Chương 13: Giúp đỡ
Một thứ chất lỏng dinh dính xuất hiện trên người nhỏ, nghe có mùi ngọt của đường, biết chính xác đó là một loại nước ngọt có màu, khẽ ngước nhìn chủ nhân của ly nước ngọt. Đó là những cô gái xinh đẹp nhưng mà là một nét đep son phấn giả tạo, không nghĩ rằng sẽ có trong nét đẹp vô tư, hồn nhiên của tuổi học trò. Tuy có chút bực bội nhưng nhỏ vẫn im lặng, thử chờ đợi một lời xin lỗi từ những cô gái ấy.
- Aizz, phiền phức, dám làm nước tao đổ à, lại còn trên người mày nữa chứ, con kia_một con nhỏ trông có vẻ là chị hai với mái tóc hung đỏ nổi bật, vừa nói vừa đẩy mạnh vai nhỏ làm nhỏ bật mình về phía trước. Uất ức định lên tiếng phản bác thì đã nghe tiếng câu vang lên trước nhỏ
-Các cô làm cái gì vậy hả, không biết phải trái gì à?_cậu tỏ vẻ tức giận trước hành động của những cô ả
-Ơ, anh Khải, sao anh lại bênh vực con nhỏ này, nó chỉ ve vởn anh thôi, nó chỉ mồi chài anh thôi_một người khác với mái tóc vàng ánh kim nổi bật không kém với cô gái kia.
-Đúng vậy, anh đừng bị nó lừa, nhìn ngây thơ thế chứ biết đã qua tay bao nhiêu thằng rồi_một nhỏ khác với mái tóc hồng sen đậm lên tiếng
-Tôi làm gì với ai đã trở nên có liên quan đến các cô từ khi nào vậy?_Khải đã lộ vẻ tức giận của bản thân.
-Tôi nghĩ các cô nên cút khỏi đây thì hơn_cậu chỉ tay hướng ra ngoài cửa ý chỉ đi đi. Ba ả thấy Khải giận dữ như vậy cũng hơi sợ, không biết làn gì hơn đành ngậm ngùi mà mà ra khỏi canteen, nhỏ lúc bây giờ vẫn còn chưa thoát khỏi sự bất ngờ mà cậu đem đến, cứ ngỡ cậu hiền lắm (ọe, hiền luôn kìa).
-Này, này, cậu có sao không, thật quá quắt mà_khải hỏi han nhỏ tận tình, cười nhẹ nhàng
-Cảm ơn cậu mình không sao đâu chỉ bị bẩn một xíu thôi à, thôi mình đi rửa nha_nhỏ nói hết câu vội chạy vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, mặt nhỏ nóng ran, đỏ bừng, không hiểu tại sao khi nhìn thấy cậu tận tình chăm sóc cho nó như thế, ca nụ cười của cậu nữa, nhỏ thấy tim mình đập mạnh, mặt mày nóng ran không tự chủ, chắc ngẩm mình đã bị bệnh rồi, tặc lưỡi cho qua chuyện, rửa sơ qua người nhưng vẫn còn dinh dính khó chịu cực kì. Quay lại với hắn nha mọi người.
Sau khi nó rời khỏi đó tầm 10 phút, hắn cũng chịu tỉnh dậy, khẽ nhói cánh tay khi cử động nhưng đỡ hơn lúc trước, khẽ nhìn xuống bã vai chỉ mới khi nãy còn đẫm máu mà giờ đây đã được cầm lại khéo léo, nhìn vào vết thương suy nghĩ ai là người đã tận tình giúp hắn băng bó lại, nhớ lại lúc nãy nghe thấy tiếng la nên khó chịu thức dậy trong khi ngủ thì thấy cô nàng xấu xí, định trêu ghẹo cô ta một chút nhưng không ngờ vết thương ở bả vai khi chống lên tường lại bị hở rộng máy ra nhiều quá nên...xỉu (hehe), "Có lẽ mình mắc nợ cô ta một lần rồi, chúng ta sẽ gặp nhau nhiều đấy, xấu xí lạnh lùng ạ".
---------Kết thúc chương-------------
Thêm nhân vật nè
1. Đỗ Thanh Trúc: 16t, bạn của ả và hai người ở dưới, nhà khá giả, có của ăn của để nên kiêu kì, dựa hơi ả nên tung hoành làm chị hai trong trường, có mái tóc đỏ, không đẹp, son phấn tô điểm nhan sắc, không thích ai cả nhưng vì thấy đẹp, giàu nên bám theo
Hai ả kia lần lượt là Nguyễn Minh Thi (tóc vàng kim), giống như trên
Đỗ Ly Ly ( tóc hồng) , nt
--------Mình không thích tả nhiều, các bạn thông cảm nhen, ba ả đó mình sẽ gọi tên nhé, chắc đủ rồi, hehe, pp------------