Chương 2: “Vịt hóa thiên nga”

Muôn vàn tia nắng khẽ chiếu rọi lên khuôn mặt vô cùng đáng yêu như búp bê, làn da trắng như mỡ đông, mái tóc xoăn màu đỏ tím mềm mại, cặp mi cong vút cái mũi nhỏ thanh tú đôi môi chúm chím đỏ hồng tổng quát lại chỉ còn hai chữ siêu cute nha. Dù đang ngủ nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp như thiên thần rồi nếu như đôi mắt kia mở ra thì không thể tưởng tượng được cô gái nhỏ này là con người nha mà là thiên sứ a.( mỗ tác giả: hi chém hơi nặng tay tí ^.^!).


Vâng không sai thiên thần đang chìm trong giấc ngủ đó chính là Lâm Nghi cô nương của chúng ta. Sao hả tại sao cô ấy lại xinh đẹp thế vậy thì phải kể lại quá trình “lột xác” hoàn mỹ của cô. Sau khi thích nghi tốt với cuộc sống mới ở thế giới mới này Lâm Nghi liền bảo dưỡng da toàn thân và sau quá trình “gian khổ” cô ấy rốt cuộc cũng thành công đánh bay làn da khô ráp kia. Còn tóc cô dự định nhuộm lại màu đen nhưng là cô lại muốn thử màu đỏ tím lúc trước cô yêu thích mà chưa có dịp làm thành quả là từ màu bảy sắc nó trở thành màu đỏ tím, làn da trắng nõn của Lâm Nghi làm nổi bật mái tóc đặc biệt.


Thật ra ngũ quan của thân xác này cũng không tồi nhưng là không biết cách phối hợp đi nên làm nó trở nên lem lúa xấu xí. Cô cũng không tài nào chấp nhận nổi phong cách thời trang cũ của “Lâm Nghi” nên đành mua sắm lại toàn bộ thôi nhưng không hiểu sao các chị nhân viên cửa hàng thời trang luôn đưa cô thử những bộ váy công chúa nha. (mỗ tác giả: =.=)


Mái tóc, làn da, phong cách thời trang đều thay đổi biến Lâm Nghi từ vịt con xấu xí thành thiên nga xinh đẹp nha. Nhưng là cô cũng có một chút không cam lòng người ta thay đổi thì trở nên quyến rũ yêu mị còn cô thì lại giống búp bê sứ đáng yêu dù làm thế nào vẫn cảm thấy rất đáng yêu.


Hai tháng trôi qua cha Lâm chứng kiến qua trình “lột xác” của Lâm Nghi cũng không khỏi bất ngờ nhưng ông nghĩ thầm con gái bảo bối của ông thì ra chính là viên ngọc thô a chỉ cần biết mài dũi có thể tỏa sáng xinh đẹp vô cùng. Càng ngắm càng thích nên lúc nào cha Lâm cũng bẹo má Lâm Nghi như trẻ con vậy còn tự kỉ rằng cô mang gen di truyền tốt của ông nên mới xinh đẹp như vậy.


Bừng tỉnh sau giấc ngủ Lâm Nghi đứng lên tiến đến phòng tắm rửa mặt xong xuôi cô liền nghe Lưu quản gia gọi cô xuống ăn sáng Lâm Nghi lên tiếng đồng ý rồi nhanh chóng rời phòng đến phòng ăn. Xuống đến bàn ăn cô đã thấy cha Lâm đang cầm tờ báo kinh tế đọc Lâm Nghi cũng không chú ý lắm thật ra cô chẳng mấy hứng thú với công ty tài chính của cha và cũng không định tiếp quản nó dù sao cha cũng không ép buộc cô.


available on google playdownload on app store


Mắt thấy con gái bảo bối nhìn nhìn mình Lâm An cất tiếng nói.
“ con gái hay là con tìm một việc gì đó làm đi, ở nhà suốt như thế con không buồn chán sao?” . ánh mắt cha Lâm từ ái nhìn Lâm Nghi nói. Lâm Nghi cũng cảm thấy có chút buồn, đúng lúc cha đã nói thế cô liền suy nghĩ một chút rồi nói.


