ nhắn muốn cự một chút, sau đó liền dễ dàng nuốt trọn ngón tay y. Những nếp gấp bên ngoài thuận theo kẻ xâm lược mà co dãn.
Chặt như vậy, nếu thực sự tiến vào không biết còn hút hồn thế nào. Chỉ mới tưởng tượng đã khiến y hưng phấn đến không thể khống chế!
Tay trái đặt trên mông nam nhân, dùng sức xoa nắn.
Bộ phận bị lấp đầy bắt đầu co dãn, nếu dùng sức đâm vào thật mạnh, chắc hẵn sẽ vô cùng xinh đẹp.
Hô hấp Lưu Sa bắt đầu dồn dập, nhẹ nhàng nâng chân nam nhân vòng qua thắt lưng, dẫn dắt nam nhân quấn lấy mình.
Mặc dù chỉ lướt qua, nhưng Lưu Sa vẫn cảm giác được, ở giữa hai chân nam nhân, trong lúc thân mật kệ sát bộ phận dưới bụng mình, có thứ gì đó mềm mại tựa như một đóa hoa.
Yết hầu giật giật, y cảm thấy không thể nhẫn nại được nữa. Nam nhân này có thể dễ dàng đánh tan tự chủ của mình.
“Ngô?” Chung Hạo bị đau đớn làm bừng tỉnh, bất ngờ phát hiện cả người mình đang quấn chặt lấy Lưu Sa, hai chân mở ra thật to, không hề che dấu lộ ra hoa huy*t mềm mại, quả thực giống hệt như đang chờ đợi được nam nhân yêu thương. “Buông ra.” Hắn dùng sức quay đầu đi, con ngươi dựng thẳng vàng rực của Lưu Sa có thế khiến hắn vất bỏ hết tất cả quan niệm đạo đức, làm ra động tác vô cùng xấu hổ.
Thế nhưng lại không dám chống lại Lưu Sa, thật sự là quá khó a, y là quái vật, chỉ cần một ngụm có thể đem chính mình nuốt trọn.
Bàn tay bám trên vai Lưu Sa vừa rớt xuống, y sẽ lại dùng sức đánh mông hắn một cái, cơ thể lập tức co rút lại, càng kẹp chặt lấy ngón tay đang xâm nhập.
Chung Hạo giận dữ nhìn Lưu Sa, chính là trong làn hơi nước bốc lên mù mịt ánh mắt đó chỉ làm y tăng thêm *** chứ không còn chút tác dụng nào khác.
“Vừa rồi ngươi thực chủ động a.” Lưu Sa ɭϊếʍƈ lên cổ hắn: “Ngươi cần phải… chủ động thêm một chút…”
Động tác, vẻ mặt giống hệt.
Chung Hạo chợt nhớ đến đêm kia, Lưu Sa đã đối với mình như thế nào: “Không.” Hét lớn một tiếng, giọng cũng khàn hẳn đi, hắn không muốn biến thành một người điên cuồng chìm đắm trong dục vọng.
Làn da chợt đau nhói, răng nanh sắc nhọn đã cắm sâu vào mạch máu.
Tay chân bủn rủn vô lực, sức lực giãy dụa dường như đã tan biến hết, cả thân thể mềm nhũn dựa sát vào Lưu Sa.
Chậm rãi rút răng nanh ra, Lưu Sa chăm chú nhìn nam nhân trong lòng mình. Có lẽ đã muốn thích ứng, không phản ứng mãnh liệt như lần đầu tiên. Mềm mại, ngoan ngoãn như một chú mèo con co người nằm trong ngực khiến y vô cùng yêu thương.
Ôm người hắn lên đặt lên cạnh ao, im lặng chờ hắn tỉnh táo lại.
Vài phút sau, Chung Hạo bắt đầu cảm thấy sức lực đang trở lại cơ thể. Thật nóng, nóng đến mức tựa hồ xương cốt cũng muốn tan rã.
