Chương 15: Ngày thứ sáu
Nhưng mà, từ lúc bắt đầu y đã phạm phải sai lầm, y không dám quang minh chính đại đi làm quen Diệp Địch Sinh, không thể theo đuổi người mà y thích giống như một người bình thường. Y chỉ biết lén lút theo dõi hắn, chụp lén hắn, ở trong lòng phác thảo cảnh tượng hai người gặp nhau, nghĩ trong lòng hình ảnh bản thân đến gần hắn vô số lần, nhưng không có lần nào dám hành động thực tế.
Bởi vì càng “lý giải” Diệp Địch Sinh, y càng trở nên rõ ràng hiểu được bản thân y cùng với hắn chênh lệch giống như một trời một vực. Khi đó cảm giác tự ti cùng chán ghét bản thân của y cơ hồ đến cực hạn, y thường xuyên mất ngủ cả đêm, cảm xúc cũng có mấy lần bị tan vỡ. Y ý thức được bệnh của mình rất có khả năng lại tái phát, nhưng y cự tuyệt sự giúp đỡ của Tần Phi, y tình nguyện rơi vào trong bể sâu hắc ám một lần nữa.
Chỉ là lần này, y đem Diệp Địch Sinh cũng kéo vào trong đó. Y biết rõ Diệp Địch Sinh chán ghét bị trói buộc, bị ép buộc, nhưng vẫn không khống chế được dục vọng muốn tàn phá trong nội tâm, kéo hắn vào trong vũng bùn.
Thực ra, y vốn đã biết, một người có tâm lý khỏe mạnh, ở cùng một chỗ với kẻ điên như y, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày sẽ biến thành kẻ điên.
Không biết vì cái gì, Tần Tự bỗng nhiên nhớ lại một buổi chiều y từng đến đại học T, trên con đường với hai hàng cây ngô đồng rợp bóng, nam sinh cao gầy mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt khẽ mỉm cười, trong tay ôm chồng sách giáo khoa, đi lướt qua y. Trong khoảnh khắc đó, trong không khí tràn ngập hương thơm của cỏ non đắm say lòng người.
Biết rõ nụ cười kia không phải dành cho y, nhưng y vẫn đứng tại chỗ hoảng hốt rất lâu.
“Bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi….. Cho đến sau đó, ta đi đại học T vụng trộm nhìn ngươi…… Ngươi khẳng định không biết…… Ta còn học cùng với ngươi một buổi, ha ha……” Tần Tự đã say đến lợi hại, câu đầu câu cuối không trùng khớp, lon bia trong tay cũng bị y siết đến biến hình. Diệp Địch Sinh trầm mặc nghe, lông mi ngẫu nhiên sẽ nhăn lại một chút, nhưng toàn bộ thời gian gương mặt đều bình tĩnh giống như một bức tượng điêu khắc.
“Trong lòng ngươi khẳng định là đang nói…… Ta là biến thái đi……. Ngạch…… Tuy rằng ngươi chưa từng có bạn gái…… Nhưng phỏng chừng cũng không thích nam nhân…… Ta biết bản thân…… hoàn toàn chính là si tâm vọng tưởng!” Lúc y nói đến hai chữ ‘vọng tưởng’ kia, nửa người trên hơi nghiêng, đầu thẳng tắp đè nặng lên bả vai của Diệp Địch Sinh.
Lồng ngực của Diệp Địch Sinh hơi hơi phập phồng một chút, hắn do dự, nhẹ nhàng mở miệng “…… Tần Tự?”
Đáp lại hắn là một vài câu lẩm bẩm không rõ nghĩa.
Diệp Địch Sinh đợi một lát, xác nhận Tần Tự thật sự ngủ say, mới cẩn thận cầm lấy lon bia trong tay y, lại cẩn thận đẩy đầu của y ra, đỡ y nằm thẳng trên giường.
Ót của Tần Tự vừa chạm vào gối đầu mềm mại, y liền thoải mái mà cọ cọ. Y dựa vào góc tường, không tự giác liền cuộn tròn thân mình. Lúc Diệp Địch Sinh do dự có nên đắp chăn cho y hay không, có một tiếng di động đột ngột vang lên.
Là di động của Tần Tự, bị y đặt ở trong phòng khách.
Tim của Diệp Địch Sinh đập nhanh và mạnh hơn, hắn khẩn trương quan sát gương mặt của Tần Tự, y đang ngủ, vô thức cau mày, nhưng chỉ trở người, không để ý đến cái di động vẫn vang lên không ngừng.
Tiếng chuông dừng lại.
Diệp Địch Sinh nói không rõ được bản thân hắn đang thất vọng hay là đang nhẹ nhõm thở một hơi. Hắn đắp chăn cho Tần Tự, lúc vừa đi ra khỏi cửa phòng, chuông di động lại vang lên.