“ ừm con cũng có chút hứng thú với búp bê cùng thú nhồi bông nha hay là con mở cửa hàng bán những thứ đó được không cha.” Nghe con gái nũng nịu đề nghị cha Lâm không do dự đáp ứng.


“ nếu con thích thì chiều nay cha sẽ chuyển tiền vào tài khoảng của con ngày mai là có thể bắt đầu chuẩn bị những thứ cần thiết nếu thiếu gì thì con cứ bảo trợ lý Triệu giúp con”. Nghe cha ủng hộ Lâm Nghi liền vui vẻ nhào vào lòng cha Lâm hun một cái chụt lên má ông làm cha Lâm cười đến típ mắt xoa đầu con gái.


Ăn sáng xong Lâm Nghi vui vẻ dặn tài xế đưa cô đi mua sắm a, thật ra khi xuyên qua đến giờ thì cô chỉ có mua sắm là thú vui nên cô luôn đi mỗi khi rảnh.( mỗ tác giả: pà lúc nào chả rảnh. Lâm Nghi: *ánh mắt viên đạn*. mỗ tác giả: *chạy mất dép*).


Quần áo giầy dép túi xách trang sức cô mua không nhiều chủ yếu là …… búp bê cùng gấu bông nha, Lâm Nghi rất thích mua những thứ đó cho nên giờ căn phòng của cô chặt kín những con búp bê cùng gấu bông đủ loại. Mua thêm vài thứ bánh kẹo cô liền gọi tài xế đến rước cô rồi đưa cô đến nhà thờ phía tây thành phố.


Thật ra Lâm Nghi rất yêu trẻ con nên cô thường xuyên đến nhà thờ này để chơi đùa tặng quà cho mấy đứa trẻ ở đây. Nhìn thấy bọn trẻ chơi đùa cô liền cảm thấy rất vui vẻ thoải mái với lại Lâm Nghi biết chúng là những đứa trẻ mồ côi hoặc bị bỏ rơi nên rất tội nghiệp nên cô càng yêu chúng nhiều hơn. Thỉnh thoảng cô lại đến đây tặng quà bánh đồ chơi cho chúng và cùng chúng chơi đùa, bọn trẻ cũng rất yêu mến Lâm Nghi mỗi khi thấy cô đến liền chạy ùa đến ôm cô. Các sơ cũng rất yêu thương cô.


Và đây chính là thực trạng khi cô đến nhà thờ.
“ chị Nghi Nghi”. Đám trẻ đồng thanh gọi tên Lâm Nghi rồi ùa đến bên cô. Lâm Nghi vui vẻ ôm chúng vào lòng lên tiếng hỏi.


“ các em có ngoan không? có nghe lời các sơ không? Không ngoan là chị sẽ rất giận nha!” một bé trai mũm mĩm lên tiếng trả lời trước.
“ có chúng em rất ngoan nha chị thưởng cho chúng em đi” nghe bé trai nọ nói Lâm Nghi liền ra hiệu cho tài xế đem quà đến phát cho đám khỉ này rồi nói.


“ thật không? Ngoan vậy sao, vậy thì chị sẽ giữ đúng lời hứa. Chị sẽ phát phần thưởng cho từng em nha” nói xong Lâm Nghi nhanh chóng phát quà cho bọn trẻ rất nhanh liền phát hết.


“chị Nghi Nghi cùng bọn em chơi đi” bọn trẻ chạy đến lay lay tay cô làm nũng đòi cô chơi cùng cô liền nở nụ cười ngọt ngào đồng ý. Lâm Nghi khom người cho một bé lấy vải che mắt cô lại rồi ùa chạy mất.
“ này ở đây này chị Nghi Nghi hihi..”
“không bên đây này chị Nghi Nghi..”


Lâm Nghi quơ tay loạn xung quanh tìm nhưng không tìm được. Cảm giác sau lưng có người Lâm Nghi liền thầm cười nghĩ lần này còn không bắt được sao rồi nhanh xoay lưng ôm chầm lấy người phía sau. Nhưng là không đúng đâu có đứa trẻ nào cao to như thế nha nghi hoặc một hồi Lâm Nghi lấy tay gỡ mảnh vải ra. Liền bất ngờ người trước mặt cô là một nam nhân a, làm Lâm Nghi xấu hổ vô cùng lùi lại sau vài bước.






Truyện liên quan