Chương 17: Dự tiệc- bỏ ra ngoài
Sau bản nhạc của nhỏ và cậu kết thúc thì đèn nhạc vụt tắt, đèn sân khấu sáng lên một khoảng, chiếu về hướng của anh Mc đẹp trai kinh khủng.
-Xin chào các bạn, chắc các bạn chờ lâu lắm để xem cặp đôi chính của ngày hôm nay ròi phải không ạ, sau đây là sư xuất hiện của La Hoàng Phong và Phạm Tố Nga, cho một tràng pháo tay để chúc mừng cho hạnh phúc của họ đi mọi người_Mc nói dứt câu thì nhạc đèn cũng xuất hiện nhưng lần này là chiếu về phía có hai con người sang trọng trong trang phục đính hôn xa hoa, đắt tiền. Ả hôm nay phấn cũng nhiều như mọi ngày, nhưng có điều đẹp hơn xíu, bộ đồ thì đúng chuẩn tiểu thư, kiểu luộm thuộm, dài ơi là dài í ạ, khuôn mặt thì tươi như hoa, lộ vẻ vui sướng nhưng hắn thì lại khác, khuôn mặt cười cười nhưng ánh mắt thì tỏ ra vẻ chán ghét cực độ, chỉ muốn gỡ cái bàn tay đang bám chặt lấy cánh tay mình không buông, thật phiền phức. Sau những nghi thức của buổi lễ đính hôn như : cắt bánh, giao bôi, dâng rượi, bla bla gì đó, kết thúc thì đến phần hắn cảm thấy chán ghét nhất là tiếp khách, vừa xuống khỏi bậc thang hắn đã vùng tay nhỏ ra khỏi người mà bỏ đi, do cố ép sát người vào hắn nên khi vùng ra có chút loạng choạng buồn cười; để lại ả ngơ ngác, nhìn những cảnh giả tạo trước mắt diễn ra tới giờ đã khiến nó đứng trong góc cũng thấy khó chịu, nói thầm với nhỏ rằng mình sẽ đi ra ngoài sân vườn kia, nhỏ cũng đồng ý và lại tiếp tục ăn (haizz).
Sân vườn nhà hắn, 9.00pm. ánh trăng rọi xuống mặt hồ phẳng lặng, không chút gợn sóng nào bỗng nhiên bị khuấy động bởi một viên đá bay tới, độ ma sát mạnh cũng đủ biết người ném khó chịu đến nhường nào, vừa ném vừa lầm bầm.
-Đính hôn cái gì cơ chứ, ăn rảnh quá hả, rảnh quá thì mấy ông bà mấy người đính đi, ch.ết tiệt haizz, mình không thích chuyện này, thật giả tạo_hắn nói xong lại thở dài, hắn không thích cuộc hôn nhân này, không thích người phụ nữ cưới mình, toàn là lũ giả tạo, ham hư vinh mà thôi, hắn chỉ muốn cưới một người như....nhỏ (bùm, bất ngờ chưa, phải đổi mới tí chứ, đừng lo) hắn cảm thấy nhỏ là một cô gái trong sáng, đáng yêu, không giả tạo nhưng cũng chẳng thú vị mấy, người khiến hắn thú vị hơn hết vẫn là cô nàng xấu xí lạnh lùng đó thôi, hắn đôi khi nghĩ mông lung rằng liệu hình mẫu của mình sẽ thay đổi bởi nó. Hắn nói chuyện một mình, nói chuyện với bóng hình phản chiếu của chính bản thân ở trong mặt hồ.
-Ai đó?_hắn lên tiếng hỏi khi cảm giác bên mình có ngươi, trực giác của hắn không bao giờ sai. Một thân ảnh trên cây nở một nụ cười thoáng qua sau khi nghe câu nói : "thật giả tạo" của hắn, bây giờ lại càng thích thú hơn khi trục giác hắn lại nhạy như vậy, quả không hổ danh bang chủ Evil , ý nghĩ thú vị đối với hắn lại tăng lên chứ không hề giảm xuống, biết rằng sẽ không qua mắt được hắn nên nó đành nhảy từ trên cây xuống, nhẹ bâng, không tiếng đọng, đứng ngay sau lưng hắn, hăn cảm nhận được lập tức xoay người lại, trước mặt hắn giờ là một cô gái trông có vẻ vô cùng xinh đẹp, trông lạ lắm, không quen, chẳng lẽ những cô gái trong trường, còn ai hắn chưa biết sao, cái gì từ cô gái ấy cũng lạ nhưng ngoại trừ....đôi mắt, quen thuộc vô cùng, cũng là cái màu nâu của "xấu xí", cũng cái ánh mắt vô tình của "xấu xí..., cái gì cũng xấu xí hết, cái gì cũng cô ta hết, liệu rằng hắn...., suy nghĩ chưa kịp hình thành hắn đã lắc đầu, gạt phăng nó đi, bây giờ phải chuyển sang chủ đề chính.
- Bang chủ Evil, lâu rồi không gặp_hắn ngạc nhiên, trong thế giới ngầm, không có nhiều những bang chu hay bang phó có thể gặp hắn, có gặp thì cũng đã đeo mặt nạ. Cô gái này là ai?