Chương 23: Giỗ mẹ
Reng reng, tiếng chuông báo tan học vang lên, học sinh như mọi ngày lại đưa đẩy nhau trên đường về. Chiều nay, nhỏ phải về một mình, vì nó nói có việc cần làm, nhỏ hiểu nó nên không ép nó làm chi, bóng dáng nhỏ một mình đơn côi, ánh nắng chiều tà soi bóng nhỏ ập xuống mặt đường, đang thơ thẩn nhìn cái bóng dưới chân mình mà đi thì bỗng nhiên bóng nhỏ bị che đi mất bởi một cái bóng to, cao hơn, dừng chân nhìn lại, nhỏ thấy cậu đang đi sau mình, thấy mình đã bị lộ, cậu gãi đầu cười xòa, chẳng biết vì ánh hoàng hôn rọi vào hay cậu đẹp sẵn mà nhỏ thấy cậu thật soái, ngượng ngùng cúi đầu xuống mà đi, vừa đi vừa nói chuyện với cậu.
-Sao hôm nay cậu lại đi bộ vậy_nhỏ hỏi cậu trước vì nhỏ luôn thấy cậu yên vị trên xe xịn, không mô tô thì cũng xe hơi đắt tiền.
-À, mình không thích đi xe nữa, nhân tiện thấy cậu nên tớ muốn đi cùng cậu ấy mà_nhỏ đỏ mặt, suy nghĩ :"cậu ấy như vậy mà lại muốn chung đường đi với mình sao, xậu ấu không ghét mình, kì thị vì mình nghèo sao"
-À, mà tối nay ba mẹ mình và thằng bạn thân đi công tác, mình sang nhà cậu ăn tối được không_cậu ngỏ lời với nhỏ làm nhỏ bừng tỉnh.
-Mình...mình không biết vì nhà hiện giờ đang sống, đó không phải của mình, để mình hỏi bạn đã_nhỏ nói, tỏ vẻ áy náy với cậu.
-Thì mình cứ nấu ăn, chờ bạn ấy về, cho cậu ấy bất ngờ luôn, nha nha nha_cậu nói, tay vừa nắm tay nhỏ mà lắc lắc tỏ vẻ kute, baby khiến nhỏ không kìm nổi mà đã đồng ý.
(tg: hix hix, mê giai dễ sợ
Nhỏ:-Kệ ta, con kia, ta cắt Dưa ngươi ra măm bây giờ.
tg: Áaaaaa)
-Yeah, ok, để mình gọi cho bạn mình rồi hai mình đi mua nguyên liệu nha._cậu nói, gọi điện thoại cho ai đó rồi quay sang nhỏ kéo nhỏ đi mua đồ, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả, vui vẻ với nhau (tình củm quá)
Nó nào, nó nào.
Sau khi trường tan học, nó đi tới một tiệm hoa nhỏ, mua một bó tulip trắng xinh đẹp, đi xe taxi khoảng 30 phút, đứng trước một bãi đất rộng rãi với rừng cây bông lau trắng muốt, bay bay theo gió nhẹ, men theo con đường đất nhỏ, nó đứng trước một ngôi mộ đã cũ nhưng không có chút bẩn, cỏ cây nào cả, đặt bó hoa tulip xuống mộ, nó ngồi dựa vào, kế bên tấm ảnh một cô gái xinh đẹp, tuổi đời còn rất trẻ - đó chính là mẹ nó, người phụ nữ khốn khổ. Ngồi ở đây, tư thế này khiến nó cảm thấy như đang dựa vào lòng mẹ, ấm áp vô cùng, chẳng biết nước mắt tuôn rơi từ lúc nào, những uất ức bấy lâu cũng theo đó mà nói ra, khóc no nê, nói khô cổ, nó cũng chịu lau nước mắt đi, trở về thành phố bức bối, khó thở của mình. Sau khi bóng nó khuất mất thì một bóng người hiện ra, đứng trước mộ mẹ nó mà tự tin tuyên bố:
-Cô ơi, cô yên tâm, con sẽ cố gắng chăm sóc cho cô ấy, cô yên nghỉ đi ạ_nói xong người đó cũng khuất mất mà không biết rằng đang có một tấm thân trắng mỏng, mỏng vô cùng, mỏng như có thể xuyên qua vậy, người đó đang mỉm cười hạnh phúc vì có thể an tâm mà gửi gắm con mình.
(tg: M....A, M.aa.
mẹ nó:-Im coi, ta là mẹ nữ chính đó, ôi, hanh phúc quá, con ta đã có được người yêu nó thật lòng rồi, cấm ngược đãi con ta nghe chưa Dưa kia.
tg: xỉu nhưng vẫn nói: nói hắn chứ sao kêu Dưa, xỉu tiếp)
Dài chưa ạ, dưa đã cố gắng hết sức, từ từ thôi, đừng hối, Dưa sẽ bí ý, truyện không hay đâu ạ, moa mn