So với lần trước còn mãnh liệt hơn, hắn không thể đứng dậy, chỉ có thể chậm chạp co quắp cơ thể lại. Lưu Sa ở bên cạnh nhìn Chung Hạo, tầm mắt tựa như đang vuốt ve da thịt hắn. Quá nhạy cảm, hắn quả thật cảm nhận được ánh nhìn *** loạn của Lưu Sa chạy trên cơ thể mình.
Từ mắt cá chân hắn, chậm rãi hướng lên trên, dừng lại ở hai cánh mông.
Cơ thể hắn vì ánh nhìn của Lưu Sa bắt đầu run rẩy.
Ngửa cổ, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống. Hắn cố gắng mở mắt ra, trước mắt là một mảnh mơ hồ.
Trước mặt hắn có một hình ảnh mờ ảo, hai chân thon dài, thân hình cường tráng.
Chỉ có y, mới có thể an ủi mình.
Dục vọng mãnh liệt khiến hắn không chịu nỗi bò về phía nam nhân: “Cứu cứu…ta…” Hắn vươn tay chạm phải một mảnh da thịt trơn bóng, mũi ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào làm thân thể mền nhũn.
Trống rỗng!
Khó chịu!
Không biết từ lúc nào, hai chân đã bất đầu mở ra thật to, chất lỏng trong suốt chảy xuôi xuống mặt đùi non, đọng lại trên mặt đất thành một vũng nước nhỏ.
“Cho ta, cho ta.” Hắn cầu xin, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, thở dốc khàn khàn gọi tên y: “Lưu Sa, cầu ngươi…”
“….” Vốn định tr.a tấn hắn một chút, chỉ là nam nhân này thực sự rất giảo hoạt, dùng biểu tình mê người này gọi tên của y, y làm sao có thể chịu nỗi?
Xoay người ôm nam nhân lên, đặt trên đầu gối mình. Da thịt trần trụi nhẹ nhàng ma xát nhau, hai người đều cảm thấy dễ chịu thở dài một hơi: “Sao ngươi lại như thế này, không hề giống người kia chút nào.” Lưu Sa xoa nhẹ vành tai, mơi mẫn cảm của hắn, quả nhiên nam nhân run rẩy một chút, hơi thở phun ra ngày càng nóng hơn.
“Nói, thích ta.” Mặt Lưu Sa có chút đỏ, cái này nhất định phải thúc ép hắn.
Chung Hạo bị dục hỏa tr.a tấn thống khổ đến không thể chịu nỗi, cố gắng giữ chặt tay Lưu Sa, tiểu huyệt không ngừng chảy ra dịch nhờn: “Cho ta, cho ta. Ngô ngô.”
Phần thịt non mềm ướt át bên trong dường như muốn đem ngón tay của Lưu Sa gói chặt lại, hệt như miệng nhỏ nhắn của trẻ con, yếu ớt nhưng vô cùng tham lam cứ muốn nuốt trọn xuống.
Lưu Sa cảm thấy khó chịu, nắm lấy cằm Chung Hạo: “Nói, Ngươi có cùng nam nhân kia làm sự tình này không?” Trong suy nghĩ của hắn, chỉ có loại giống cái phẩm hạnh tồi tệ mới có hành động chạy đến bên giống đực khác. Rõ ràng buổi tối đó bị mình yêu thương đến ch.ết đi sống lại, thế nhưng vửa tỉnh đã không thấy tăm hơi. Hừm, y quả thực rất nhân từ, nhất định phải hạ chiến thư với nam nhân vô dụng kia. Hình như… kêu là tiểu V….
Càng nghĩ là càng cảm thấy tức giận, rút ngón tay ra, không hề để ý tới vẻ mặt bất mãn của Chung Hạo, chỉ tay về phía ngọc hành đang sưng đến phát đau của mình nói: “ɭϊếʍƈ ta, làm cho ta cảm thấy thoải mái.”