Diệp Địch Sinh vội vàng đóng cửa phòng ở phía sau lưng lại. Hắn đi đến chỗ sô pha, mỗi một bước tiến lại gần cái di động không ngừng chấn động kia, trái tim hắn càng đập nhanh đến mức lợi hại.
Trên màn hình của chiếc di động màu đen hiện ra hai chữ ‘cữu cữu’. Diệp Địch Sinh hít sâu một ngụm khí, cầm lấy chiếc di động đang rung không ngừng, lấy ngón tay trượt đến nút màu xanh, nghe điện thoại.
“Chào ngươi.”
**
Lúc Tần Tự tỉnh lại, huyệt thái dương vẫn có chút ẩn ẩn đau.
Y ngủ ở trên giường của Diệp Địch Sinh, rèm cửa kín mít, không phân biệt được bây giờ là ban ngày hay đêm tối.
Tần Tự nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ sáng. Y gãi gãi cái đầu rối bù xù vì say rượu, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.
Đêm qua, hẳn là do y mượn rượu làm càn chạy đến phòng của Diệp Địch Sinh, còn nói một loạt những từ ngữ phiến tình mà buồn nôn, thật sự là đáng cười lại đáng buồn……
Tần Tự nhìn quanh bốn phía, Diệp Địch Sinh không ở trong phòng, trong toilet cũng không nghe được tiếng nước. Tần Tự có chút nghi hoặc, y đi xuống giường, mở cửa phòng ra, nhất thời thở nhẹ nhõm một hơi. Diệp Địch Sinh đang ngồi ở trên sô pha xem tập tranh. Y còn tưởng rằng……
Tần Tự đi toilet rửa mặt, kéo cái rèm trong phòng ra, lại thu thập toàn bộ lon bia. Đang muốn hỏi Diệp Địch Sinh buổi sáng muốn ăn cái gì, chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Địch Sinh, ngươi có thể…… Về phòng một lát được không?” Tần Tự lộ ra một vẻ mặt khó xử nhìn về phía Diệp Địch Sinh.
Không nghĩ tới Diệp Địch Sinh lại rất phối hợp, hắn gật gật đầu, khép tập tranh lại, trở về phòng.
Tần Tự lúc này mới cầm lấy chìa khóa, mở cửa nhà, nhìn thấy người đến, ánh mắt y lộ ra một tia ngạc nhiên.
“Cữu cữu, sao ngươi lại tới đây?”
Tần Khải nhìn thấy y vội vàng khép lại cửa phòng chung cư ở sau lưng, vẻ mặt đăm chiêu “Tiểu Tự, không mời ta đi vào ngồi một lát sao?”
Tần Tự liếc mắt nhìn cửa nhà ở sau lưng, sờ sờ mũi nói “Bên trong rất loạn, ta chưa kịp dọn dẹp. Để ngươi đi vào không hay lắm.”
Tần Khải thở hắt ra, khóe miệng của hắn hơi giật giật, một lúc lâu mới thấp giọng nói “Tiểu Tự……. Chuyện của ngươi và thanh niên kia….. Ta đã biết……”
Đồng tử của Tần Tự co rút một chút, trợn to mắt nhìn về phía hắn.
“Ngươi biết giam giữ người khác một cách phi pháp…… Là phạm tội đi?”
Hai tay của Tần Tự dần dần nắm chặt, y không hỏi Tần Khải làm sao biết được chuyện này, mà cụp mắt nói “Ta biết.”
Tần Khải xoa xoa trán của mình, chua xót thở dài “Tiểu Tự……”
“Cữu cữu, cho ta thời gian một ngày cuối cùng, có được không?” Tần Tự tựa hồ đấu tranh rất lâu, mới nói ra những lời này.
“Sau ngày hôm nay, ta sẽ đi Bắc Kinh trị liệu với các ngươi, ta sẽ không trốn tránh.”
Tần Tự nhìn thấy sự kiên định cùng dứt khoát trong mắt y, bỗng nhiên hiểu được cái gì. Cuộc điện thoại kia…… Có lẽ cũng không phải ngẫu nhiên……
“Tiểu Tự, cữu cữu hiểu được, ngươi là một đứa trẻ ngoan……” Tần Khải cảm thấy vui mừng, muốn sờ sờ đầu của y giống như trước đây vậy, nhưng Tần Tự nghiêng đầu, không tự nhiên né tránh.
“Ta đi vào trước.” Tần Tự gật đầu nói với hắn, lập tức xoay người vặn mở cửa nhà, thân ảnh cao lớn nháy mắt biến mất sau cánh cửa.