Chương 29: Âm mưu
- Biết vậy là tốt, hứ_ả lên giọng rồi kiêu căng tiếp tục xem tivi, mắt ả dán trên tivi, có vẻ chú tâm nhưng trong thâm tâm ả đang cuộn lên từng cơn tức, cố giấu lại để suy nghĩ mưu kế, cũng chỉ vì con nhỏ giường bên kia, sao quá xinh đẹp động lòng người khiến ả thêm phần khó chịu sau thái độ của hắn, khó chịu nên muốn giải tỏa lắm, ả đành đi bộ hóng mát, đi nửa đường, ả quên mất rằng mình không nên để lạnh bản thân liền quay về phòng, đừng trước cửa phòng, đặt tay lên cái vặn cửa, ả nghe được một câu chuyện thú vị và cũng giúp nhiều cho ả hàn gắn với hắn
..................................................................................(Chuyện gì cũng từ từ nó mới hấp dẫn)
Nghe xong ả nở một nụ cười thâm độc, lấy điện thoại gọi cho ba hắn, không để chờ quá lâu, đầu dây bên kia liền bắt máy:
_Alô, tôi xin nghe_một giọng nói trầm ổn của đàn ông trung niên vang lên. Ả liền lập tức giả bộ kêu la trong điện thoại:
-Bác ơi, con đau bụng quá bác ơi, anh Phong giận con nên, bác..._ả nói giữa cũng thì cố tình gác máy cho giống là ả đã đau quá mà ngất xỉu. Đầu dây bên kia chỉ còn tiếng gọi ả của ba hắn, không một giây sau, ông cũng bấm số một người trong trạng thái giận dữ. Có vẻ hài lòng với kết quả đang đạt được, ả vui vẻ vặn khóa cửa vào phòng, mọi người cũng đã nói chuyện xong, nhìn kẻ đang ngủ trên giường với ánh mắt có chút khinh bỉ có, ganh tị cũng có. Một hồi lâu sau, cậu và nhỏ thấy nó có vẻ ngủ say, nhìn sang ả, ả cũng đang ngủ nên nghĩ rằng ả sẽ không làm tổn hại gì đến nó.(ple, không chắc à nghe) nên đi ăn môt chút đồ ăn ở canteen bệnh viện. Bóng hai người cậu, nhỏ vừa khuất dạng thì đôi mắt ả bật mở ra, ả đã suy tính kỹ rồi, thời gian hắn đến đây, dù hắn đang ở đâu cũng tốn rất nhiều thời gian, lúc nãy ả nhìn nó, thấy trên mép bàn nó có một sợi dây chuyền có có dạng một bên đồng hồ, một bên hình ảnh, liền lấy nó làm vật chắp nối, tiến nhẹ nhàng đến giường nó, cầm dây chuyền đơn điệu lên, mở tấm ảnh có trong đó ra, trong ảnh có một người phụ nữ trông vô cùng xinh đẹp, có nét đẹp đôi chút giống với nó bây giờ, đang ngồi xổm, khụy một chân xuống, tay đặt nhẹ lên vai một đứa bé trắng trẻo, dễ thương, cả hai đều mặt váy trắng tinh khôi, khuôn mặt thánh thiện. Ả suy nghĩ:
-Hừ, trông nó có vẻ quan trọng với mày, lấy nó làm vật chắp nối tao với anh Phong thì tốt lắm đó_ả nghĩ xong liền cầm chiếc dây chuyền đi về giường bệnh, loay hoay trước ống truyền nước cho mình, gắn chiếc dây chuyền lên đó, gắn vào chỗ an toàn, không ảnh hưởng gì đến việc truyền nước cho ả nhưng người nhìn thấy thì không chắc ra sao. Thực hiện xong các bước khởi đâu, ả tính toán thời gian hắn có thể tới đây là còn 20 phút nữa, đủ thời gian đánh thức nó, làm nó tỉnh dậy và vì đối diện nên chiếc dây chuyền đương nhiên nó sẽ thấy. gọi cho bác sĩ trực khoa đã bị mua chuộc, bác sĩ có nhiệm vụ là kiểm tr.a cho nó và làm nó tỉnh dậy cho ả. Đúng như kế hoạch, khám xong nó liền thức dậy, ả đã chuẩn bị kĩ lưỡng, giả vờ ngủ say, thời gian hắn tới đây đã gần kề, nó dựa mình vào thành giường liền lập tức thấy một thứ gì đó treo trên dây truyền nước của ả, nó cũng sẽ chẳng để ý làm gì nếu cái đó không quá quen thuộc với nó , chiếc dây chuyền có hình mẹ nó duy nhất mà nó có, nó bất chấp thân thể còn yếu, lê thân mình về phía ả, đúng hơn là sợ dây chuyền, một cách nặng nề, vươn đôi tay cầm vào sợ dây chuyền rút ra cũng là lúc cánh cửa phòng bật mở:
-Cô kia, cô đang làm cái quái gì với cô ấy vậy hả? Định giết người sao?_giọng nói quen thuộc vang lên, không khí trong phòng tĩnh mịch, nghe thấy tiếng tim đập mạnh vì mệt của hắn, hồi hộp của ả, và đau thắt con tim của nó khi hắn bảo vệ ả. Nó cảm thấy sợ cái thứ tình cảm trong mình, nó luôn và sẽ mãi không bộc lộ nó ra đâu, nó sẽ mãi lạn lùng, và hơn thế nữa.Níu kéo, nuôi hi vọng làm gì khi người đó không yêu mình, trách trái tim chỉ biết nghẹn ngào,hắn vẫn là không tin nó, dù nó là là ai, nó cười nhạt nhẽo, không thèm đoái hoài gì đến hắn ở ngoài cửa, xoay người, định trở về giường mình thì hắn liền vung tay chặn nó, tát nó một cái đau tới tim.